Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả

Chương 111: Phiên ngoại 1 - Sau này




Ngày hôm sau mặt trời vẫn mọc như bình thường, ánh nắng vàng chiếu xuống mặt biển tựa như đôi tay mẹ thiên nhiên dịu dàng vuốt ve tinh cầu đầy thương tích.

Sau khi thủy triều rút lui, trên bờ biển toàn hải sản.

Có sò biển, bạch tuộc, kỳ tôm, cua,... thâm chí cả những hải thú chỉ sống dưới biển sâu cũng bị sóng thần đưa lên bờ biển.

Các thú nhân lo lắng đề phòng cả đêm mang cái bụng đói xuống núi tìm ăn nhưng đám dã thú đã bị động đất dọa sợ trốn hết.

Thú nhân không tìm được đồ ăn, bất đắc dĩ đi tới bờ biển, nhìn thấy hải thú thơm ngon đầy đất thì vui sướng phát khóc, tất cả quỳ rạp xuống đất hô to, "Thần Thú tại thượng! Thần tại thượng!"

Các nhân ngư bơi lên mặt biển, trên đầu là trời xanh mây trắng, họ ngửa đầu tắm trong ánh nắng ấm áp, trên mặt vô thức nở nụ cười, vui vẻ ca hát.

Thấy thú nhân quỳ dập đầu trên bờ không biết la hét cái gì, nụ cười của các nhân ngư khựng lại, vẻ mặt khó hiểu, "Có phải họ bị dọa choáng váng rồi không?"

"Chắc vậy."

Nhân ngư luôn lạc quan trong mọi hoàn cảnh, huống hồ chỉ là một trận động đất mà thôi, theo họ thấy động đất và bão lốc cũng không khác nhau lắm. Mỗi năm họ đều trải qua mười mấy cơn bão nên đã quen rồi, cùng lắm thì bị dòng nước xiết cuốn đi, mất một hai năm để tìm đường về nhà.

Nhân ngư kiêu ngạo nâng cằm, họ chính là bá chủ trên biển cơ mà.

Ánh nắng ấm áp xua đi tăm tối trong lòng họ, trên mặt biển lại rộn ràng tiếng nói cười.

Tiếng ca nhẹ nhàng huyền ảo của nhân ngư truyền tới bên bờ rơi vào tai thú nhân, chạm vào nơi sâu thẳm trong tâm hồn họ, trấn an trái tim thấp thỏm lo âu.

Các thú nhân lập tức nước mắt lưng tròng, thậm chí còn khóc lóc thảm thiết.

Khóc xong, buồn bực tích tụ trong nội tâm được gột rửa sạch sẽ, tâm cảnh rộng mở thông suốt.

Họ lau nước mắt trên mặt, ngậm lấy con hải thú rồi dùng tứ chi nhanh chóng chạy đi.

Sau khi các nhân ngư Donica thương lượng xong thì quyết định ở lại Atlantis.

Các hải vực khác do dự một hồi rồi cũng quyết định ở lại.

Sau cơ động đất kinh tâm động phách.

Tảo lớn bao quanh Hải Thành bị lốc xoáy nhổ tận gốc, san hô rực rỡ sắc màu bị dòng nước xiết cuốn lên cát đá lấp kín, những cảnh biển bị hủy hoại này phải mất rất nhiều năm mới khôi phục lại được.

Thấy khóm san hô bị hủy, miệng Quả Quả dẩu lên thật cao, không vui "hừ" một tiếng.

Hàn Trạm xoa xoa đầu bé, gương mặt góc cạnh dịu xuống, giọng nói mang phần dung túng, "Đừng buồn, hôm nào cha lôi san hô bên dưới lên cho con."

Quả Quả chắp hai tay ra sau lưng, bé nhìn Hàn Trạm, thở dài như ông cụ non, "Cha không hiểu đâu."

Vẻ mặt luôn vô cảm của Hàn Trạm hiếm khi lộ vẻ hoang mang, sao anh lại không hiểu chứ?

Nghe cuộc đối thoại của hai cha con, Đông Thần không nhịn được nhếch khóe môi, lén cười.

"Bé Điềm!" Đúng lúc này Đâu Đâu ở đằng xa vẫy tay với bé.

