Có Lẽ Tôi Là Một Nhân Ngư Giả

Chương 20




Lúc đầu nghe đến chuyện xuất hiện một loại sâu ăn thịt nhân ngư, các nhân ngư còn ôm thái độ bán tín bán nghi, nhưng sau đó bọn họ lần lượt thấy được sâu ăn thịt hải thú.

Còn có nhân ngư tận mắt nhìn thấy đám sâu tập kích một con khủng long, trong nháy mắt gặm cắn con khủng long khổng lồ sạch sẽ cả da lẫn xương, sau đó chúng nó lại dõi mắt thèm thuồng nhìn nhân ngư.

Các nhân ngư sợ hãi phát hiện tiếng ca của họ không có tác dụng với lũ sâu, họ nhận ra sâu không có thính giác hay thị giác mà chỉ có khứu giác. Nếu bị thương, dù là cách xa hàng trăm mét, lũ sâu cũng có thể ngửi thấy mùi máu tươi mà đuổi tới.

Kim châm ở đuôi con sâu có chất gây tê liệt, một khi bị đốt sẽ không thể cử động trong một thời gian ngắn, thậm chí không còn sức để nói.

Từ sau sự kiện lũ sâu tập kích nhân ngư, nhân ngư ở hải vực đoàn kết lại, rất ít khi đi săn mồi một mình, mỗi lần ra ngoài đều sẽ gọi một nhân ngư thân quen đi cùng.

May mắn là mấy ngày nay không xảy ra chuyện sâu tập kích nhân ngư nữa.

Duy nhất cảm thấy hạnh phúc đại khác là các tiểu nhân ngư, rốt cuộc cũng không bị cha mình bắt đi bắt cá nữa, các bạn vui vẻ vô cùng. Ví như Đông Quỳ, mỗi ngày đều mang theo một đám tiểu nhân ngư nhảy nhót khắp khu biển nông, tinh lực tràn đầy.

Nguyên Khê cầm một cái lược gỗ nhỏ chải đầu cho Đông cục cưng, "Đông cục cưng, em muốn bện bím tóc như thế nào?"

Đông cục cưng rất thích bện tóc nhưng tóc quá dài dễ bị rối nên bé đã nhờ ba Già Li làm cho bé một chiếc lược nhỏ.

Đông cục cưng nghiêng đầu, "Đẹp ạ ~"

Nguyên Khê biết Đông cục cưng là tiểu nhân ngư thích làm đẹp, cậu lấy phần tóc giữa trán bé, mười ngón tay thoăn thoắt nhanh nhẹn bện thành mấy bím tóc nhỏ, lộ ra cái trán trơn bóng, rồi bện tiếp mấy bím tóc nhỏ thành một bông hoa dần ra sau đầu. Cuối cùng, cậu theo sở thích của Đông cục cưng ngắt một phiến lá xanh to tròn đặt lên đầu bé.

"Thật là đẹp." Nguyên Khê mím môi mỉm cười.

Đông cục cưng vui lắm, nhưng vui không được bao lâu, bé ôm khuôn mặt nhỏ nhắn rầu rĩ nói, "Anh..." Anh sao vẫn chưa trở về, nhóc con nhớ anh, ừm, cũng nhớ cha nữa.

Đôi mắt màu vàng của Nguyên Khê nhòe ánh nước, cậu cũng rất nhớ ba mình. Đột nhiên Nguyên Khê dường như nhìn thấy gì đó, cậu "ấy" một tiếng, nói, "Đông cục cưng xem kìa, cá kia hình như có cá con."

"Thật á?" Đông cục cưng vui sướng lắc lắc đuôi nhỏ, nhìn trái nhìn phải, "Cá con đâu?"

Nguyên Khê kéo cánh tay Đông cục cưng bơi tới bên khóm san hô mềm, chỉ vào cái bụng căng phồng của con Cá Đầu To giống cái, "Em nhìn kìa, nó sắp đẻ trứng rồi."

Đông cục cưng khẽ kêu "A" một tiếng, mở to hai mắt tò mò nhìn chằm chằm cái bụng Cá Đầu To.

