Có Một Lá Thư Gửi Từ Hồng Kông

Chương 124




Khắp nơi đều vang lên tiếng huýt sáo và trêu ghẹo.

Để giữ được tư thế đẹp, Ứng Ẩn đã quỳ ngồi trên giường rất lâu khiến đôi chân đã tê cứng. Thương Thiệu cúi xuống hôn cô, cuối cùng cô không thể kiểm soát mà ngã ra sau. Thương Thiệu cũng mất thăng bằng, dù một tay anh cố gắng chống đỡ bên cạnh cô nhưng vẫn cùng cô ngã xuống giường.

Tiếng la hét và cười vang lên càng nhiệt tình hơn, phù dâu và phù rể đều điên cuồng chụp ảnh quay phim. Khuôn mặt Ứng Ẩn đỏ bừng, tiếng "ưm" nho nhỏ chỉ có Thương Thiệu mới nghe thấy. Cô lại cảm thấy xấu hổ.

Thương Thiệu hiểu rõ tâm trạng của cô, vừa cười nhẹ bên tai cô vừa ôm cô vào lòng. Cổ tay anh vẫn nhớ phải nhẹ nhàng khéo léo, lòng bàn tay khum lại tránh làm rối mái tóc đẹp của cô.

Theo truyền thống, sau khi chú rể thuận lợi bước vào cửa, tiếp theo là nghi thức dâng trà cho cha mẹ hai bên và đổi cách xưng hô thành ba mẹ.

Để hợp với không khí, Ôn Hữu Nghi và Ứng Phàm đều mặc lễ phục có yếu tố Trung Hoa, còn Thương Cảnh Nghiệp vẫn mặc âu phục. Ôn Hữu Nghi từ khi còn trẻ đã thường xuyên mặc trang phục Tây, rất ít khi mặc trang phục Trung Hoa. Mặc dù đội ngũ tạo hình của bà liên tục đảm bảo bà rất hợp với phong cách này, nhưng Ôn Hữu Nghi vẫn nhiều lần hỏi Thương Cảnh Nghiệp: "Trông em có già không?"

Cách an ủi của Thương Cảnh Nghiệp vẫn như mọi khi, ngắn gọn mà súc tích: "Vừa vặn."

Ôn Hữu Nghi hiểu được rất rõ: "Ý anh là thực ra em bao nhiêu tuổi thì trông giống bấy nhiêu tuổi hả?"

Thương Cảnh Nghiệp trả lời một cách nghiêm túc: "Ý anh là, em trông đúng với tuổi của chiếc váy này."

Lời ông nói dĩ nhiên có phần dỗ dành nhưng ánh mắt hướng về Ôn Hữu Nghi lại khiến người ta xao xuyến. Ôn Hữu Nghi nhìn vào gương, vuốt lại cổ áo không có nếp nhăn, chỉnh lại trang sức trên cổ áo vuông. Sau đó quay người lại, hai tay ôm lấy eo Thương Cảnh Nghiệp, dựa vào lòng ông.

"Em căng thẳng quá."

Con cái đã đến tuổi kết hôn, bà lo toan mọi việc như thể đánh một trận chiến kéo dài bốn tháng, giờ đây khi trận chiến sắp kết thúc, bà mới có thời gian để căng thẳng, vừa muộn màng nhận ra vừa cảm thấy bối rối.

Lúc này gần đến nghi thức dâng trà, tiếng ồn ào phía bên kia cửa càng lúc càng gần, tim Ôn Hữu Nghi lại bắt đầu đập thình thịch, bà sợ các phần nghi thức có điều gì sai sót, bà sợ những điều không lường trước sẽ xảy ra, và dĩ nhiên còn có cả nỗi sợ vô lý khác— bà đơn giản chỉ là đang căng thẳng trước một khoảnh khắc quan trọng lần đầu tiên trong cuộc đời.

Lòng bàn tay Thương Cảnh Nghiệp áp nhẹ lên mái tóc bà: "Tin anh đi, không ai có thể làm tốt hơn em đâu."

Một lát sau, Ứng Phàm cũng quay lại sau khi hút thuốc trên ban công, ba người ngồi xuống ghế tròn kiểu Minh trong phòng khách để chờ hai người dâng trà. Thương Thiệu và Ứng Ẩn được dẫn vào trong vòng vây của mọi người, người lớn trong tộc dẫn đường, chủ trì nghi thức và nói những lời chúc phúc.

Là quản gia, ông Thăng đích thân cầm khay phục vụ bên cạnh, trong khay là trà nắp xanh hoa văn. Theo thứ tự, đầu tiên dâng trà cho Ứng Phàm, sau đó dâng trà cho Thương Cảnh Nghiệp và Ôn Hữu Nghi; trong nghi lễ không sử dụng lễ quỳ mà chỉ cúi đầu dâng trà.

Khi Thương Thiệu cầm trà đến, tim Ứng Phàm đập thình thịch như đánh trống, nhất thời cảm thấy hư ảo. Bà đã lo lắng suốt đêm không ngủ, vừa rồi trên ban công hút hai điếu thuốc mới miễn cưỡng bình tĩnh lại. Lúc này nhiều nhiếp ảnh và quay phim bao quanh, cảm giác như trong mơ lại trỗi dậy.

Sự hư ảo của bà chỉ tồn tại trong nửa giây ngắn ngủi, không ai biết được. Bà nhận lấy chén trà, nhấp một ngụm nhỏ rồi đưa phong bao lì xì đã chuẩn bị sẵn cho Thương Thiệu.

Lì xì chú trọng đến sự may mắn, ba vị phụ huynh đã thỏa thuận trước, không phân biệt lớn nhỏ, mỗi người phong bì tám mươi tám nghìn. Vì cha đẻ của Ứng Ẩn vắng mặt, Ứng Phàm đã gói hai phong bao, vì muốn "hỷ sự thành đôi".

Thương Thiệu dâng trà xong thì đến lượt Ứng Ẩn.

Khi phòng khách đã đông nghịt người, Thương Lục và Kha Dụ, hai phù rể không làm tròn nhiệm vụ cũng chen vào, đứng ở bên ngoài. Khi nghe thấy Ứng Ẩn gọi "mẹ", Kha Dụ mỉm cười, trong lòng vui mừng cho Ôn Hữu Nghi.