Đâu Đâu đã đến tuổi có thể tự sinh hoạt nên cũng sắp phải dọn khỏi nhà cha mẹ, gần đây cậu nhóc đang đi tìm tảng đá chuẩn bị làm nhà.

"Tới đây ~" Quả Quả lanh lảnh đáp lại, sau đó bé ngửa đầu hỏi Đông Thần, "Ba ơi con có thể đi chơi không?"

Đông Thần mỉm cười, "Được, nhưng đừng đi quá xa, nhớ về sớm một chút."

Nhìn Quả Quả và Đâu Đâu nắm tay nhau bơi đi Đông Thần cảm thán, "Bé con của chúng ta lớn rồi, thật không nỡ chút nào."

Hàn Trạm hơi híp mắt, tầm mắt dừng trên người tiểu nhân ngư đuôi bạc đang sóng vai bên Quả Quả, hừ một tiếng không nặng không nhẹ.

Sau khi thả Thần lực đi, Đông Thần có dự cảm ít nhất trong vòng một trăm năm tới hải vực sẽ không phát sinh thảm họa nào.

Lôi Triết nghe cậu nói vậy bèn giao hải vực cho cậu rồi cùng Già Li đi chu du thế giới.

Tuy Đông Thần rất buồn nhưng giờ cậu đã là nhân ngư thành niên rồi, không thể ỷ lại ba với cha như hồi nhỏ, hơn nữa họ cũng có chuyện muốn làm.

Đông Thần chỉ có thể mỉm cười tiễn hai người.

Lúc mới tiếp nhận hải vực Đông Thần còn hơi bỡ ngỡ nhưng có Hàn Trạm giúp đỡ cũng dần quen tay.



Nhân ngư ở hải vực đều nhận định cậu chính là Hải Thần hóa thân, tất cả tôn thờ cậu, bảo họ đi hướng đông họ tuyệt đối sẽ không đi hướng tây.

Đông Thần đã giải thích rất nhiều lần rằng cậu không phải Hải Thần.

Các nhân ngư đều thể hiện vẻ "Tôi biết", "Tôi hiểu mà", "Chúng tôi sẽ không nói ra ngoài".

Đông Thần:....

Thôi, họ thích nghĩ thế nào cũng được.

Cậu và Hàn Trạm mang các nhân ngư trùng tu lại Hải Thành, sau đó lại trồng tảo lớn bên ngoài.

Tới lúc rảnh rỗi thì kỳ sinh sản cũng sắp qua.

Đông Thần và Hàn Trạm không nỡ để Quả Quả dọn đi.

Nếu có thể cậu bằng lòng nuôi Quả Quả cả đời, giống ba và cha từng như thế với cậu.

_________________

Vì trận động đất nên kế hoạch khi mùa mưa hết sẽ tới bờ biển của Kỳ Miễn không thể không hoãn lại.

Họ và các tộc thú nhân khác cùng nhau xây dựng lại tổ ấm.

Khi nhàn rỗi Kỳ Miễn lại nhắc về tiên đoán của Hải Thần với Kỳ Hạc.

Lần này thái độ của Kỳ Hạc không kiên quyết như trước nữa, hắn trầm tư một lúc rồi nói, "Để anh suy nghĩ thêm."

Nhưng Kỳ Miễn còn chưa kịp đi thì đúng lúc này thú nhân tộc Hổ và Báo bị mất lãnh thổ do trận động đất đã liên kết với nhau định cướp đoạt lạnh thổ của họ.

Kỳ Hạc bị bạn đời đánh lén, bị trọng thương suýt chết.

Thú nhân giống cái luôn dịu ngoan dùng cốt đao đâm xuyên ngực hắn.

Mắt Kỳ Miễn đỏ lên, như phát điên muốn giết hết thú nhân đánh lén anh trai cậu, gồm cả bạn đời của Kỳ Hạc.

Khoảnh khắc cuối cùng Kỳ Hạc nén đau cản cậu, hắn đi tới trước mặt thú nhân giống cái hỏi nàng vì sao.

Thú nhân giống cái cười lạnh trả lời, "Chỉ khi ngươi chết toàn bộ lãnh thổ mới thuộc về bé Ngốc mà không phải giao cho tên vô dụng chẳng biết gì là Kỳ Miễn."

