1.
Adonis, lãnh chúa đại nhân của Lapalisse ghét loài người, vô cùng ghét, ghét tột đỉnh, ghét nhất.
Thế nhưng, lãnh chúa đại nhân của Lapalisse ghét loài người không tả nổi lại cưới một người vợ là loài người, đây đúng là chuyện khiến người ta cảm thấy chấn động, do đó khi tin tức này vừa lan truyền ra ngoài thì đã bị coi là một tin đồn châm biếm.
Song, sau một thời gian, đám ác ma ở Lapalisse đã phát hiện, lãnh chúa đại nhân của mình ngoại trừ cưới một người vợ là loài người thì cũng không có gì thay đổi cả, y vẫn ghét loài người không tả nổi, Lapalisse vẫn là thiên đường của ác ma như cũ.
Thật là đáng mừng.
2.
Mặt mũi rất quan trọng.
Ví dụ như, không thể bởi vì cưới một người vợ là loài người, mà hủy bỏ tất cả các quy định mang khuynh hướng cực đoan dành cho loài người được.
Adonis nhìn vợ yêu đang yên lặng đọc sách trước mặt, thầm nghĩ trong lòng: Vợ quản chặt không phải là danh tiếng tốt.
Ngay sau đó, Adonis nhìn thấy Diệp Ngọc Tinh ngẩng đầu, vô cùng khó hiểu mà chỉ vào nội dung trong sách:
“Adonis, sao ở đây lại nói Lapalisse là thiên đường của ác ma, địa ngục của loài người vậy?”
Thiên đường của ác ma, địa ngục của loài người.
Đây là lời khen dành cho Lapalisse, do có rất nhiều ác ma ghét loài người và ăn thịt người tụ tập ở Lapalisse, phần lớn trong đó thậm chí còn là ác ma chuyên đi săn giết những người trừ tà cho loài người.
Adonis nghĩ trong lòng: Đương nhiên không thể nói những lời này với vợ yêu được.
Sau một hồi suy nghĩ, y đã nghĩ ra một lý do không chê vào đâu được.
Adonis cầm lấy cuốn sách lật trang đầu tiên cho Diệp Ngọc Tinh, bày ra cho cậu xem con dấu trên trang tiêu đề:
“Em xem này, đây không phải con dấu của Lapalisse.”
Adonis mỉm cười nhìn vợ mình:
“Đây có lẽ là sách lậu mà quản gia không cẩn thận bỏ vào, không thể tin nội dung trong đó được.”
Quả nhiên, Adonis đã nhìn thấy Diệp Ngọc Tinh tin vào lời giải thích của mình một cách dễ dàng. Nhưng trên thực tế, con dấu trên quyển sách này là con dấu riêng của lãnh chúa tiền nhiệm, cái này cũng không phải sách lậu gì cả. Adonis vừa cảm thán từ tận đáy lòng rằng Diệp Ngọc Tinh ngây thơ đáng yêu, vừa lo cậu dễ bị lừa.
Cuối cùng, Adonis cũng chỉ hôn lên tóc Diệp Ngọc Tinh:
“Tiểu Tinh Tinh.”
Y nghĩ thầm trong lòng: Vợ của mình, là Tiểu Tinh Tinh của mình.
Adonis bất giác mỉm cười.
3.
Cơ hội được ở một mình với Diệp Ngọc Tinh là rất hiếm, cho nên Adonis đã nhanh chóng kết thúc cuộc họp với cấp dưới, vội vàng chạy về chỗ ở.
Nhưng quản gia lại nói với y:
“Đại nhân, phu nhân biến mất rồi.”
“Ồ.”
Giọng điệu của Adonis cũng coi như là còn bình tĩnh:
“Em ấy đã đi đâu?”
“Nghe hầu gái Anna chăm sóc cho phu nhân nói, dường như ngài ấy đã rời khỏi lâu đài đi dạo phố, thế nhưng chỉ trong nháy mắt Anna đã bị mất dấu ngài ấy.”