Anh chưa bao giờ gọi họ là ba mẹ.

Thực ra anh và Thương Lục đã đăng ký kết hôn ở nước ngoài được hai năm, nhưng vẫn luôn gọi Thương Cảnh Nghiệp là chú, gọi Ôn Hữu Nghi là Tanya. Mặc dù Ôn Hữu Nghi tuân theo lễ nghĩa, nhưng về việc thay đổi cách xưng hô, bà chưa từng ép buộc anh, cũng chưa từng để Thương Lục khuyên nhủ, tạo áp lực cho anh.

Kha Dụ không đổi cách xưng hô, không phải vì anh không xem Ôn Hữu Nghi và Thương Cảnh Nghiệp như người thân, hay giữ lại tình cảm gì giữa họ, mà vì anh là một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ đã trôi dạt, chỉ có một bà ngoại trên danh nghĩa sống cùng nhau. Từ "cha mẹ" và mối quan hệ này đối với anh thực sự xa lạ. Nhưng ngoài mặt, anh dùng lý do khéo léo vì mối quan hệ của anh và Thương Lục không thể công khai, sợ nếu gọi quen rồi thì trong các dịp xã giao khác sẽ bị lộ.

Ôn Hữu Nghi thường nói với anh không sao cả, huống chi chính bà thường để con cái gọi mình là "Tiểu Ôn" mà. Tuy nhiên, Kha Dụ vẫn cảm nhận được bà có chút buồn bã. Qua nhiều năm sống cùng nhau, Ôn Hữu Nghi và Thương Cảnh Nghiệp thực sự đã mang đến cho anh sự quan tâm và ấm áp mà anh chưa từng trải nghiệm, nhưng bây giờ đổi cách xưng hô lại cảm thấy kỳ lạ, chi bằng để vậy luôn.

"Thầy Kha, khi nào thì anh sẽ gọi ba mẹ?" Kha Dụ sững sờ, quay mặt lại.

Thương Lục đặt hai tay vào túi quần âu, không chờ Kha Dụ trả lời, liền lơ đãng hỏi: "Chọn ngày không bằng gặp ngay, sau lễ cưới hôm nay thì sao?"

Kha Dụ ngạc nhiên một chút rồi quay lại cười nhẹ: "Đây là đám cưới của anh cả và Tiểu Ẩn."

Thương Lục vẫn giữ vẻ thờ ơ như trước, nhưng vì thừa hưởng vẻ ngoài sắc bén sâu lắng giống Thương Cảnh Nghiệp, lời anh nói có một sự chắc chắn không thể chối cãi.

"Tối qua anh đã hỏi xin anh cả rồi." Anh nhìn về phía đám đông, "Dù chỉ là một giây, cũng coi như chúng ta đã công bố với thiên hạ."

Mặc dù khách sạn nơi cô dâu nghỉ ngơi không tiết lộ cho truyền thông, nhưng rõ ràng, bí mật nhỏ này không thể giấu được paparazzi tài ba, huống chi cả đoàn xe Rolls-Royce cũng khó mà giấu. Ngay khi đoàn xe khởi hành đã có vô số video nhỏ được chia sẻ trên mạng:

【Rolls-Royce nhiều nhất đời này tôi đã thấy ở đây rồi...】

【Bạn nghĩ là: Triển lãm Rolls-Royce. Thực tế là: Đoàn xe cưới của Thương Ẩn】

【Đoàn xe đã quy mô như thế này rồi, xe dẫn đầu sẽ là gì đây?】

Xe dẫn đầu vẫn là chiếc có biển số vàng sáng chói Cảng·3, với mái bạc cổ điển và dáng xe dài hơn 6 mét, sự sang trọng thanh lịch đủ để xuất hiện trong bất kỳ dịp trọng đại nào.

Đêm trước lễ cưới, chính chú Khang đã đích thân rửa chiếc xe này. Mặc dù là quản gia, nhưng ông rất thích tự tay làm những công việc như chăm sóc vườn, dọn dẹp dòng sông hoặc chọn một ngày nắng để rửa xe.

Chiếc Maybach Cảng·3 là người bạn cũ của ông, đã xuất hiện trong cuộc đời của cả ông và Thương Thiệu khi Thương Thiệu mười tuổi, từ đó bất kể mưa gió hay nắng đẹp, đã mười bảy năm rồi. Tuổi thọ của xe siêu sang vượt xa sự hiểu biết của người bình thường. Sau khi Thương Thiệu mua một chiếc Benz 300SL từ Paris về, chú Khang khi rửa xe thường vỗ nhẹ lên mái bạc của xe và nói: "Người ta là ông cụ từ năm 1957 vẫn còn đang phục vụ, cháu còn nhỏ mà có gì phải phàn nàn chứ?"

Tối qua, chú Khang cầm vòi nước rửa sạch thân xe, sau đó châm một điếu thuốc vừa đi quanh vừa hút. Sau đó, ông dùng khăn mềm lau sạch ba lần, đánh bóng lớp sáp sáng lên mười phần. Dưới ánh trăng, chiếc xe như đang phát sáng.

Thực ra chú Khang đã trách oan chiếc Cảng·3. Là một chiếc Maybach, chiếc xe rất tận tụy với công việc, vốn là chuyên chở một người luôn nghi ngờ sự cứng nhắc của mình đã truyền sang chàng trai ngồi ghế sau mới khiến anh trở nên uể oải. Sau này, khi có thêm một ngôi sao nữ xinh đẹp, dù cô ấy dường như vẫn chê đệm da của chiếc xe không đủ tốt, luôn muốn ngồi trên đùi chàng trai, nhưng ít ra cũng đã mang lại nhiều niềm vui và sự sống động.

Bây giờ, lúc mười một giờ sáng, nó đang đậu ở cổng chính sau vòng xoay phun nước của khách sạn, sáng bóng lộng lẫy và im lặng trang nghiêm, nghĩ đến việc lát nữa phải dẫn đầu cả đoàn xe Rolls-Royce, nó lại càng cảm thấy hăng hái.

