Cô Nàng Mạnh Mẽ

Cô Nàng Mạnh Mẽ - Chương 36: Tuyên chiến




Hôm sau là Chủ nhật, hôm trước phải trải qua một ngày trầy da tróc vảy, nên tôi ngủ một mạch đến một giờ chiều.

Ngủ đến đầu nhức như búa bổ cũng không muốn rời giường, cho đến khibị tiếng đập cửa ầm ầm của Trình Thần gọi dấy. Tay túm vội mới tóc bùxù, chân mang dép lê, tôi ra mở cửa cho chị. Chị có vẻ vô cùng phấnkhích, vừa vào cửa đã kéo tay tôi, nhìn nhìn ngó ngó đánh giá tôi từtrên xuống dưới, rồi dùng giọng mờ ám hỏi: “Tối hôm qua cũng không tệđấy chứ”

Đầu óc tôi còn chưa hoàn toàn tỉnh táo để phân tích câu nói của chịđã nghe chị cười hề hề nói tiếp: “Thôi không cần hỏi không cần hỏi,trông bộ dạng mệt mỏi bơ phờ của em thế này là biết tình hình chiến đấutối qua kịch liệt đến đâu rồi.”

Tôi liếc mắt nhìn chị một cái, rồi bằng tốc độ ánh sáng, tôi xông lên bóp cổ đè chị xuống sô pha: “Chị còn dám nhắc chuyện tối qua! Còn dámnhắc hả! Tại sao Tần Mạch lại đến! Sao anh ta lại đến!” Nói rồi khôngthèm nghe chị trả lời, tôi lật người chị lại, lấy tay vỗ bộp bộp vàomông chị trút giận: “Lần sau chưa được sự đồng ý của em mà còn làm nhưvậy em sẽ tuyệt giao với chị.”

Trình Thần tự dưng bị đánh tới ngơ ngác. Đánh xong hả giận, tôi ngồi trên sô pha ngửa cổ uống một ngụm nước thật to.

Chị làm vẻ đáng thương nhìn tôi, rút tờ khăn giấy trên bàn vờ chấmchấm ‘nước mắt khô’: “Là chị muốn giúp em mà, hôm qua trong buổi tiệcchị mới biết anh ta vẫn chưa có bạn gái, chị nghĩ vừa hay em cũng chưacó bạn trai. Mà trước đây hai người chia tay là do ở xa quá, bây giờ anh ta đã quay, hai người quay lại với nhau chẳng phải tốt quá sao. Ai dè…ai dè em lại cứng đầu như vậy!”

“Cứng đầu?” Tôi cười nhạt “Đúng vậy, em thích anh ta, nên hai nămtrước khi anh ta đề nghị ở bên nhau em đã đồng ý, anh ta nói muốn ra điem để anh ta ra đi, ở sân bay anh ta nhẹ nhàng tặng em chữ ‘thích’ emliền kiên định chờ đợi như một con ngốc, rồi sau đó anh ta nói mình làngười ích kỷ nên muốn chia tay, em cũng chấp thuận. Hai năm sau, vừaquay về, anh ta liền nói muốn bắt đầu lại, thật là mắc cười, anh ta nóibắt đầu lại là em phải bắt đầu lại hay sao? Trình Thần, đã bao giờ chịthấy Hà Tịch em lại làm những chuyện vô vị như vậy chưa?”

Trình Thần nghiêng đầu suy nghĩ rồi lắc đầu.

Tôi tiếp tục cười: “Tần Mạch là người có bản lĩnh, quen thói tự caotự đại, mà em cũng không phải là con rối để mặc người ta giật dây. Nếuanh ta thực sự muốn quay lại thì hãy theo đuổi em một lần nữa bằng chính bản lĩnh của mình đi, em nhất định sẽ khiến anh ta chết không toànthây.”

Trình Thần run nhẹ, do dự hỏi tôi: “Nhưng… chẳng phải em vẫn còn thích anh ta sao?’

Ngón tay tôi hơi cứng lại, không nói gì, Trình Thần lại nhỏ giọngnói: “Chị cảm thấy anh ta cũng còn tình cảm với em…” Trình Thần thở dàimột hơi: “Tại em không nhìn thấy bộ dạng Tần Mạch hôm qua, một giâytrước còn chuyện trò vui vẻ với người khác, giây sau khi nghe chị nói em xảy ra chuyện đang ở tại đồn cảnh sát thì mặt anh ấy trắng bệch, đặt ly rượu xuống là vội vã đi ngay, chạy xe đến nửa đường mới nhớ gọi điệnhỏi chị em ở đồn cảnh sát nào.”

Tôi nhớ lại cảm giác ấm áp khi đầu ngón tay ấy run run chạm vào mátôi, lòng chùng xuống nhưng chùng được phân nửa lại cứng lên ngay lậptức, tôi nhéo tay Trình Thần chất vấn: “Em gọi cho chị để nhờ giúp đỡ,chị không thèm hỏi một câu liền tắt máy, lỡ em có việc gì khẩn cấp thìsao? Trình Thần, chị cũng thật độc ác.”