Lapalisse, thiên đường của ác ma, địa ngục của loài người.
Mà Diệp Ngọc Tinh, là một con người.
4.
Sau 3 tiếng Diệp Ngọc Tinh biến mất, Adonis gần như đã lật tung Lapalisse, nhưng vẫn cứ không tìm được tung tích của Diệp Ngọc Tinh, rốt cuộc y cũng buộc mình phải nhận ra rằng cậu đã mất tích.
Diệp Ngọc Tinh, một loài người, mất tích ở Lapalisse thiên đường của ác ma.
Adonis chưa từng sợ bất cứ điều gì đến như thế, do đó máu trong người dường như đều đông cứng lại, hai chân cứng đơ đến mức không nhúc nhích được. Sau rất nhiều cố gắng, y mới run rẩy mở miệng, như thể vừa tìm lại giọng nói của mình, nhưng lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể thốt ra vài từ mơ hồ không có nghĩa.
Kỳ lạ thay, vào lúc này, Adonis cảm thấy hình như mình đã trở thành con người. Ác ma không cần thở, cũng không cần ăn uống như con người. Nhưng giờ phút này, Adonis cảm thấy hít thở khó khăn, dạ dày quặn đau —— y cảm thấy rằng có thể mình sẽ chết đi ngay giây tiếp theo.
Adonis đè lại bàn tay đang không ngừng run rẩy của mình, y mờ mịt nghĩ: Giờ nên làm gì đây? Mình đã dùng mọi cách rồi, nhưng Diệp Ngọc Tinh lại biến mất khỏi mảnh đất Lapalisse này như chưa từng xuất hiện vậy.
Theo thời gian trôi đi, trái tim Adonis dần dần rơi xuống đáy vực, y mặt không cảm xúc, tuyệt vọng lại chết lặng nghĩ dưới đáy lòng: Nếu vẫn tìm không thấy Diệp Ngọc Tinh trước khi trời tối, y sẽ lột da tất cả ác ma trên Lapalisse, tìm Diệp Ngọc Tinh từ trong bụng chúng.
Một lát sau, y lại sợ hãi bối rối nghĩ, có phải do mình làm quá nhiều chuyện sai trái và quá tàn nhẫn với loài người nên tất cả những gì đang xảy ra bây giờ đều là sự trả thù dành cho mình hay không.
Adonis không tin thần linh có tồn tại, nhưng vào giờ phút này, từ tận lòng, y vô cùng hy vọng trên thế giới có thần. Bởi vì y nghĩ, thần linh sẽ không giết Diệp Ngọc Tinh bằng cách thức tàn nhẫn như vậy, thần linh cũng sẽ không đành lòng làm hại cậu. Adonis cay đắng nghĩ trong lòng, chỉ có ác ma, chỉ có ác ma mới có thể làm hại cậu thôi.
Sẽ thật tuyệt nếu tất cả ác ma trên đời đều chết sạch vào giờ phút này.
5.
Cùng với hầu gái Anna, Diệp Ngọc Tinh hào hứng rời khỏi lâu đài, cậu đã đọc được rất nhiều phong tục của Lapalisse ở trong sách, nhưng Adonis nói nội dung trong quyển sách đó đều là bịa đặt, cho nên cậu rất muốn ra ngoài xem tận mắt.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Diệp Ngọc Tinh lập tức phát hiện Anna đang đi theo mình đã biến mất. Cậu mờ mịt quay đầu, nhìn đám ác ma đang đi lại xung quanh, theo bản năng nắm lấy sợi dây chuyền mình đang đeo trên cổ.
—— dây chuyền đã được Tả Khâu cải tiến, có thể che đi hơi thở của con người trên cơ thể Diệp Ngọc Tinh.
Diệp Ngọc Tinh cùng ác ma đi ngang qua mình liếc mắt nhìn nhau một cái, đối phương không chút do dự dời mắt sang nơi khác và tiếp tục bước đi. Diệp Ngọc Tinh thở phào nhẹ nhõm, biết dây chuyền vẫn còn hữu dụng. Cậu suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định đi trở về bằng đường cũ, hy vọng sẽ tìm thấy Anna đang đi lạc với mình.
