Anh ta thấy tôi cũng đơ người, trong chớp mắt tôi có thể thấy được vẻ mặt chấn động của anh ta. Sau một thoáng giật mình, anh ta nhíu hai đầu mày thật chặt như muốn nghiền chết tôi trong đó ngay lập tức.
“Cô ta là người thiết kế à?” Tần Mạch nghiêm giọng hỏi Lisa, sựchán ghét trong giọng nóiso với lần gặp trước còn hơn gấp bội phần
Tôi quả thực thấy rất tò mò, rốt cuộc tôi đã gây ra chuyện tồi tệ gì có thể khiến một người đàn ông ghét tôi đến vậy.
Lisa có vẻ khó hiểu trước tình huống hiện tại, liếc tôi một cái rồi nói: “Dạ…” Không đợi dứt câu, Tần Mạch dứt khoát nói:
“Từ chối, tìm người khác.”
Lisa giật mình, phản xạ tự nhiên muốn đáp “Dạ”. Tôi lập tức phản ứng, nhảy dựng lên, vọt đến bên người Tần Mạch, đẩy anh ta ra cửa, vừa đivừa vỗ ngực anh, cười to: “Ha ha! Tần đại boss, lâu không gặp, anh vẫnthích nói đùa với tôi nhỉ! Ha ha!”
Hắn bị tôi vỗ tới ho khan một trận.
Tôi vừa kéo Tần Mạch ra khỏi phòng, vừa quay đầu cười hớ hớ với Lisalúc này đang kinh ngạc muốn rớt hai mắt, nói: “Chúng tôi ra ngoài tâmsự, ôn lại chuyện cũ, ôn lại chuyện cũ.”
“Oành” tôi sập mạnh cửa phòng, lôi Tần Mạch đi đến đầu cầu thang,đứng thẳng nhìn anh ta. Anh ta giật mạnh ống tay áo đang bị tôi nắm,lạnh lùng nhìn tôi: “Hà tiểu thư, chúng ta có chuyện cũ gì để nói thế?”
Tôi nắm chặt tay, niệm thầm trong lòng: có thể mắng ông trời nhưng không được mắng khách hàng, trên đời này khách hàng là lớn nhất, rồi hơi khom lưng, cười mỉm: “Tần tiên sinh thật biết nói đùa, tốt xấugì cũng đã gặp nhau vài lần, tuy lúc trước giữa chúng ta có vài hiểu lầm nhưng hiểu lầm nào thì cũng có thể giải quyết được hết. Tôi cam đoan sẽ hoàn thành công việc thật tốt…”
Hắn lạnh lùng cười: “Cam đoan của cô, không đáng tin.”
“Tần tiên sinh, tôi biết anh có nhiều thành kiến với tôi nhưng anhyên tâm, trong công việc tôi rất chuyên nghiệp. Các dự án trước kia đềuđã qua kiểm chứng, tôi tin là điều đó đã khiến trợ lý của anh mới tìmđến công ty chúng tôi, tìm đến tôi. Chuyện của chúng ta từ trước đến giờ đều là trùng hợp ngẫu nhiên, bao gồm cả công việc lần này cũng hoàntoàn là sự tình cờ. Mong anh đừng dùng cảm tính mà hãy dùng lý trí đểlựa chọn người phù hợp nhất cho việc thiết kế này.”
“Ngẫu nhiên? Trùng hợp?” Trong lời của anh ta không nghe ra bất kỳ ýtứ hàm xúc gì, anh ta nhìn chằm chằm tôi, nhếch môi: “Bao gồm một đêmtình, buộc tôi chở cô đến bệnh viện, tham gia tiệc đính hôn sao?”
Tôi cũng nhìn lại anh ta, kiên định nói: “Đúng vậy, đều là trùng hợp.”
Anh ta gật gật đầu: “Tốt lắm, như vậy, những chuyện cô làm đêm đó cũng là trùng hợp?”
Đầu tôi “oanh” một tiếng, trong phút chốc trước mắt tôi bỗng trốngrỗng.Tôi giật mình chợt nhớ ra những chuyện khó coi đêm tôi say rượu làm loạn chắc nhiều người biết, chỉ duy nhất chuyện xảy ra trên xe anh ta,ngoài anh ta ra không ai biết.
Tôi chỉ nghĩ gọi nhầm điện thoại tỏ tình cho Trần Thượng Ngôn đã làtệ đến không thể tệ hơn rồi, nói vậy chẳng lẽ… còn có thể có chuyện tệhại hơn nữa sao…
Tôi chột dạ, nhưng khi nụ cười trào phúng của Tần Mạch đập thẳng từvõng mạc tôi lên trung khu thần kinh, tôi lập tức phản ứng thật nhanh:“Những hành vi mất hết lý trí do hôm say rượu đó đã gây khó xử cho anh,tôi thành thật xin lỗi. Nhưng đó hoàn toàn không phải là…” là con ngườithật của tôi. Lời tôi còn chưa hết, anh ta đã cắt ngang.