Cá Đầu To cảm thấy tôn nghiêm của mình bị xúc phạm, nó xoay người không muốn để tiểu nhân ngư nhìn nó đẻ trứng. Đúng lúc này, nó không kiềm chế được "phốc" một tiếng xả từng chuỗi trứng nhỏ màu trắng từ đuôi, trong chớp mắt ước chừng có hàng trăm hàng ngàn quả trứng rơi xuống san hô mềm, hình ảnh này giống như thổi bong bóng xà phòng, như mộng như ảo.

"Oa ~" Hai tiểu nhân ngư đồng thời phát ra tiếng kêu kinh ngạc cảm thán.

Đây là lần thứ hai Nguyên Khê nhìn thấy cá đẻ trứng nhưng vẫn cảm thấy rất ngạc nhiên, thiên nhiên thật là thần kì mà.

Cá Đầu To vừa đẻ trứng đang trong thời nhạy cảm cáu kỉnh, bị nhìn chằm chằm thì vô cùng khó chịu, nó hất đuôi cá về hướng tiểu nhân ngư.

Nguyên Khê vội vàng kéo Đông cục cưng lui về phía sau một chút, "Mấy ngày nữa là sẽ nở ra cá con rồi."

Đông cục cưng nuốt nước miếng, tựa hồ nhìn thấy trước mắt rất nhiều cá cho bé lựa chọn thỏa thích.

"Ba ơi, ba ơi! Có cá con ~"

Già Li đang buồn chán nằm trên giường đá đếm vảy cá, nghe thấy bé con gọi mình, y nhảy bật dậy, vẻ mặt kinh hỉ hỏi, "Cá con nở nhanh vậy à?" Vậy thì y sắp được ăn Cá Đầu To rồi, y thèm mấy con cá này lâu rồi, nhưng đây là cá Hàn Trạm bắt cho nhóc con, Già Li dù có thèm đến mấy cũng không thể cướp đồ ăn của bé được.

Già Li thầm hối hận, nếu mà biết nuôi cá có lợi thế này, lúc nhỏ đã bắt nhiều Cá Đầu To về nuôi, bây giờ đã có thịt ăn không hết.

"U u –" Tiểu Hôi Kình bơi tới xin khen ngợi.

Đông cục cưng ôm lấy cái đầu to của nó, khuôn mặt nhỏ áp lên dùng sức cọ, "Tiểu Hôi Kình giỏi quá."

Từ sau khi Cá Đầu To đẻ trứng, mỗi buổi sáng Đông cục cưng đều đi tới san hô mềm xem đàn cá con đã nở hay chưa. Cho đến ngày thứ năm, một con cá nhỏ xíu chui ra từ quả trứng trong suốt.

Nó thật là nhỏ, Đông cục cưng vươn ngón tay ra so, còn không lớn bằng ngón tay nhóc con nữa.

Thấy cá con đã nở, Đông cục cưng mãn nguyện quay về ăn cháo thịt.

Cha Lôi Triết và anh không ở đây, chất lượng thức ăn của Đông cục cưng thẳng tắp giảm xuống, cá Ngân Vĩ chỉ lớn bằng bàn tay, trong suốt lẫn vào nước biển rất khó phát hiện, ba Già Li thiếu kiên nhẫn, luôn là đang bắt giữa chừng thì chạy đi bắt cá khác.

Đông cục cưng cúi đầu đôi bàn tay nhỏ xinh mềm mại của mình, mếu máo, hu hu ~ nhóc con, nhóc con không bắt được cá.

Khi đói bụng bé con chỉ có thể tủi thân vô cùng mà ôm đuôi, cắn một miếng lại cắn một miếng.

Dường như làm vậy có thể giảm bớt cơn đói.

Trời tờ mờ sáng, Già Li tiến vào phòng nhỏ của Đông cục cưng, nâng giường vỏ sò lên lắc nhẹ, "Cục cưng, cục cưng dậy thôi."

Tiểu nhân ngư trên giường vỏ sò mơ mơ màng màng mở mắt ra, "Ba?"

"Mau dậy thôi, chúng ta đi bắt cá."

Đông cục cưng dụi dụi mắt ngồi dậy, "Bắt cá?"

"Đúng vậy, đúng vậy." Già Li bế tiểu nhân ngư lên đặt trên giường đá, lại bưng chén vỏ sò, múc một thìa cháo thịt đưa đến bên môi Đông cục cưng, "Đêm qua có đàn cá từ hải vực bên cạnh tới, béo lắm, chúng ta mau đi bắt, chậm là không còn nữa đâu."