Adonis đã nói, nếu cậu ở bên ngoài một mình, y sẽ cảm thấy lo lắng, Diệp Ngọc Tinh không muốn làm Adonis lo lắng.
Nhưng đi mãi đi mãi, Diệp Ngọc Tinh dần dần nhận ra có điều gì đó không ổn.
—— cậu phát hiện cảnh tượng trước trước mặt mình đang lặp lại. Ác ma đối diện với cậu đã đi ngang qua cậu lần thứ ba rồi.
Diệp Ngọc Tinh có chút lo lắng mà dừng bước, ngay sau đó, đám ác ma đang liên tục đi lại bên cạnh cậu cũng dừng bước và đồng loạt quay đầu nhìn thẳng vào cậu bằng đôi mắt lạnh lẽo không chút ấm áp.
Lông tơ của Diệp Ngọc Tinh dựng đứng lên, theo bản năng quay đầu muốn chạy trốn, nhưng cậu phát hiện mình đã bị ác ma bao vây. Cậu nhìn thấy một ác ma cao lớn đang đến gần mình từ phía đối diện, đối phương với ánh mắt lạnh lẽo, giọng điệu hung ác, nói:
“Tao muốn ăn thịt mày.”
Gã vòng tay qua eo Diệp Ngọc Tinh, bế Diệp Ngọc Tinh lên ngay khi cậu sắp chạy trốn, trong lúc giãy giụa, Diệp Ngọc Tinh đã dùng khuỷu tay thụi mạnh vào mắt đối phương.
Đối phương đau đến mức hét lên một tiếng, nhưng giọng của một đứa trẻ lại vang lên.
Diệp Ngọc Tinh dừng hành động, quay đầu cảm thấy kỳ quái liếc nhìn ác ma sau lưng mình. Đối phương đau đến dụi dụi mắt, méo mặt nói:
“Đau muốn chết!”
Diệp Ngọc Tinh cảm thấy giọng của đối phương có vài phần quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.
Đối phương hiển nhiên cũng ý thức được Diệp Ngọc Tinh không nhận ra giọng của mình, gã trợn to hai mắt, có chút tức muốn hộc máu nói:
“Cậu không nhận ra tôi à?”
Ngay sau đó, cơ thể của đối phương đột nhiên thu nhỏ lại, trở về bộ dáng trẻ con trước mặt Diệp Ngọc Tinh.
Diệp Ngọc Tinh nhìn đứa trẻ trước mặt mình, do dự hỏi:
“Maggie?”
Maggie đã trở về dáng vẻ trẻ con, nặng nề gật đầu:
“Là tôi!”
Diệp Ngọc Tinh ngập ngừng nhìn đứa trẻ trông chỉ 3 -4 tuổi trước mặt:
“Sao cô lại nhỏ hơn nữa rồi?”
Cậu nhớ rõ lần trước dù Maggie có biến thành trẻ con thì cũng là một đứa trẻ 7 - 8 tuổi, trong lòng Diệp Ngọc Tinh đột nhiên nảy lên một ý tưởng không ổn, sắc mặt cậu chợt trở nên kỳ quái:
“Đừng nói là cô mắc phải căn bệnh kiểu phản lão hoàn đồng, cuối cùng biến thành trẻ con rồi chết nha?”
Maggie nhìn Diệp Ngọc Tinh như tên ngốc:
“Cậu đang nói cái gì vậy? Tôi chỉ cảm thấy bộ dạng trẻ con dễ thương hơn mà thôi.”
Diệp Ngọc Tinh thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ may mà không phải, sau đó cậu cúi đầu nhìn Maggie trước mặt:
“Sao cô lại ở đây?”
Maggie kiêu ngạo nói:
“Đây là thế giới giấc mơ đó! Đương nhiên tôi phải ở đây rồi.”