Mặc dù đã lập một hàng rào an ninh chặt chẽ và có các bảo vệ áo đen canh gác từng tầng, nhưng vẫn không thể ngăn chặn được sự nhiệt tình của paparazzi. Từ cổng chính khách sạn đến đường chính bên ngoài, dọc theo hàng rào cây bụi, khu vực xanh và vỉa hè, khắp nơi đều là chân máy và máy quay phim. Các phóng viên mặc đồng phục, đội mũ che nắng và khăn ma thuật, vác theo máy ảnh lớn nhỏ. Một cuộc đua về hình ảnh và tin nhắn ngắn đang diễn ra sôi nổi trên mạng.

Tất nhiên, không thể thiếu phần phát sóng trực tiếp video, nhưng rõ ràng, vì lượng thông tin hiệu quả quá thấp nên bình luận trực tuyến đầy những lời phàn nàn:

【Ngồi chờ bài giảng online cũng không chuẩn giờ như vậy】

【dddd】

【Tôi đang rất sốt ruột】

【Cái cổng này tôi đã nhìn cả tiếng đồng hồ rồi!】

【Đám cưới của Thiệu Ẩn không phải là nhìn cổng (không phải thật)】

【Bạn không biết cách live stream à? Đi vào trong đi, tôi muốn thấy Thiệu Ẩn, Kha Dụ và Thiệu Lục tìm giày cưới! Không phải cổng!】

Mười một giờ mười phút, thông qua ánh sáng từ cánh cửa quay bằng kính, cuối cùng thì tiền sảnh khách sạn vốn im lặng suốt thời gian qua cũng bắt đầu có động tĩnh. Lúc này, các máy ảnh đã liên tục chụp không ngừng, cùng với đó là những chiếc điện thoại và micro được giơ cao, các nhà báo viết lách nhanh chóng điều chỉnh những chi tiết đã chuẩn bị sẵn trong mẫu bài viết của mình theo thời gian, địa điểm, nhân vật và sự kiện.

Ứng Ẩn đã thay chiếc váy cưới để ra ngoài, đó là một chiếc váy đuôi cá màu trắng satin cúp ngực. Hai cánh tay của cô đeo găng tay lụa trắng dài đến khuỷu tay tạo nên vẻ thanh thoát và trang nhã.

Cô có một tấm lưng rất đẹp, hai xương bả vai mỏng manh như cánh bướm, nhưng cơ thể lại cân đối, tạo cảm giác mạnh mẽ như ngọc. Do đó, điểm nhấn của bộ trang phục nằm ở phía sau - một thiết kế hở lưng, với một chiếc nơ lớn ở eo, sau khi được tạo nếp thủ công thì tự nhiên buông xuống, như tôn lên sức sống nhẹ nhàng của nửa trên cơ thể cô.

Ngày cưới không thể đi qua tầng hầm để xe, do đó, việc bị truyền thông chụp ảnh là điều không thể tránh khỏi. Nhưng mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, ngay khi vừa bước ra cửa, tiếng chụp ảnh liên tục và tiếng người nói đã khiến Ứng Ẩn giật mình.

Bình luận trực tuyến từ buổi phát sóng video đã bùng nổ:

【Trời ơi trời ơi trời ơi】

【Xinh quá đi!!!】

【Thật sự đẹp quá! Cảm ơn vì đã cho chúng tôi thấy người vợ xinh đẹp này!】

【Chú ý, người phụ nữ trong hình tên là Ứng Ẩn, cô ấy là vợ tôi!】

Đoàn phù rể và phù dâu ngay sau đó cũng xuất hiện, họ mời mọi người lên những chiếc xe Rolls-Royce trang trí dành cho đám cưới. Tin nhắn nhanh chóng được gửi đi:

【#ỨngẨnThươngThiệuCướiNhau# Hôm nay, vào lúc 11 giờ 10 phút, cặp đôi mới cưới cuối cùng cũng xuất hiện tại sảnh khách sạn Thiên Mục Minh Hội, chuẩn bị lên đường đến địa điểm tổ chức hôn lễ. Cô dâu Ứng Ẩn khoác lên mình chiếc váy hở lưng thanh lịch, tay cầm bó hoa lan chuông và hoa hồng, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.

Đoàn phù rể và phù dâu được chú ý trước đó cũng đã được tiết lộ. Phù rể gồm Thương Lục, Kha Dụ và một người bạn thân của chú rể. Phù dâu gồm quản lý của Ứng Ẩn là Trang Đình Văn, trợ lý Trình Tuấn Nghi và một người bạn thân ngoài ngành. Trình Tuấn Nghĩa đã làm trợ lý đời sống cho Ứng Ẩn trong sáu năm, hiện là trợ lý duy nhất trong ngành giải trí được chọn làm phù dâu.】

Hình ảnh từ các phóng viên được truyền tải ngay lập tức. Trong ảnh, Kha Dụ và Thương Lục diện bộ lễ phục đuôi tôm đen, vẫn như thường lệ, rất điển trai và nổi bật. Cảm nhận được ống kính, Kha Dụ, người luôn bình tĩnh và khéo léo trước truyền thông, đã giơ tay chào hỏi.

Phản ứng trong phần bình luận rất sôi nổi:

【Ai đã đoán đúng nào, Thương Lục và Kha Dụ! Quả nhiên!】

【Tôi đã đoán đúng!】

【Tôi đã đoán đúng!】

【Thật cảm động, tôi cũng muốn làm trợ lý đời sống của Ứng Ẩn.】

【Tôi biết mát xa và xoa bóp! Lương không quan trọng, chủ yếu là để ngắm cặp đôi yêu thích của tôi.】

Những blogger thời trang đang chờ sẵn để phân tích trang phục và trang sức cao cấp của Ứng Ẩn ngay khi lễ cưới bắt đầu đã nhận được hàng loạt lời thúc giục trong phần bình luận:

【Đã một phút trôi qua rồi mà vẫn chưa tìm ra thương hiệu và năm sản xuất à?】

【Ba phút trôi qua rồi!】

【Tôi muốn thấy ngay bộ sưu tập này! Đừng cản tôi!】

Blogger trả lời:

【Tôi cũng chưa từng thấy bộ sưu tập này, cần thêm chút thời gian.】

Cuối tháng ba ở Hồng Kông đã khá nóng, dưới ánh nắng giữa trưa, da và quần áo của mọi người bắt đầu nóng lên. Tuy nhiên, các phóng viên chờ đợi từ lâu không hề tỏ ra khó chịu, họ thi nhau hỏi thăm Ứng Ẩn:

"Ứng Ẩn, cảm xúc của bạn lúc này như thế nào, có thể chia sẻ với chúng tôi không?"