Hải vực cứ cách mấy tháng sẽ có một đợt hải lưu ấm áp đi qua, dòng hải lưu còn đưa tới hải sản phong phú từ nơi khác, tất cả đều là những loại cá vùng biển này không có, thỉnh thoảng còn gặp được loài cá chất thịt càng tươi ngon hơn Cá Đầu To. Các nhân ngư rất chờ mong những ngày này.

Nghe thấy có thịt ăn, Đông cục cưng nhai cháo thịt, nỗ lực nuốt xuống, bé lau miệng nhỏ, "Ba ơi, đi bắt cá ~"

Vừa khéo gặp La Á xách theo Đông Quỳ nửa tỉnh nửa ngủ ra cửa, mới vừa bơi ra khỏi cửa, La Á bỗng tạm dừng, hắn quay đầu nhìn lại thấy Đông Quỳ đang ôm chặt cửa.

Trán La Á nảy lên gân xanh, nghiến răng nghiến lượi nói, "Con bỏ ra cho ta!"

Đông Quỳ la lối khóc lóc lăn lộn, "Con buồn ngủ lắm, con không muốn bắt cá, ngày mai đi không được sao?"

Không chỉ có Đông Quỳ mà những tiểu nhân ngư khác cũng uể oải ỉu xìu, cực kỳ giống phản ứng sau kỳ nghỉ.

Trong một lúc, khu biển nông toàn là tiếng kêu khóc của các bạn nhỏ.

Tiểu nhân ngư ngoan ngoãn thì "tí tách" rơi lệ, "Mẹ ơi, con có thể không đi bắt cá không?"

Tiểu nhân ngư cáu kỉnh thì nhảy dựng lên, "Con không đi con không đi, con hôm nay có bị đói chết cũng không đi bắt cá!'

Nhưng mà... phản kháng vô hiệu, các bạn nhỏ nhỏ đều bị cha mẹ mình cưỡng chế lôi đi.

Đông cục cưng ngoan ngoãn ngồi trên vai ba Già Li, nhìn ra biển rộng, loáng thoáng có thể nhìn thấy vài bóng cá trong dòng nước. Lại bơi thêm một đoạn nữa, bơi qua tảng đá lớn, đàn cá sặc sỡ đủ sắc màu cứ thế đập vào mắt, nhìn qua tựa nhưu bầu trời đầy sao, nhiều vô số kể.

Đôi mắt xanh ngọc to tròn của Đông cục cưng sáng lên lấp lánh, ba, nhiều cá quá đi à!

"Nhóc con nắm chặt tóc ba này." Già Li lắc lư đuôi cá màu đỏ, vọt vào đàn cá nhưu một mũi tên nhọn, khiến đàn cá sợ hãi chạy tán loạn.

Già Li bóp chặt một con cá béo béo mềm mềm, nhe hàm răng sắc nhọn, xé xuống một miếng thịt, "Phi, ăn không ngon." Giám định xong, tiện tay ném đi.

Mỗi khi bắt một con cá, Già Li đều nếm trước một miếng, ăn ngon thì nhớ kỹ hình dáng con cá, ăn không ngon thì vứt đi.

Một con Sí Ngư có đôi cánh mỏng trên lưng lướt qua mặt, Già Li nhanh tay nhanh mắt túm chặt lấy cánh của nó, cắn một miếng, ánh mắt y đầy vẻ kinh ngạc, "Cá này ngon lắm, nhóc con có muốn nếm thử chút không?"

"Nhóc con ăn." Đông cục cưng mở tay nhỏ ôm lấy Sí Ngư, dùng hàm răng sữa nhỏ như hạt gạo gặm xuống tầng da, hút chất thịt tươi mới của con cá, Đông cục cưng hạnh phúc nheo mắt lại, "Ăn ngon."

"Chúng ta bắt loại cá này nhé." Già Li nhổ một cọng rong biển, quấn quanh cánh Sí Ngư, xâu nó lại treo ở trên vai.

Già Li nhắm ngay một đàn Sí Ngư, tóm trúng một con, bắt rồi lại bắt, chỉ chốc lát sau trên vai y đã treo một hàng dài Sí Ngư.