Trình Thần cười mát mẻ: “Chuyện chị có thể giúp được thì Tần Mạchcũng giúp được, năng lực của anh ta không có gì phải nghi ngờ cả. Emxem, mọi chuyện chẳng phải đã giải quyết êm xuôi rồi đó thôi. Mà nói chị nghe, rốt cuộc hôm qua em đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tôi thật sự không còn tâm tình nào mà kể lại chuyện mì sợi và hành lá nữa nên phất phất tay, coi như chấm dứt đề tài này.

Trình Thần thấy sắc mặt tôi khó coi, liền kéo tôi đi bát phố, còn nói mới phát hiện một tiệm bánh ngọt rất ngon, lúc tâm trạng không tốt ănđồ ngọt rất có tác dụng.

Tôi cũng rảnh rỗi liền xách túi đi theo Trình Thần.

Tiệm bánh chị nói nằm ở phía đông thành phố, trang trí đẹp, đồ ăncũng rất ngon, nhưng lý do chủ yếu hấp dẫn Trình Thần chính là … anh chủ tiệm đẹp trai ngời ngời.

Tôi xúc một miếng chè sago (*), liếc Trình Thần một cái nói: “Thôiđi, chị đã là bà dì hơn ba mươi rồi đấy, còn dùng ánh mắt phóng điện như vậy mà nhìn cậu nhóc nhà người ta, bộ chị không biết mắc cỡ hả.”

(*) Chè sago: chè có hạt trân châu trắng nhỏ, chè sago có nhiều vị, hình dưới là vị dừa:

“Nhằm nhò gì.” Trình Thần nói, “Theo đuổi cái đẹp là bản tính con người, em xem cặp mông tròn trịa mượt mà chưa kìa…”

Miệng tôi giật giật: “Chị có đôi mắt xuyên táo à? Người tađứng tít trong quầy mà chị cũng nhìn được mông của người ta! Em phảichụp lại ánh mắt này của chị để gửi cho Thẩm Hi Nhiên mới được “

Trình Thần chu mỏ, miễn cưỡng dời ánh mắt ra chỗ khác.

“Á? Chị!” Một giọng con gái ngọt ngào lọt vào tai tôi, đảo mắt nhìn,cô gái trong bộ đồ nhân viên phục vụ kia chẳng phải là Phương Dĩnh sao.Cô bé chào tôi: “Sao khéo vậy, lại gặp chị nữa rồi.”

“Ừ.” Tôi rất thích cô bé sáng sủa này nên cười hỏi, “Em làm ở đây hả?”

“Dạ, dù sao cũng chẳng có việc gì làm nên đến đây làm kiếm ít tiền phụ gia đình”

Tôi gật gật đầu, thấy xót xa, các cô gái tuổi này có kiếm ít tiềncũng thường là để mua đồ ăn vặt hay đồ trang điểm gì đó, còn cô bé nàylại phải phụ chi phí trong nhà, cùng người với người mà quả thật lạikhác xa nhau. Trong lòng tôi cảm thán bèn hỏi: “Chị nghe nói em sắp tốtnghiệp đại học rồi, em học ngành gì vậy?”

“Em học thiết kế nội thất.”

Tôi vừa nghe, trong lòng cân nhắc một lúc rồi rút danh thiếp ra đưacho cô bé: “Trùng hợp chị cũng làm nghề này, sau này có khó khăn gì cóthể đến tìm chị.”

Cô bé vội vàng nhận danh thiếp, vẻ mặt ngạc nhiên mừng rỡ, lập tứclấy bút viết thông tin cá nhân lên tờ chọn thực đơn: tên tuổi, điệnthoại, ngành học, cuối cùng còn thòng thêm một câu làm tôi không nhịnđược cười: Sở trường —— chăn nuôi các loại động thực vật.

Trình Thần cũng thấy cô bé này đáng yêu nên trêu chọc một hồi mới để cô bé đi.

Ăn xong, chào tạm biệt anh chủ tiệm đẹp trai và Phương Dĩnh, tôi và Trình Thần bắt đầu càn quét khu mua sắm.

Buổi tối về đến nhà tôi quăng một đống túi to túi nhỏ xong, thả người xuống sô pha, tâm trạng đầy hưng phấn.

Quả nhiên, phụ nữ phải tiêu tiền mới thấy thoải mái được…

Hôm sau đi làm, Tạ Bất Đình gọi tôi vào văn phòng, đưa một tập hồ sơ nói: “Đây là đơn hàng của một khách hàng cũ, làm tốt đấy.”

Tôi lật qua vài tờ, chỉ là trang trí căn hộ bình thường. Tôi nói:“Sếp Tạ à, tôi còn đang xử lý một dự án thiết kế cho khu mua sắm, khôngcòn thời gian trống đâu, hay đơn hàng này giao cho một mình Tiểu Lý làmđi, cậu ấy đã theo tôi lâu như vậy, tôi rất tin tưởng vào khả năng củacậu ấy.”