"Đám cưới này có phải là đám cưới trong mơ của bạn không?"

"Có điều gì bạn muốn nói với những người hâm mộ đã luôn theo dõi và ủng hộ bạn không?"

Tuy cách xa hàng chục mét nhưng các cuộc phỏng vấn vẫn được thực hiện bằng cách hô lớn. Dù vậy, những gì lọt vào tai Ứng Ẩn chỉ là những tiếng ồn ào không rõ ràng. Đây không phải là khu vực chụp ảnh chính thức, cô không trả lời, cho đến khi có ai đó hét lớn bằng tiếng Quảng Đông: "Chúc mừng hôn lễ của cô, em gái nhỏ!"

Ứng Ẩn bất giác ngẩng đầu, nở một nụ cười rạng rỡ và gật đầu nhẹ. Bình luận trực tuyến:

【Hiểu rồi, em gái nhỏ, Ứng Ẩn bị bẫy tình】

【Sợ rằng trong sự kiện lần tới, cả khán phòng sẽ đồng loạt gọi cô là em gái nhỏ】

【Chú ý, người đàn ông trong khung hình này tên là Thương Thiệu, anh ấy đang ghen!】

【Sếp Thương: Đang cân nhắc đăng ký thương hiệu "em gái nhỏ" và mua đứt.】

Nếu ngày cưới mà mặt mày đen tối, không chỉ các phóng viên, mà ngay cả Ôn Hữu Nghi cũng sẽ hỏi thăm anh. Vì vậy, người đàn ông trước ống kính vẫn duy trì vẻ lịch lãm như thường lệ. Dù thế, khi so sánh với Ứng Ẩn, nụ cười của anh rõ ràng không tới mắt, sau khi gật đầu chào hỏi, anh nhanh chóng ôm eo vợ mới cưới của mình và đưa cô lên xe.

Ứng Phàm đứng bên cửa xe chờ, nghẹn ngào một chút, muốn nói điều gì đó nhưng lại mỉm cười, đôi mắt từng trải qua bao phong ba không rời khỏi cô. Sau đó, bà nhẹ nhàng đưa tay lên, khẽ vuốt khuôn mặt của con gái.

Cảm giác khi tiễn con gái đi lấy chồng đã len lỏi trong bà từ khi đăng ký kết hôn và hàng trăm lần trong những đêm khuya. Lúc này đây, trên khuôn mặt của Ứng Phàm chỉ còn lại sự dịu dàng, bà nhẹ nhàng nắm tay cô, nói khẽ: "Đi đi con."

Gia đình và khách mời lần lượt lên xe, đoàn xe quay phim chụp ảnh cưới bắt đầu lăn bánh. Sau đó, chiếc Maybach biển số Cảng·3 từ từ khởi động, dẫn đầu đoàn xe Rolls-Royce chạy dọc con phố đến đồi Thi Kỳ.

Các xe quay phim làm việc rất tận tâm, ống kính luôn dõi theo. Ứng Ẩn cầm bó hoa, khuôn mặt dần cứng đờ vì cười nhiều, chỉ khi Thương Thiệu ôm cô qua băng ghế giữa mới thở phào nhẹ nhõm.

"Em đói quá." Cô xoa bụng nói.

"Buổi sáng em ăn ít lắm à?" Thương Thiệu cũng đưa tay xoa bụng cô, chiếc nhẫn cưới trên tay anh cọ nhẹ lên bụng cô qua lớp váy cưới.

"Ừm." Ứng Ẩn gật đầu, lén lút nói, giơ một ngón tay lên: "Em sợ mặc không vừa váy cưới nên chỉ uống một cốc cà phê và ăn một chiếc bánh sừng bò nhỏ."

Thương Thiệu mỉm cười: "Đến khách sạn anh sẽ nhờ người mang đồ ăn cho em."

"Không, em không muốn phá hỏng công sức cả buổi sáng." Ứng Ẩn nghiêm túc nói: "Chiếc váy cưới này rất đẹp, không thể để phụ lòng nó được."

Thương Thiệu nhìn cô một lúc rồi bấm nút nâng rèm cửa sổ hai bên và phía sau lên.

Ứng Ẩn ngẩn ra, siết chặt bó hoa, ngửa đầu đón nhận nụ hôn của anh.

"Có phải đám cưới rất mệt không?" Thương Thiệu xoa xoa má cô. Anh đã không gặp cô hai ngày. Lần cuối cùng họ gặp nhau là trong buổi tổng duyệt, sau đó họ không gặp nhau nữa, mỗi người đều bận rộn với các công việc riêng.

Ứng Ẩn lắc đầu rồi lại gật đầu, nói: "Đêm qua em không ngủ được."

"Căng thẳng à?"

Ứng Ẩn "Ừm" một tiếng, hỏi: "Anh không căng thẳng sao?"

Không biết ai đó đêm qua đã bịa ra câu chuyện vượt biên sang Campuchia, còn làm phiền cả giấc ngủ của chim hồng hạc, vậy mà giờ lại giả vờ bình tĩnh mà cúi mắt nói: "Không căng thẳng, chỉ là nhớ em thôi."

Ứng Ẩn lại hôn anh một lúc, cảm thấy cả người mềm nhũn, lẩm bẩm: "Em muốn ngủ."

"Vào lòng anh nào."

Anh nắm tay cô kéo vào lòng mình, đồng thời rất thuận tiện tháo găng tay của cô. Tấm lụa trắng mịn màng trượt dọc theo cánh tay cô. Thương Thiệu nâng cổ tay cô lên, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay.

Không cần anh phải nhắc, chú Khang đã nâng tấm chắn trên xe lên.

Váy của Ứng Ẩn rất dài, Thương Thiệu giúp cô chỉnh lại rồi tháo đôi giày cưới của cô. Cô đi đôi giày cao gót trắng gót nhọn cao tới mười centimet. Vừa tháo ra, cô đã cảm thấy thoải mái, đầu ngón chân sơn móng của cô nhẹ nhàng chạm vào tấm thảm màu champagne.

Hơi thở của Thương Thiệu trở nên quen thuộc với cô, cô nhắm mắt, tìm một tư thế thoải mái trong lòng anh, vài giây sau đã thật sự ngủ thiếp đi.