“Đúng vậy, rất không có lý trí.” Anh ta nói tiếp, “Hà tiểu thư, côcòn nhớ hôm đó cô chụp lấy tay lái của tôi nhất quyết không buông, sauđó một chân nhấn hết ga không?”
Miệng tôi há hốc.
Anh ta cười lạnh: “Thiếu chút nữa cô tự giết mình, và, tôi.”
Tưởng tượng đến cảnh tượng lúc đó, tôi sợ đến nỗi cả người toát mồhôi lạnh, cả nửa ngày mới lắp bắp được: “Xin, xin lỗi… tôi cũng khôngbiết mình say rượu lại điên tới mức đó.”
Anh ta lại nói: “Theo tôi, cô không phải vì say rượu nên phát điên mà cô điên vì một người đàn ông. Phụ nữ như cô thật khó có thể đoán đượcchuyện tiếp theo cô sẽ gây ra là gì. Theo lời cô, có lẽ tôi vẫn nên theo lý trí thuê một kiến trúc sư phù hợp, cho nên…”
“Anh đang nói cái gì?” Tôi không hiểu câu “điên vì một người đàn ông” của anh ta.
Anh ta mặc mặc: “Muốn chối sao?” Anh ta lấy điện thoại di động ra quơ quơ trước mặt tôi, “Mặc dù phải xin lỗi cô, nhưng những lời cô nói đêmđó tôi đã ghi âm hết lại rồi”
Tôi giận dữ: “Anh dám ghi âm tôi?”
Anh ta hừ lạnh nói: “Ít nhất nếu có xảy ra tai nạn giao thông thì cũng có thể giúp cảnh sát điều tra ra sự thật.”
Tôi với anh ta trừng mắt qua lại một hồi, đến cùng tôi vẫn không nénđược tò mò bèn xuống nước: “Hắc hắc, có thể cho tôi nghe không?” Hắnnhíu mày, cao ngạo liếc tôi một cái, đầu ngón tay bấm nhanh vào mộtphím, một âm thanh ồn ào từ trong di động vọng ra, là tiếng lẩm bẩm củatôi: “Đi đâu vậy? “
Nghe xong câu này, tôi liếc Tần Mạch một cái, anh ta nói: “Đây là lúc cô giằng tay lái của tôi lần đầu tiên thì tôi bắt đầu ghi âm”
Tôi nói: “Tôi đã say đến mức đó mà anh còn dám cho tôi ngồi ghế phụ.”
Anh ta oán hận, trừng mắt liếc tôi một cái: “Đương nhiên tôi khôngdám, nhưng với điều kiện tiên quyết là ghế sau phải không bị người nàođó nôn ra kìa”
Vì thế tôi lại thành thành thật thật im re.
Điện thoại lại vang lên tiếng tôi: “Có phải về nhà hay không? Vì saoanh đưa tôi về nhà? Tôi có bạn trai, anh ấy sẽ đến đón tôi. Để tôi gọiđiện thoại cho anh ấy.” Tôi gật gù, chắc lúc này tôi đã gọi cho TrầnThượng Ngôn.
Trong đoạn ghi âm đều là giọng nói của tôi, Tần Mạch không thốt ramột từ. Tôi cúp máy rồi, trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên lại nói: “Anhđi du học nước ngoài, có tự chăm sóc mình tốt không? Anh còn không trởvề, mẹ sẽ đem em đi bán đó, anh mau trở về đi.”
Tôi giật mình khi nghe những lời này, hận không thể có thể cho mình một cái bạt tay thật mạnh.
“Đúng rồi, em quên mất. Anh đã về rồi. Anh đã về rồi.” Câu sau tôi tự nói với mình: “Còn mang theo một cô bạn gái xinh đẹp về nữa.”
“Dương Tử, anh nói đi, tình yêu của tụi mình thua bởi khoảng cách hay bại bởi trong lòng anh không chịu an phận.”
Lại là một hồi trầm mặc, khi tôi cho rằng sẽ cứ im lặng mãi như thếthì, đột nhiên có một giọng nam trầm thấp vang lên: “Là thua bởi chínhmình không biết cách nắm chắc.”
Tôi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Tần Mạch, anh ta chỉ lạnh lùng nói:“Đừng nhìn tôi như vậy, đây chính là câu nói ngu ngốc nhất trong cuộcđời của tôi.”