Kỳ Hạc nhắm mắt, gương mặt tái nhợt đầy vẻ lạnh nhạt, "Sao ngươi lại nghĩ như vậy, ai nói với ngươi?"

Thú nhân giống cái hỏi lại, "Chẳng lẽ không phải ư?" Nàng ta chỉ vào Kỳ Miễn, cuồng loạn hô lên, "Để cậu ta thành Vương thà rằng ta giết hết các ngươi, để con ta lên làm Vương!"

Thú nhân giống cái đã chết.

Kỳ Hạc tự tay giết chết nàng ta.

Thì ra tộc Báo vẫn luôn không phục hắn nên thường hay thổi gió bên tai thú nhân giống cái, Kỳ Hạc và Kỳ Miễn là anh em ruột, từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm vô cùng sâu đậm, người khác không thể so được.

Hắn bảo vệ Kỳ Miễn như vậy có phải sau này sẽ giao lãnh thổ cho cậu ta hay không.

Lời nghe nhiều không khỏi nghe vào lòng, cũng bắt đầu nghi ngờ Kỳ Hạc.

Sau đó lại nghe tin Kỳ Hạc định từ bỏ lãnh thổ dẫn thú nhân đi, tới nơi bờ biển cách xa ngàn dặm, nàng ta trở lên điên cuồng, càng tin rằng Kỳ Hạc muốn đưa lãnh thổ cho Kỳ Miễn.

Vì vậy nàng ta đồng ý với thú nhân trong tộc giết Kỳ Hạc.

Mấy năm sau vết thương đã lành Kỳ Hạc dẫn theo các thú nhân tàn sát lãnh thổ thú nhân tộc Hổ và tộc Báo, máu bọn họ chảy ra gần như nhuộm đỏ cả mảng đất.

Từ đây thanh danh thô bạo và uy danh của Kỳ Hạc truyền xa, không còn thú nhân nào dám cãi lời hắn.

Sau khi chiến tranh kết thúc Kỳ Miễn tạm biệt Kỳ Hạc bay tới bờ biển cùng Hôi Dịch.

Họ bay tới cuối lục địa rồi dừng lại, nhìn thấy đại dương mênh mông trước mắt thì vô cùng khiếp sợ.

Hải đảo đâu rồi?

Cả hai nhìn nhau một lát, Kỳ Miễn ngây ngốc hỏi, "Đây là Atlantis ư, có phải chúng ta bay sai hướng rồi không?"

Hôi Dịch ngước cặp mắt sắc, "Tôi chắc chắn chúng ta không bay sai hướng."



Hắn cứ cảm không thích hợp lắm, hắn nhớ trên đường họ bay rất nhiều cảnh vật quen thuộc đều không thấy, cái rãnh như lạch trời cũng không còn.

Hôi Dịch có một suy đoán không thể tưởng tượng nổi, hắn nói, "Chúng ta bay tiếp về phía trước."

Họ tiếp tục bay về phía trước, bay qua biển rộng, bay một lúc lâu một mảnh lục địa dồi dào đập vào mắt.

Trên mặt đất có thú nhân họ quen biết cùng với đỉnh núi họ từng ở.

Chuyện này khiến họ chắc chắn rằng động đất mấy năm trước đã chia đại lục Bàn Cổ thành hai phần, một lục địa nhỏ khác dần trôi tới đây.

Họ bay tới bờ biển nhìn thấy nhóm tiểu nhân ngư đang nghịch nước, Kỳ Miễn thở nhẹ một hơi, cậu kích động ngửa mặt lên trời kêu một tiếng dài, "Bọn tôi về rồi!"

Trong mười mấy năm, Đông Thần chính thức thống nhất đại dương, trở thành Hải Hoàng.

Mấy chục năm sau mảnh lục địa này cách đại lục Bàn Cổ ngày càng xa, trong một khoảng thời gian rất dài thú nhân ở hai lục địa gần như không giao lưu với nhau.

Mùa khô hằng năm sẽ có hai Vũ nhân bay qua biển đi tới đất liền, sau đó lại quay về bộ tộc trước khi mùa đông tới.

Dạo này chưa thấy hai Vũ nhân kia tới.

Có lẽ họ đã già tới mức không bay nổi nữa.

Cho tới một trăm năm sau có một chi thú nhân tổ chức thành đội tàu xuyên qua sương mù tới lục địa này.