Nửa giờ sau, họ đến Thi Kỳ, trên đường chính quả nhiên có cảnh sát giao thông điều tiết. Đoàn xe tiến vào khu nghỉ dưỡng, tạm thời không đến sảnh chính mà đi đến khu vườn ngoài trời.

Theo kế hoạch, họ sẽ chụp một số bức ảnh với nhóm phù dâu và phù rể cùng gia đình hai bên.

Sau khi chụp ảnh xong, Ứng Ẩn nhanh chóng thay váy đón khách.

Bộ váy đón khách này là một tác phẩm từ ren cổ điển, chất liệu dày và thủ công phức tạp, là dạng váy quây, kiểu dáng cổ điển và có độ phồng nhất định kết hợp với một chiếc mũ beret màu ngà. Mặc dù phần chân váy là ít bồng nhất nhưng đây là bộ váy công phu nhất mà Ứng Ẩn mặc trong ngày hôm nay, cũng là bộ duy nhất được chọn từ một bộ sưu tập đã công bố vì thời gian hoàn thành không kịp.

Viên kim cương màu vàng nhạt trên vòng cổ nổi bật, như chồi non của hoa báo xuân.

Ngay cả Chử An Ni cũng không thể không cười khổ mà nói: "Lấy chồng thật sự quá vất vả, chỉ tiếp khách thôi mà cũng phải thay hai bộ trang phục."

Bụng Ứng Ẩn sôi lên.

"Cô ăn chút gì đi, không thì đến lúc đi giày cao gót sẽ không có sức mà đi." Chử An Ni khuyên nhủ, "Vừa rồi còn nghe mấy phóng viên nói, các món ăn ở Thi Kỳ quả thật danh bất hư truyền."

Khu vực quay phim chật kín khoảng sáu bảy chục phóng viên, họ đã đến từ 10 giờ sáng và đợi đến bây giờ là 2 giờ chiều, Minh Khâm đã cho người phát quà tặng, hộp cơm và chi phí đi lại khiến họ cảm thấy rất hài lòng.

Ứng Ẩn chống tay lên má, nhìn Chử An Ni và trợ lý làm tóc cho cô, kiên quyết nói: "Tôi không ăn, đợi mặc xong váy chính rồi mới ăn." Sau khi thay xong kiểu tóc, cô và Thương Thiệu sẽ cùng nhau đón khách, trước đó, họ sẽ đi qua khu vực quay phim, giống như thứ tự trên thảm đỏ vậy.

Hai người vừa xuất hiện đã gây ra sự náo động, tiếng chụp ảnh và đèn flash không ngừng.

Các phóng viên viết: 【#ỨngẨnThươngThiệuĐạiHôn# Vào lúc 2 giờ 30 chiều, cô dâu chú rể cuối cùng cũng đến Thi Kỳ và xuất hiện tại khu vực phỏng vấn. Ứng Ẩn đã thay bộ lễ phục thứ ba trong ngày, váy hoa và mũ beret hoàn toàn toát lên vẻ thanh lịch, giống như sẽ kế thừa phong cách của mẹ chồng Ôn Hữu Nghi. Đây là lần đầu tiên Ứng Ẩn và Thương Thiệu chụp ảnh chung trước ống kính, hai người đứng rất gần nhau, tình tứ khoe sự ngọt ngào, giết chết không biết bao nhiêu cuộn phim.】

Người qua đường và fan hôm nay như những du khách, rải rác trong các khu vực bình luận:

【Đã lâu lắm rồi mới thấy lại cụm từ "giết chết không biết bao nhiêu cuộn phim", cảm giác như được trở về quá khứ】

【Phong cách báo chí giữa truyền thông nội địa và Hồng Kông thực sự rất khác nhau】

【Đã duyệt, ta tuyên bố bộ ảnh này được chụp đẹp nhất, rất hợp ý ta!】

【Phông nền là hoa trà trắng, ngôn ngữ hoa là tình yêu lý tưởng, tinh khiết, và không bị ô uế, ai đã rơi lệ rồi】

【Không ngờ ở tuổi này vẫn có thể tin vào cổ tích】

Tại hiện trường phỏng vấn, một phóng viên đeo thẻ phỏng vấn hỏi: "Cô Ứng, sau khi kết hôn, cô có tiếp tục làm việc với các đạo diễn để quay phim không?" Cô ta nói tiếng Quảng Đông lưu loát và nhanh khiến Ứng Ẩn cảm thấy bối rối. Thương Thiệu bèn ghé tai dịch lại cho cô.

Ứng Ẩn gật đầu, mỉm cười đáp: "Tiếng Quảng Đông của tôi vẫn đang học, nghe và nói chưa được lưu loát lắm. Quay phim và kết hôn không mâu thuẫn gì, gia đình đều rất ủng hộ sự nghiệp của tôi."

Một phóng viên khác liền hỏi thêm: "Vậy bây giờ việc cần làm gấp là học tiếng Quảng Đông hay sinh con?"

Mọi người đều mỉm cười, trên màn hình cũng hiện lên nhiều bình luận đồng ý với câu hỏi này. Ứng Ẩn cười xong, trả lời chính thức và thận trọng: "Đây không phải là nhiệm vụ, cứ thuận theo tự nhiên thôi."

Một phóng viên khác hỏi Thương Thiệu: "Sau khi kết hôn với một ngôi sao lớn, liệu anh có xuất hiện nhiều hơn trước truyền thông không?"

"Không."

Giọng nói của anh vừa vang lên, trên các buổi phát sóng trực tiếp đã có một làn sóng bình luận:

【!!!!!!】

【Để Thái tử mở miệng thật sự là khó như lên trời】

【Anh làm gì mà kiêu ngạo thế, chẳng phải chỉ là cưới được người phụ nữ đẹp nhất thế giới thôi sao, hu hu!】

【Giọng nói dễ nghe như vậy, nói thêm một chút đi chứ】

【Nghe Ứng Ẩn nói, khi cô ấy mất ngủ, anh ấy sẽ đọc tiểu thuyết tiếng Anh cho cô nghe... Thật tuyệt vời, đây chẳng phải là ASMR đỉnh cao sao?】

"Cô Ứng đã được chọn vào vòng cạnh tranh chính của Liên hoan phim Venice năm nay, liệu Ông Thương có dành thời gian để đi cùng cô đến đảo Lido không?"