Như minh chứng cho lời của anh ta, trong đoạn ghi âm đột nhiên vanglên giọng tôi gào khóc, tiếp theo là tiếng phanh xe chói tai, còn cótiếng Tần Mạch thấp giọng mắng và tiếng di động rơi xuống cùng với hàngloạt tiếng va chạm liên tục, sau cùng kết thúc bằng một câu “Shit!” củaTần Mạch rồi tất cả chìm vào yên lặng.
Các loại tiếng ồn hỗn loạn kia làm tôi không khỏi xấu hổ, quệt mồhôi, tôi cẩn thận nhìn Tần Mạch hỏi: “Âm thanh kia là dừng xe an toànrồi phải không?”
“Theo cô thì sao?”
Trong lòng tôi thầm oán, đang yên đang lành ai kêu anh đi kích động phụ nữ say rượu làm gì chứ, nhưng trên mặt lại cười nịnh nọt: “Là tôi không đúng, tôi không đúng.Say rượu thật hại người, đầu óc hỗn loạn, lại làm bậy rồi. Anh xem, hiện giờ chúng ta đều bình an, đoạn ghi âm này chắc cũng xoá được rồi nhỉ.”
Anh ta lãnh đạm nhìn tôi, đút điện thoại vào túi, không biểu lộ tí ti nào là muốn xoá đoạn băng kia.
“Tần tiên sinh… Việc này liên quan đến danh dự củamột cô gái.”
“Hà tiểu thư, tôi lại nghĩ cô không cần thứ đó.”
Tôi âm thầm cắn răng: “Làm ơn đừng công kích cá nhân.”
“Tôi chỉ nói sự thật.”
“Mau xóa nó đi.”
“A, cô có quyền gì ra lệnh cho tôi?”
Sự thật bày ra trước mắt là tôi không thể khuyên anh ta được, tronglòng khẩn trương bèn níu tay áo anh ta muốn cướp điện thoại. Anh ta làmsaomà chịu nhường tôi chứ, bèn giơ tay cao lên, tôi nhón chân cỡ nàocũng không thể với tới điện thoại. Anh ta đùa giỡn với tôi như đùa mộtcon khỉ, lúc sang phải, lúc sang trái, tôi không cách nào tóm được, lửagiận trong tôi bốc ngùn ngụt, tôi thét to: “Anh là đồ ác bá, đồ giai cấp bóc lột độc ác!”
Anh ta gỡ tay tôi ra: “Cám ơn cô đã tặng tôi một cách xưng hô mới. Tôi có việc, xin lỗi không thể hầu chuyện với cô được nữa.”
Trong đầu tôi nảy lên ý nghĩ hung ác, lúc này tôi bất chấp mọi thứ,việc duy nhất phải làm trong lúc này là đoạt lại di động, mang đoạn ghiâm ghê tởm kia xóa đi, thiêu huỷ mọi dấu tích. Giống như chỉ cần xóanó, những hoài niệm ghê tởm về Dương Tử trong lòng tôi cũng cuốn theo cát bụi luôn.
Tôi lại túm lấy khuỷu tay Tần Mạch, anh ta thật sự đã mất kiên nhẫnbèn hất tay tôi ra, nhưng tôi liều mình như chẳng có, nhất quyết lao vềphía trước với ý nghĩ đánh văng di động trong tay anh ta xuống.
Thấy tôi giận đỏ mắt, bộ dáng không sợ chết lao tới, anh ta hình nhưcũng bị doạ rồi, lúc tôi lao đến anh ta bèn nghiêng mình né sang mộtbên. Thừa dịp đó, tôi lanh tay lẹ mắt dùng hết sức mình chụp tay anh ta và đã chụp được điện thoại.
Lúc ôm được điện thoại trong ngực, trong lòng tôi thật yên tâm. Nhưng còn chưa kịp nhìn cho rõ cái thứ đang cầm trong tay, thì bỗng nhiên nửa thân hình tôi trở nên nhẹ bẫng, cảm giác không trọng lực xuất hiện.
Lúc quay đầu lại tôi kinh hoàng nhận ra chỗ tôi đang đứng là sát mép cầu thang.
Lúc này phản ứng mau lẹ, động tác nhanh nhẹn, cá tính mạnh mẽ củatôi có phát huy như thế nào cũng không ngăn cản được trọng lực vĩ đại.
“A!” Tôi thét một tiếng thất thanh, sau đó thế giới đột nhiên yên ắng.
Nhưng mà, mặc dù trong cảnh đầu rơi máu chảy sắp hôn mê, tôi vẫn nhớrõ việc nắm chặt điện thoại, dù sống dù chết cũng phải xóa đoạn ghi âmchết tiệt kia.
Xóa nó chính là xóa hết mọi sự mất mặt đã xảy ra