Diệp Ngọc Tinh hơi nghiêng đầu, biểu cảm càng thêm mê hoặc:
“Sao cô lại kéo tôi vào trong mơ nữa vậy?”
Maggie nhìn Diệp Ngọc Tinh trong giây lát, rồi thân thiết nắm lấy tay cậu. Diệp Ngọc Tinh nhìn khuôn mặt đáng yêu của Maggie, cảm nhận được xúc cảm mềm mại của ngón tay trẻ con trong lòng bàn tay mình, cậu không tự giác ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào Maggie, nói bằng giọng điệu dỗ dành trẻ con:
“Sao nữa rồi?”
Maggie khẽ thở dài:
“Haiz, tôi có chút lo lắng cho cậu.”
Cô ghé sát vào Diệp Ngọc Tinh, nói:
“Diệp Ngọc Tinh, hay là chúng ta ký khế ước đi?”
Diệp Ngọc Tinh kỳ quái hỏi:
“Khế ước? Khế ước gì?”
Maggie thành khẩn nói:
“Khế ước kéo dài tuổi thọ, tôi muốn chia sẻ tuổi thọ của mình với cậu. Cậu nghĩ mà xem, cậu là loài người, mà tuổi thọ của loài người chỉ có chút xíu như vậy mà thôi.”
Maggie đưa ngón út với Diệp Ngọc Tinh, ngay sau đó cô lại dang rộng hai tay tạo ra một khoảng cách:
“Mà tuổi thọ của ác ma dài đến như vậy nè! Nếu sau này cậu già rồi, bọn họ ghét bỏ cậu thì phải làm sao đây? Tuôi thọ của tôi gần như là vô tận, chỉ cần hưởng chung tuôi thọ với tôi, cậu sẽ có thể sống lâu giống ác ma vậy đó!”
Diệp Ngọc Tinh chần chờ một lúc, kỳ thật cậu cũng không muốn bất tử đâu, nhưng cậu lại nghĩ đến đúng là con người sẽ già đi.
Cuối cùng cậu nói:
“Nhưng mà, nó sẽ ảnh hưởng xấu đến cô, phải không?”
Ánh mắt Maggie vụt qua một tia sáng:
“Không sao đâu, dù sao tuổi thọ của tôi cũng đủ dài, chia một nửa cho cậu cũng sẽ không mất mát gì.”
Cô thấy Diệp Ngọc Tinh vẫn còn do dự, bèn chậm rãi nói tiếp:
“Diệp Ngọc Tinh, tôi cứ luôn nhớ đến lời tiên tri tồi tệ đó, nếu cậu hưởng chung tuổi thọ với tôi, tôi sẽ không cần phải lo cho cậu như vậy nữa.”
Diệp Ngọc Tinh và Maggie nhìn nhau một hồi, từ trong đó cậu nhìn thấy được sự lo lắng và sầu lo thực sự, cậu suy nghĩ một lúc rồi ngập ngừng gật đầu.
Maggie vui mừng nhảy dựng lên tại chỗ:
“Tuyệt vời!”
Cô quay lại, kiềm nén sự phấn khích của mình, nói:
“Đơn giản lắm, cậu nhắm mắt lại đi, chỉ cần nghe những gì tôi nói và làm theo là được!”
Diệp Ngọc Tinh lờ mờ cảm thấy Maggie có chút không ổn, nhưng khi nhìn thấy niềm vui không thể kìm nén trong mắt Maggie thì cậu vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
—— dù sao Maggie cũng sẽ không làm hại mình.
Không biết có phải do sự đồng hành và bảo vệ từ lúc nhỏ hay không, mà Diệp Ngọc Tinh cứ cảm thấy rằng mình luôn có một sự tín nhiệm mù quáng dành cho Maggie.
6.
Khi trời bắt đầu tối, Adonis cuối cùng cũng tìm thấy Diệp Ngọc Tinh.
—— Diệp Ngọc Tinh trở về lâu đài một mình bình an không xảy ra chuyện gì cả.