Vé của Liên hoan phim Venice đã được bán hết, mặc dù Thương Thiệu đã có quyết định từ trước nhưng để tránh việc fan mua hết vé, anh vẫn điềm tĩnh và khéo léo trả lời: "Bây giờ nói về việc này thì còn quá sớm, tất cả sẽ được sắp xếp đúng lúc."

"Có phải sau này người ta sẽ giới thiệu anh là chồng của Nữ diễn viên xuất sắc thay vì Thái tử của nhà họ Thương không?"

Một người luôn giữ bình tĩnh như anh cũng không khỏi mỉm cười khi nghe câu hỏi này. "Mong rằng sẽ là như vậy."

Nhân viên Tần Đức theo dõi chặt chẽ đám cưới đã tức giận đăng lên vòng bạn bè: 【Sau cả buổi, cảm giác duy nhất là: Sếp là người si tình đỉnh cao】.

Dưới đó là một loạt tiếng cười ha ha ha:

【Cười chết mất】

【Sếp của bạn, anh rể của cả nước】

【Xin hỏi tại sao bạn lại dậy sớm vào ngày nghỉ để thấy sếp cưới nữ diễn viên nổi tiếng.】

Nhân viên nhận ra:

【Chết tiệt, hóa ra người bị thù hận lại chính là tôi】

Bạn bè bình luận:

【Thật lòng mà nói, tôi muốn chặn vòng bạn bè của bạn.】

Nhân viên:

【Thật lòng mà nói, Tết âm lịch năm nay cũng không vui bằng hôm nay】.

Không chỉ Tần Đức mà cả tập đoàn Thương Vũ cũng đang theo dõi đám cưới thế kỷ này. Các nhóm chat nội bộ của tập đoàn đều tràn ngập những câu chuyện vui vẻ:

【Gặp Sếp Thương thì gọi là anh rể có được thưởng tiền không?】

【Bạn thật biết cách kết thân với người có quyền thế】

【Sếp Thương vui như vậy, đợi thông báo nghỉ vào thứ Hai】

【Tiệc cuối năm nay có lẽ Sếp Thương sẽ cùng phu nhân lên phát biểu】

【Phu nhân có hát trên sân khấu không?】

【Câu hỏi hay, sao không để phu nhân diễn một tiểu phẩm luôn?】

【Hỏi: Làm thế nào để một cách tự nhiên mà không quá rõ ràng khiến Sếp Thương thấy được lời chúc mừng yêu thương mà tôi đăng trên vòng bạn bè?】

【Sếp Thương: Không đáng】

【Sếp Thương sẽ làm việc ở Tần Đức hay tại trụ sở chính vào thứ Hai? Phát lì xì một trăm không đủ đâu!】

【Bạn đúng là tư bản, người ta vừa kết hôn mà bạn đã muốn anh ấy đi làm vào thứ Hai!】

【Đã rõ rồi, sau này khi mắc lỗi: Nhân sự, hãy cân nhắc kỹ, tôi là fan vàng cao quý của Ứng Ẩn!】

【Tôi có một tấm poster của năm mà Ứng Ẩn debut, xin hỏi là nên đưa cho Sếp để nhận chức vụ hay là lấy một triệu?】

【Tập đoàn có mười ba phó tổng giám đốc và trợ lý tổng giám đốc, bạn hãy thử chọn một vị trí nào muốn thay thế】

【......】

【Người thật thà vẫn đang ăn hạt dưa trong buổi phát sóng trực tiếp, người thông minh đã mở bộ phim của Ảnh hậu để học thuộc lòng lần thứ 10086】.

Bản quyền phim của Ứng Ẩn phân tán trên nhiều nền tảng phát trực tuyến, từ nhiều ngày trước, họ đã đồng loạt đẩy lên trang chủ toàn bộ các bộ phim có liên quan.

【Phong quang đại hôn! Hãy cùng dùng những bộ phim kinh điển này, hồi tưởng lại phong thái của Ảnh hậu trên màn ảnh】 —— Đây là kiểu chính quy.

【Góc nhìn của người yêu! Bộ sưu tập phim tình yêu kinh điển của Ứng Ẩn | Hóa ra yêu cô ấy là cảm giác như thế này】 —— Đây là kiểu liều chết.

*

Sau năm phút phỏng vấn và chụp hình, Ứng Ẩn và Thương Thiệu rời khỏi khu vực truyền thông.

Tại hiện trường, những tiếng phàn nàn vang lên không ngừng, nhiều người tỏ ý rằng họ chưa phỏng vấn đủ, nhưng đây không phải là một buổi biểu diễn âm nhạc có phần encore, việc họ ra ngoài tiếp nhận phỏng vấn đã là một sự nhượng bộ lớn rồi.

Đi qua sảnh nghệ thuật tráng lệ và rộng lớn, trước mặt là một bức tường nền hoa và cây xanh tươi tốt. Đây là khu vực chụp ảnh chính thức cho khách mời, nằm ngay trước cổng chính dẫn vào hội trường, cũng là nơi khách mời xuất trình thiệp mời và đăng ký quà tặng. Tất nhiên, những khoản quà tặng xuất hiện ở đây chỉ mang tính chất tượng trưng, những món quà cưới thật sự quý giá đã được chuyển đến biệt thự chính ở Deep Water Bay từ trước.

Công việc tiếp đón khách mời cho lễ cưới sắp bắt đầu, những tên tuổi lừng lẫy trong các bản tin sắp sửa bước lên khu vực này cùng gia đình của họ. Trong dòng người bận rộn nhưng trật tự, Ứng Ẩn đứng trước lối đi, qua ánh đèn sâu thẳm như biển, cô ngước mắt lên, lặng lẽ nhìn vào hội trường.

Đây là lối vào số phận của cô, đẹp đẽ, sâu lắng, ngập tràn hương hoa, nhưng cũng không dễ dàng để thấu hiểu. Bắt đầu từ đây, từ việc tiếp đón khách mời, cô sẽ chính thức bước lên con đường trở thành nữ chủ nhân của một gia tộc danh giá.