“Cô chuyển dự án kia cho người khác đi.” Tạ Bất Đình không ngẩng đầulên, nói: “Khách hàng này chỉ đích danh cô, nói phong cách thiết kế củacô rất hợp với sở thích của họ.”

Trong lòng tôi bỗng nổi lên một dự cảm xấu…

“Khách hàng này cô cũng đã từng thiết kế cho căn hộ trước của anh tamột lần rồi, chẳng phải làm rất tốt sao, mà anh ta cũng thưởng cho côrất nhiều mà.”

Tôi để lại tập hồ sơ lên bàn, đẩy qua chỗ ông ta: “Tôi không làm.”

Cuối cùng Tạ Bất Đình cũng ngẩng đầu nhìn tôi, ông ta đẩy gọng kính lên hỏi: “Hà Tịch, có phải cô lại đến kỳ lên cơn rồi phải không?”

“Dù sao đi nữa tôi cũng không nhận đơn hàng này, việc trang trí khumua sắm kia đang vào giai đoạn quan trọng nhất, đột nhiên chuyển quangười khác tôi không yên tâm.”

“Đây không phải là vấn đề cô cần lo…”

“Nếu không cho tôi làm khu mua sắm thì tôi tình nguyện nhận cái đơnhàng sửa nhà kia, còn không được nữa… thì tôi xin nghỉ phép năm.”

Tạ Bất Đình bị mấy lời nói của tôi chọc giận đến mặt mày tái xanh tái mét, ông ta chỉ thẳng vào tôi phun ra ba chữ: “Cô giỏi lắm!”, vừa lúctôi đang muốn mắng người thì điện thoại Tạ Bất Đình reo lên, ông ta hằmhằm trừng mắt với tôi rồi nghe điện thoại, trong nháy mắt từ thái độ ông nội người ta trở thành con cháu người ta: “Dạ, dạ, tôi nói với cô ấyrồi ạ… vâng, đang bàn bạc, đang bàn bạc…”

“Tổng giám đốc Tạ, nếu là điện thoại của khách hàng kia thì ông cứ đưa cho tôi, tôi sẽ không để ông phải khó xử.”

Tạ Bất Đình còn đang do dự, không biết bên kia nói gì, ông ta mới đưa điện thoại cho tôi, tôi cầm điện thoại bước ra ngoài, đến khu uống nước ngoài văn phòng mới alo một tiếng.

Bên kia không trả lời.

Tôi nói: “Tần Mạch, có việc gì anh nói thẳng ra đi.”

“Rất đơn giản.” Giọng anh vẫn trầm thấp nhẹ nhàng như trước, “Chia tay người đàn ông kia, quay về với anh.”

Tôi nghĩ một hồi mới vỡ lẽ người đàn ông anh đang nói là ai, bèn bĩumôi: “Tần tiên sinh, anh không biết hành vi bây giờ của mình là rấtkhông bình thường sao? Gây phiền phức không phải là phong cách của anh.”

“Bây giờ thì đúng là như vậy.”

Nghe thấy giọng điệu lưu manh này của anh, tôi bóp bóp cái trán đãnổi đầy gân xanh, kiềm chế cơn giận: “Tần Mạch, hai năm nay cuộc sốngcủa tôi đã theo quy luật mới, tôi tin rằng anh cũng vậy, tại sao bây giờ anh cứ nhất quyết phải phá vỡ nó? Cho tôi một cơ hội cũng là cho anhmột cơ hội vậy.”

Anh trầm mặc thật lâu, tôi nghe thấy tiếng cười lạnh lùng: “Chỉ có em mới có cuộc sống mới thôi.” Tôi còn đang sững sờ vì câu nói này, anh đã tiếp: “Hà Tịch, lúc trước anh đã có thể phá vỡ quy luật trong suốt haimươi lăm năm của em thì bây giờ anh cũng có thể đánh tan cái quy luậthai năm này.”

Ngữ khí mãnh liệt mà bá đạo.

Tôi nổi sung, cười nhạt: “Được, anh cứ xuất chiêu đi. Anh dám chếtchẳng lẽ tôi không dám chôn?” Nói xong cũng không đợi anh trả lời liềntắt máy.

Lúc trả lại điện thoại cho Tạ Bất Đình, tôi nghiêm túc nói: “Kháchhàng nói không cần tôi phụ trách việc này nữa, ông giao cho ai cũngđược.” Nói xong xoay người bước ra.

Tạ Bất Đình nổi giận đùng đùng gọi tôi lại, quăng một tập hồ sơ khácvào tay tôi: “Cô không phải muốn làm việc sao, đơn hàng sửa sang lại căn hộ giao cho cô đấy, làm đi!”.

Tôi tỉnh bơ nói được, rồi đi ra cửa.

Dựa vào tường, tôi săm soi phần việc khổ sai giời ơi đất hỡi rớt xuống đầu, không biết nên cười hay khóc.

Tần Mạch ơi là Tần Mạch, anh đúng là sao chổi mà!