Adonis không giữ được sự tao nhã và điềm tĩnh thường ngày nữa, gần như chật vật mà ôm lấy Diệp Ngọc Tinh, thần kinh của y căng thẳng cả một ngày, hai chân cứng đờ lảo đảo quỳ sụp xuống đất, kéo Diệp Ngọc Tinh cũng cong lưng theo, đầu gối của Adonis nện xuống đất phát ra một tiếng trầm đục.
Diệp Ngọc Tinh bị phản ứng của y làm cho sợ hãi, ngớ ra một lúc mới vỗ nhẹ vào tấm lưng đang run rẩy của Adonis, nhỏ giọng nói:
“Em về rồi.”
Diệp Ngọc Tinh không rõ tại sao mình chỉ ra khỏi lâu đài một chuyến, mà Adonis lại lo lắng đến như thế, nhưng cậu vẫn xoa mái tóc vàng của y:
“Xin lỗi, sau này em sẽ không đi lạc nữa.”
Sau giây phút mất bình tĩnh ngắn ngủi, rốt cuộc Adonis cũng phát hiện ra trên người Diệp Ngọc Tinh đã xảy ra một số thay đổi vi diệu: Tuổi thọ của Diệp Ngọc Tinh đã được kéo dài vô hạn. Không chỉ như thế, sinh mệnh của cậu đã được gắn kết chung với một người khác, bất luận sống hay chết.
7.
Maggie ngân nga một giai điệu không biết tên, lắc lư đi ra khỏi Lapalisse, cô thay đổi ngoại hình trẻ con của mình thành một người đàn ông vạm vỡ. Trẻ con lừa được Diệp Ngọc Tinh, nhưng không lừa được đám ác ma ăn thịt người không nhả xương ở Lapalisse.
Cô cảm nhận sức sống được kết nối với Diệp Ngọc Tinh, người đang ở một nơi khác, trong lòng cực kỳ vui sướng.
Kể từ khi bước ra khỏi trò chơi, cô đã bị đám lãnh chúa ác ma này đuổi giết không ngừng. Hiển nhiên bọn họ tin rằng giết mình sẽ giải được lời tiên tri, chỉ có Diệp Ngọc Tinh ngốc nghếch là tin đám ác ma khoác da người này sẽ cho mình một con đường sống.
Nhưng giờ đây, Maggie tin rằng, cô không những sẽ không bị đuổi giết, mà nói không chừng còn sẽ được đám ác này bảo vệ.
Dùng một nửa tuổi thọ đổi lại một cái mạng, thật sự là cực kỳ có lời.
Maggie đắc ý nghĩ trong lòng: Mình là Sigrid cao quý, là ma thú có thể ăn thịt ác ma duy nhất trên thế gian, mình biết điểm yếu của mọi người.
Ba ngày sau, Maggie nghe tin Lapalisse đã ban hành lệnh cấm săn giết loài người trong lãnh thổ. Cô gật đầu, trong lòng lại càng đắc ý hơn, biết mình đã làm lãnh chúa đại nhân kiêu hãnh của Lapalisse phải chịu thiệt.
Maggie thầm nghĩ, mọi người đều vui mừng.
8.
Song, đám ác ma ở Lapalisse thì lại than khóc không ngừng. Nhưng họ biết rõ trong lòng rằng, lãnh chúa đại nhân của họ trông thì tao nhã hòa ái vậy thôi, chứ thực chất lại là một kẻ độc tài, máu lạnh vô tình từ đầu đến chân.
Cuối cùng, tất cả những sự bất mãn không cam lòng đó chỉ có thể biến thành một câu chửi rủa dưới đáy lòng: Vợ quản chặt chết tiệt.
____ ____ ____
Đôi lời từ tác giả:
Tần Hạc Minh nói không muốn bị người ta cười nhạo, cho nên bảo tôi đừng đăng phiên ngoại về ổng (nghiêm túc)
- Hết phiên ngoại 7-