Con đường này vừa dài vừa đầy thách thức và trở ngại, mặc dù giấc mơ ngàn vàng vẫn luôn diễn ra, nhưng thỉnh thoảng cô cũng cảm thấy vô lý và chán nản, có những rạn nứt ngầm và sóng gió, có những ánh mắt dõi theo và giám sát. Cô còn phải học hỏi rất nhiều, cũng có nhiều thứ cô phải đau lòng từ bỏ, nhưng khi nghĩ đến người đàn ông đứng bên cạnh mình là Thương Thiệu, nghĩ đến mỗi hành động của mình đều cùng anh đồng hành, cùng nhau xây dựng một gia đình, một sự nghiệp, cô không sợ, cô cảm thấy tràn đầy sức mạnh.

Cô muốn đứng bên cạnh anh, làm một cây sồi kiên cường đối diện với tất cả chứ không phải một loài hoa tầm gửi yếu đuối bám vào sự quyến rũ.

"Ứng Ẩn."

Có người gọi cô, cô quay lại, thấy Kha Dụ đứng sau lưng.

"Em đã sẵn sàng chưa?" Kha Dụ trầm tĩnh nhìn cô.

Ứng Ẩn khẽ cười, cũng trầm tĩnh đáp lại: "Em đã sẵn sàng."

Kha Dụ lùi một bước, Đình Văn, Tuấn Nghị bước lên ôm cô, Thương Lục cắm tay vào túi quần, gọi cô một tiếng "Chị dâu", không cần nói thêm gì nữa. Ứng Ẩn mỉm cười: "Chị không quen khi thấy em bày tỏ sự ngưỡng mộ với chị."

Thương Lục cười nhẹ: "Nói gì vậy, chị biết rõ núi có hổ mà vẫn cố đi vào, em tất nhiên ngưỡng mộ chị rồi."

"Sao nhà họ Thương các người ai cũng thế..." Ứng Ẩn nháy mắt: "...Rõ ràng là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, mà các người lại nói như thể muốn tránh nó."

Thương Lục cười lắc đầu: "Chúc chị may mắn."

Minh Bảo thở hổn hển chạy lên từ cầu thang: "Đến rồi, đến rồi, đã có xe tới." Những chiếc xe có biển số như Cảng 3 hôm nay sẽ tập trung tại đây.

Ba giờ chiều, lễ tiếp đón khách mời chính thức bắt đầu.

Từ giờ trở đi, mọi chi tiết của đám cưới này sẽ không còn công khai với người ngoài. Người ta chỉ có thể thấy qua sóng trực tiếp của các phương tiện truyền thông, từng người nổi tiếng xuất hiện trong tin tức hoặc tin đồn lần lượt xuất hiện trước ống kính rồi nhanh chóng biến mất trong hành lang. Những nhân vật nặng ký hơn thì không đi qua cửa chính mà đi thẳng qua lối VIP lên tầng năm, ngay cả những phương tiện truyền thông quyền lực nhất cũng không biết họ từng đến.

Ứng Ẩn hít thở sâu, thẳng lưng, dùng sự đoan trang, nụ cười và phong cách mà Ôn Hữu Nghi dạy để đón tiếp những vị khách quý.

Tất nhiên, Thương Cảnh Nghiệp, Ôn Hữu Nghi và Thương Thiệu vẫn là người chịu trách nhiệm chính cho công việc xã giao. Ứng Ẩn lắng nghe nhiều, học hỏi nhiều, ít nói, đôi khi cần phải nói, cô cẩn trọng cân nhắc từng câu chữ rồi dùng sự từ tốn nhất để thốt ra.

Cô đã được dạy dỗ nghiêm khắc từ nhỏ bởi Ứng Phàm, dù trong lòng có lo sợ, cô cũng không để lộ ra; cô có diễn xuất tốt nhất, dù lòng bàn tay có đổ mồ hôi, ánh mắt cô vẫn sáng và kiên định, không né tránh.

Đây là lần đầu tiên cô xuất hiện trong thế giới hào môn.

Sau khi tiếp đón khách mời xong, cô phải vào hậu trường thay váy cưới cho buổi lễ, Thương Thiệu cũng phải thay lễ phục, nhiệm vụ xã giao sẽ được giao lại cho cha mẹ và Thương Lục Minh Bảo, trong khi Minh Khâm và Minh Trác sẽ tiếp đón khách mời ở bên trong.

Ứng Phàm cũng phải đi thay đồ, chuẩn bị dắt tay cô lên thảm đỏ. Lên đến tầng sáu, bà quên mất đường, rẽ vài lần, khi rẽ qua góc, bà thấy con gái mình đang ôm chặt Thương Thiệu.

Ứng Phàm chững lại, không biết tại sao, bà không làm phiền họ mà theo bản năng nép vào tường, cơ thể bà như mỏng dính thành một tờ giấy. May mắn thay, thảm khách sạn cũng rất dày.

Ứng Ẩn ôm chặt Thương Thiệu, vẫn chưa đủ, cô không sợ làm nhăn lễ phục của anh, hai cánh tay siết chặt cơ thể anh.

Cơ thể cô rất lạnh, tay đặc biệt lạnh, vì vậy cô cần ôm chặt như thế để lấy nhiệt độ nóng bỏng từ cơ thể Thương Thiệu.

Thương Thiệu hôn lên vành tai, dái tai và môi cô, nhưng không hỏi cô có chuyện gì.

Ứng Ẩn nhón chân, cọ má vào cổ và má anh. Nhiệt độ từ cái ôm khiến cô hít sâu, hỏi như trong mơ: "Em có phải đã thể hiện rất tệ không?"

Cô đã cố gắng hết sức lâu như vậy, khi màn hạ xuống, sự căng thẳng dồn nén mới tràn ra, từ sâu trong cơ thể, cô bắt đầu run lên, tự kiểm điểm và nghi ngờ bản thân. Nghĩ lại, những người cô đã tiếp xúc trước đây trong các cuộc giao tiếp xã hội, có là gì chứ. Cô tưởng mình rất giỏi xoay xở, như một cánh hoa bay bổng ngọt ngào, nhưng bây giờ nhận ra, cô thật sự quá không biết mình ở đâu.

Thương Thiệu hôn lên trán cô: "Em đã thể hiện rất tốt."

"Em có làm anh xấu mặt không?"

"Hoàn toàn không."