Đông cục cưng vội vàng giật giật tóc ba Già Li, "Ba ơi, nuôi cá ~"

"Cục cưng muốn nuôi cá à?" Già Li nghĩ đến sau này sẽ có Sí Ngư ăn mãi không hết, ngón tay bóp chặt mang cá không khỏi lỏng ra một chút, "Ba bắt nhiều thêm mấy con về nuôi nhé."

Hôm nay các nhân ngư vui như Tết, bắt được cá lớn ăn uống thỏa thích.

"Đông cục cưng!" Nguyên Khê kéo theo một con cá lớn bơi tới, đưa cho bé, "Cho em này, chú Ngải Thụy nói cá này ăn ngon."

Đông cục cưng miễn cưỡng ôm lấy con cá lớn... Đuôi vẫy mạnh, kéo đi, kéo không nổi...

"Ba ơi?" Đông cục cưng cầu xin giúp đỡ nhìn về phía ba Già Li.

Già Li nhìn chằm chằm cá lớn kia một lúc, y nhấc bé con lên, "Cục cưng à, chúng ta không lấy con cá này."

"A?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đông cục cưng đầy vẻ hoang mang.

Già Li gỡ xuống xâu Sí Ngư cộng thêm cả Đông cục cưng nhét vào ngực Nguyên Khê, "Tiểu Nguyên Khê, các con cách ra xa một chút."

"Vâng." Vẻ mặt Nguyên Khê lo lắng, ôm Đông cục cưng cách ra một đoạn.

Già Li xách con cá lớn lên, lật bụng nó lại, ở đó có một vết thương rất nhỏ, không quá rõ, không giống như bị móng vuốt của Nguyên Khê xé rách.

Y dùng móng tay mổ bụng con cá, ngón tay sờ soạng bên trong, một lát sau thả con cá xuống, ngón tay dính đầy máu tươi, nhìn kỹ thì thấy giữa hai ngón tay y kẹp một con sâu màu đen.

Già Li chọc mạnh vào đầu con sâu rồi ném vào trong nước biển, trong đàn cá còn không biết có bao nhiêu con có sâu, phiền phức.

"Chú Già Li, nó là thứ gì vậy?" Nguyên Khê hoảng loạn hỏi.

"Sâu ăn thịt người cá."

"Á!" Đông cục cưng sợ hãi trốn trong ngực Nguyên Khê, sâu sẽ ăn thịt tiểu nhân ngư sao?

"Không ăn tiểu nhân ngư." Già Li đón lấy Đông cục cưng, "Không bắt cá nữa, Tiểu Nguyên Khê, gọi chú Ngải Thụy của cháu, chúng ta về thôi."

Già Li cẩn thận kiểm tra mười mấy côn Sí Ngư, may mà không có con nào có vết thương, trong bụng cũng không có sâu, Già Li ném mấy con Sí Ngư còn sống cho Tiểu Hôi Kình trông giữ.

Họ vừa trở lại khu biển nông, Ngải Thụy và Fia đã vội vàng chạy tới, "Nghe nói cậu phát hiện sâu trong đàn cá?"

Già Li gật đầu, y bình tĩnh nói, "Có mấy con cá trong bụng có sâu, bảo bọn họ lúc ăn cá cẩn thận một chút, đừng để ăn phải sâu."

Ngải Thụy gãi gãi tóc, cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp lâu dài, sâu sẽ ngày càng nhiều, nếu mà ăn hết cá ở hải vực, có phải tiếp theo sẽ là nhân ngư không?

Fia tiếp lời, "Hay là chúng ta đi hỏi điểu nhân xem?"

"Hỏi điểu nhân làm gì?" Ngải Thụy đầy hoang mang hỏi.

Fia nói như lẽ đương nhiên, "Điểu nhân ăn sâu mà!"

Cái này... hình như cũng có lý.

Ngải Thụy không nói hai lời bế tiểu nhân ngư lên chạy mất, "Già Li, mượn nhóc con nhà cậu dùng một chút nhé."

Đông cục cưng nằm trong ngực Ngải Thụy, cắn tay nhỏ, bất lực cực kỳ.

Ba ơi, có người trộm nhóc con này.