Thú nhân ở hai lục đại lại khôi phục giao lưu.

Các thú nhân nói về lịch sử của lục địa mình.

Đại vương đầu tiên của họ là Kỳ Hạc thành lập đế quốc thú nhân, cả đời hắn chinh chiến tứ phương, tới lúc tuổi già thống nhất đại lục, thành lập đế quốc. Con trai hắn là Boolean kế thừa vương vị, nhưng tiếc là Boolean không cường đại như cha mình, chưa được mấy chục năm các bộ lạc bất mãn với sự thống trị của hắn nên ào ào tuyên bố thoát ly đế quốc.

Đế quốc rơi vào thời kỳ hỗn loạn hơn một trăm năm.

Mấy năm trước, một thú nhân tộc Hổ tên là Kỳ Trị một lần nữa thống nhất tất cả bộ tộc, trở thành Tân Vương.

Hắn nghe nói bên kia biển khơi có một mảnh lục địa, trên đó có rất nhiều thú nhân, hắn bèn phái tộc Cá sấu không sợ nước đi thuyền tới lục địa này.

Sau khi thú nhân tộc Cá sấu quay về, mang theo tin tức về lục địa báo lên.

Sau đó hai lục địa dần lui tới thường xuyên.

Một ngày nào đó vào mấy trăm năm sau, núi lửa trên đại lục Bàn Cổ đột nhiên bùng phát, dung nham nóng rực trào ra, sinh linh gặp kiếp nạn hủy thiên diệt địa, tộc thú nhân thương vong vô số.

Bụi núi lửa che khuất mặt trời, toàn thế giới trở lên ảm đạm không còn ánh sáng.

Đây giống như một phiên phán xử tận thế của thiên nhiên với bọn họ.

Chỉ có lục địa đối diện như chốn Bồng lai tiên cảnh ngăn cách nhân thế, không bị ảnh hưởng bởi thiên tai.

Thú nhân trên đất liền như bắt được cọng rơm cứu mạng, ào ào chuyển tới lục địa này.

Dung nham chảy xuống biển, khí SO2 mà núi lửa bùng nổ sinh ra, cùng với nước mưa hình thành cơn mưa axit rơi xuống, sinh vật trong biển dần chết hết, nhân ngư và giao nhân không thể không lên bờ lánh nạn.

Khác chủng tộc khác ngôn ngữ nhưng qua hơn một ngàn năm cọ xát, trong lúc đó còn xảy ra chiến tranh nhiều lần, cuối cùng mới mới hình thành cục diện kiềm chế lẫn nhau.

Mấy ngàn năm sau khoa học kĩ thuật phát triển tới một độ cao nhất định, thú nhân trên đất liền và nhân ngư dự đoán trong tương lai tinh cầu này sẽ còn phát sinh vô số thiên tai nên họ lên phi thuyền rời khỏi tinh cầu.

Sau khi họ rời đi không lâu, một trận mưa lớn kéo dài liên tục hai triệu năm (?) bao phủ lục địa, xóa sạch mọi dấu vết về sự tồn tại của nhân ngư và thú nhân.

Đoạn lịch sử bị mất này so với dòng thời gian của tinh cầu thì ngắn ngủi như chớp mắt, không đáng nhắc tới.

Mấy triệu năm sau, một mảnh đại lục Bàn Cổ dần dần khôi phục sức sống, trong lúc này một chi bò sát nhanh chóng phát triển mạnh mẽ, tiến hóa thành Long tộc hung mãnh, trở thành bá chủ lục địa, thống trị đại lục gần một trăm triệu năm.

Con người sau này gọi chúng là ---- Khủng Long.

_______________________

Hồi mới đọc mình cũng không để ý đâu nhưng giờ edit đoạn cuối mới thấy, tưởng truyện viễn cổ thú nhân nhân ngư các kỉu ai dè còn hẳn sau này phát triển công nghệ lên phi thuyền bay đi vũ trụ lánh nạn nữa chớ, với mình thì cũng hơi ảo ma Canada xíu, cảm thấy cũng không nhất thiết phải thêm vào, tương lai xa quá. Có 1 dòng thui nhưng tự dưng hiện đại quá hong quen :D.

Còn 3 PN về Ngải Thụy x Nguyên Khê, Lôi Triết x Già Li và Hải Thần