"Em có thói quen lấy lòng họ không?"

"Tất nhiên là không."

"Em cười có ổn không?"

"Em là người đẹp nhất và đồng thời cũng thanh lịch nhất mà họ từng gặp."

"Anh đang an ủi em."

Thương Thiệu vuốt tóc cô: "Em đang tự hạ thấp mình."

"Họ chắc nghĩ em là người dễ nhìn thấu, còn non nớt." Ứng Ẩn thấy cơ thể ấm lại, dựa vào vai anh thì thầm.

"Không đâu, em rất giỏi quản lý biểu cảm."

Ứng Ẩn ngạc nhiên rồi bật cười, thậm chí Ứng Phàm ở phía bên kia bức tường cũng mỉm cười.

Ứng Ẩn ngước mắt lên, Thương Thiệu nhận tín hiệu, nghiêng mặt, nhẹ nhàng hôn lên môi cô rồi nghiêm túc nói: "Sự non nớt của em còn quý giá hơn sự lão luyện của họ."

"Nhưng sao em lại căng thẳng thế này!? Tay lạnh quá." Ứng Ẩn tự trách, dựa mũi vào áo sơ mi của anh, ngửi lấy hơi ấm và mùi hương của anh.

"Cô Ứng, em có nghĩ..." Thương Thiệu dừng lại một lúc, bất đắc dĩ nói: "...Có thể là vì em đã không ăn gì cả ngày hôm nay?"

Ứng Ẩn: "..."

Về sau, đám cưới này đã để lại những dấu ấn khác nhau trong lòng mỗi người.

Sau khi hình ảnh bên trong được cấp phép cho những phương tiện truyền thông có đủ uy tín, một vài bức ảnh được phát hành, người ta ngạc nhiên trước sự xa hoa của những bộ trang trí và chiếc váy cưới đẹp đến mức kinh ngạc.

Có người nhớ mãi ánh mắt của Thương Thiệu khi dắt Ứng Ẩn bước đi, chăm chú, ấm áp, đầy nụ cười. Ánh sáng chạm đến đôi mắt anh, chiếu lên tương lai đầy hy vọng của cả hai.

Có người thích thú bàn luận về sự hiện diện của các chính khách và ngôi sao, thực tế là người dẫn chương trình của đám cưới này chính là một trong những nhân vật nổi bật của giới giải trí, người trên sân khấu với vẻ lãng mạn và hài hước.

Chử An Ni nhớ đến năm lần thay đổi phong cách như đi đánh trận, cảm giác kinh ngạc khi mở cửa phòng nghỉ là thấy cô dâu đã nhịn đói cả ngày đang ôm bánh ngọt ăn ngấu nghiến.

"Chẳng phải cô sợ không mặc vừa sao?" Cô ấy kinh ngạc hỏi.

"Mặc không vừa là chuyện nhỏ, đói đến mức yếu là chuyện lớn." Ứng Ẩn nói lúng búng, bận rộn uống nước ấm.

"Đói thì sẽ yếu sao?" Chử An Ni hỏi, "Cô đâu sống trong rừng."

Minh Bảo nhớ những giọt nước mắt không ngừng rơi của mình. Khi nhạc cưới vang lên, Thương Thiệu nhìn chăm chú vào Ứng Ẩn, cô khóc; khi họ nắm tay và hôn nhau trên sân khấu, cô khóc; khi nghe Ứng Phàm nghẹn ngào phát biểu, nước mắt Minh Bảo trào ra không ngừng; khi nghe Thương Cảnh Nghiệp và Ôn Hữu Nghi phát biểu, cô gục đầu xuống bàn khóc; cuối cùng, khi thấy Thương Lục nắm tay Kha Dụ trong một giây ngắn ngủi ở góc sân khấu tối tăm không có ánh sáng, Minh Bảo bắt đầu nhai khăn ăn.

Minh Trác chịu không nổi, đảo mắt thở dài, cô đưa khăn giấy qua, sau này nhắc đến đám cưới này, điều nhớ nhất chính là dòng lệ của Minh Bảo.

Minh Khâm nhớ đám cưới này đã khiến doanh thu quý 1 của cô giảm mạnh, nhưng cô vẫn nhớ rõ nhất là khi Ứng Ẩn bước vào lễ đường, hình ảnh của chị ấy phản chiếu trên tường hoa sau lưng Thương Thiệu tạo thành một sự phản ứng như định mệnh.

ĐÌnh Văn nhớ rõ làm phù dâu thật mệt, cô không muốn có lần nào nữa.

Tuấn Nghi nhớ làm phù dâu thật mệt, việc mời rượu các nhân vật lớn thật đáng sợ, may mà cô ấy không làm đổ rượu lên người phu nhân Chủ tịch.

Thương Lục nhớ rõ một giây khi anh nắm tay Kha Dụ.

Kha Dụ nhớ rõ một giây khi Thương Lục nắm tay anh.

Ứng Ẩn nhớ đến Thương Thiệu. Khi cô bước đến bên anh, anh nhẹ nhàng chỉnh lại khăn voan cho cô, mắt không rời, nụ cười nơi khóe môi nhẹ nhàng và ấm áp. Anh nói bên tai cô: "Hóa ra giấc mơ cũng có thể đẹp và đẹp hơn."

Trước toàn thể khách mời, anh nói: "Khoảnh khắc này là khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong đời tôi."

Người dẫn chương trình đùa hỏi: "Có phải nói hơi sớm không?" Dưới khán đài vang lên tiếng cười, Mạnh Bạc Hoàn còn hét lên: "Còn phải sinh con nữa!"

"Không." Giọng Thương Thiệu qua micro vang lên, trầm ổn, rõ ràng. "Không có khoảnh khắc nào có thể so sánh với lúc này."

Về đám cưới này, Thương Thiệu nhớ gì? Anh nhớ rất nhiều, nhớ tất cả, dù khi bóng chiều đã buông xuống, khi anh nhìn thấy chiếc váy cưới đó, anh vẫn nhớ đến từng ánh mắt của cô. Trong mơ, khi quay đầu lại, cô mặc chiếc váy trắng, trên tay cầm hoa, khi tỉnh mộng, cô ở bên cạnh anh, tóc đã bạc.

Họ đã sống một cuộc đời bình yên và trọn vẹn.