Có Lẽ Yêu Mất Rồi

Chương 8




Ngẩn người một lúc cũng gần đến giờ, điện thoại cô cũng nhận được thông báo tin nhắn. Sở Tư nhìn lại bản thân trong gương 1 lần nữa rồi mới rời khỏi phòng.

Cô đi một mạch xuống sảnh, cửa thang máy vừa mở ra cô đã nhìn thấy từ phía xa xa bóng lưng cao lớn cửa Mặc Nhiên, Sở Tư thở dài một cái sau đó liền đi đến chỗ anh.

Hắn hình như có thể cảm nhận được cô đã đến liền quay người lại, cả hai nhìn nhau nở nụ cười gượng gạo.

“Anh ăn sáng chưa?”. Cả 2 cùng nhau đi ra xe, Sở Tư liền mở lời.

“Cô ăn rồi sao?”.

Cô khẽ lắc đầu, cúi mặt nhìn xuống hay bàn tay đang cầm túi xách. Tay áo blazer bị xắn lên làm lộ phần cổ tay trắng trẻo đang đeo chiếc lắc tay đêm qua được tặng.

Hôm nay hắn không nhờ tài xế đưa, cũng không đi chiếc xe hôm qua. Hắn đích thân lái xe đến đây chỉ để đưa cô đi bệnh viện thôi sao? Doãn Mặc Nhiên đích thân giúp cô mở cửa xe.

Vừa ngồi vào xe cô liền nhận được thông báo tin nhắn của quản lý Dư

[Em mau xem hotsearch, người đăng bài vu khống đã lên tiếng xin lỗi em rồi kìa. Bây giờ cộng đồng mạnh đang quay lưng ủng hộ em đó]

Sở Tư nheo mày, cô xem trên hotsearch quả thật bản thân vẫn còn trên top3 nhưng lại khiến cô rất vui, vô thức cười khúc khích.

“Vui đến vậy sao?”. Giọng nói của hắn vang lên đưa cô quay về thực tại.

“À ừm”.

Chiếc cadillac trong bãi đậu xe từ từ lăn bánh.

Không khí trong xe bây giờ thật khiến cô bức bối, cả hai chẳng ai nói gì với nhau. Sở Tư cả chặng đường chỉ ngồi yên như tượng.



Chiếc xe chạy vào bãi đỗ xe của bệnh viện lớn nhất thành phố, ở đây có hệ thống dụng cụ tốt nhất cùng đội ngũ bác sĩ tinh thông. Sở Tư khó xử nhìn Doãn Mặc Nhiên.

Đợi sau khi hắn đã tắt máy xe, cô liền cầm lấy túi xách mở cửa xe bước xuống. Sau khi vào phòng khám, bác sĩ nói chân cô đã khoẻ hẳn. Cũng có thể tháo băng rồi, nói xong cô liền được một y tá đến đưa đi.

Doãn Mặc Nhiên lúc này đứng đợi ở bên ngoài, anh liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc văng vẳng bên tai “Lão Doãn, làm gì ở đây thế?”.

Du Soái từ phòng bên cạnh đi đến cạnh anh.

“Đợi người”.

Đứng nói chuyện cùng nhau một lúc, cánh cửa phòng khám lúc này cũng mở ra. Sở Tư đã được tháo băng, cô liền thay một đôi giày cao gót mang sẵng trong túi.

Vừa nhìn thấy cô Du Soái hai mắt liền tròn xoe “Cô gái này là sao?”. Hắn đầy nghờ vực nhìn Doãn Mặc Nhiên.

“Người quen”.

Du Soái nhìn người phụ nữ trước mặt, vẻ ngoài đúng là xinh đẹp. Chiều cao dáng vóc cũng rất đẹp, hắn nở nụ cười cúi đầu chào cô cho có lệ.

Sở Tư khẽ cúi đầu.

Du Soái như nhớ ra gì đó liền nhìn Mặc Nhiên lên tiếng “Hôm nay sinh nhật cậu—- không đợi hắn nói hết Mặc Nhiên liền lên tiếng “Bận rồi”. Nói dứt lời hắn liền kéo tay cô ra ngoài.

Sở Tư vì hành động của hắn mà bất ngờ theo sau.

Cả quãng đường ra xe cô không hề rút tay lại, cứ vậy bị hắn kéo đi.

—————-

Sở Tư ngồi trong xe, hai tay đan vào nhau “Hôm nay là sinh nhật anh sao?”.



Mặt hắn không trưng ra biểu cảm nào cả “Ừm”. Sở Tư lúc này trên gương mặt hiện rõ sự bối rối, cái tảng băng di động này thật biết khiến người khác bối rối.

Đột nhiên chuông điện thoại cô reo lên, là quản lý Dư gọi đến. Cô vội bắt máy

“Chị Dư, gọi em có chuyện gì sao?”.

“Lịch trình của em đã được sắp xếp lại rồi, 2 ngày nữa chúng ta bay về nước”.

Sở Tư trưng ra bộ mặt rầu rĩ, cô thở dài rồi cúp máy. Công ty này cũng thật biết lợi dụng cô, lúc có scandal thì huỷ hết lịch trình. Đến lúc nổi như diều gặp gió thì lại sắp xếp lịch trình dày đặc, nhớ vài năm trước. Lúc cô vừa nổi bọn họ liền sắp xếp hơn chục lịch trình trong ngày liên tục trong mấy tháng hại cô làm quá sức phải nhập viện, nhưng nghĩ đến số tiền bồi thường hợp đồng cô thật sự không dám nghĩ đến việc rời khỏi công ty.

Cô suy nghĩ một lúc liền ngập ngừng, cô đưa ngón tay ra chọc chọc vào đùi người đàn ông bên cạnh “Anh Doãn này”.

“Anh…còn cần tôi…”. Cô bập bệ nói nhỏ trong miệng.

Anh khó hiểu, nheo mày “Còn cần gì cơ?”.

“Cần tôi vào công ty của anh không?”. Sở Tư cúi đầu giấu đi gương mặt ửng đỏ như muốn nổ tung của mình, chỉ vừa vài hôm trước cô còn cự tuyệt từ chối lời mời của hắn. Bây giờ…..

Đột nhiên hắn liền bật cười to, khiến cô càng mất mặt hơn “Xem như tôi chưa nói gì đi”. Sở Tư đầy thất vọng lên tiếng.

“Sao vậy? Không nỡ xa tôi sao?”. Trong lời nói của hắn có chút bỡn cợt.

“Tôi đang mong quay về thật nhanh đây”. Sở Tư nhìn ra ngoài, cô khẽ thở dài.

“Đợi em về bên đó sẽ có bất ngờ, đừng buồn quá”.

Sở Tư nhìn hắn khó hiểu, bất ngờ vì cô sắp phải tiếp tục chạy lịch trình đến kiệt sức nữa sao. Sở Tư thầm nghĩ trong đầu, tên Lưu tổng là ác ma bốc lột sức lao động con người mà! Sở Tư chửi thầm trong đầu, hai tay cô nắm tay thành nắm đấm kiềm chế.