Cô Nàng Mắt Xanh Ngọc

Cô Nàng Mắt Xanh Ngọc - Chương 28: Tui là trang như quỳnh! (2)




Mọi người nhìn nó và Duyên mà không ngừng tán thường, nó đẹp một cách quý phái sang trọng còn Duyên thì quyến rũ.

Nhìn là thế chứ họ cũng không có ý nghĩ gì nhiều cho lắm trừ hắn và Quân. Hắn và Quân nhìn nó và Duyên mà cứ thấy giống giống ai đó, nhìn thấy quen nhưng lạ, lạ nhưng lại quen, mệt hai người, hai người cố lục lội đầu óc nhưng cũng vô phương.

Sau khi màn giới thiệu đã xong, ba mẹ nó và Duyên liền giới thiệu hắn và Quân, ba mẹ của hắn và Quân thì cũng rất ưng nó và Duyên, còn Duyên vừa nhìn ba Quân là thấy áp lực, chuyện lần trước còn để lại ấn tượng khó phai cho cô. Cô không ngờ ba Quân lại cao tai quá xém một chút là lộ chuyện.

MỌi người đã đi khuất, nó liền cầm ly rượu vang đỏ, cầm lên tay, nhẹ nhàng xoay chuyển cổ tay khiến ly rượu lắc lư, dòng nước đỏ cứ lăng tăng trong ly, nó đưa ngay lên môi, nhấp một ngụm cực nhỏ, nhấm mắt hưởng thức độ nồng, mùi rượu đặc trưng và có một ít vị ngọt khi rượu vào tới cổ họng. Duyên nhìn nó, cô cười, đúng là giả tạo thấy ớn, uống mà cũng làm kiểu cách, đúng là tụi nó được học về việc cầm ly rượu, cách thường thức rượu nhưng nó làm hơi bị lố nha!

Cả 4 cụng ly một cái, uống ngay một ngụm, sau đó hắn nói vs nó:

- Chúng ta đã từng gặp nhau chưa!? - một câu hỏi nếu là người bình thường họ nghĩ bạn đang cưa cẩm họ nhưng không hắn đang chắc chắn rằng mình đã từng gặp cô gái này ở đâu mà không nhớ, giọng nói này quen lắm nhưng hắn thấy quen mà chả nhớ là ai! Nó mỉm cười, không căng thẳng, không giật mình, nó bình thản nói:

- Tôi chưa gặp anh!! Dù anh là vị hôn phu của tôi nhưng không cần fung2 cách này làm quen!! - hahaha...................nhục mặt chưa, nó cố ý nói hơi to to để mọi người chú ý và đúng là mọi người chú ý thật, nó hạ giọng nói:

- Tôi là Trang NHư Quỳnh chứ không phải là cô nàng ngây thơ nào mà anh lại chơi trò này vs tôi!? - hắn tức sôi máu, cảm giác nhục nhã, bị nó chơi sỏ thiệt là khiến hắn tức phát điên, tức không nói nên lời.

Còn về phần Duyên, cô ngồi ngay một chiếc ghế cho đỡ mõi chân, còn về phần Quân thì anh không biết tại sao lại đi theo nữa. Quân đi tới vừa ngồi xuống thì Duyên đã nói:

- Tôi biết tôi đẹp!! Anh làm gì mà theo tôi hoài vậy!? - Quân mỉm cười, nụ cười toả nắng dù là ban đêm, anh buồn cười vs câu nói của Duyên, Quân đi tới kéo ghế ngồi nói:

- Tôi không thấy mặt cô thì đẹp thế nào!? - Duyên cũng cười, chỉ cười có lệ.

--------------------- 1 tiếng đồng hồ sau--------------------------------------

Nó và Duyên chạy chối chết, chạy như điên, cứ như cô bé lọ lem tới giờ về vậy á!! Tụi nó phải về sớm để tụi hắn mà có điên lên tìm tụi nó thì tụi nó phải đối phó nên về sớm mới được!!!!

Chạy về tới ký túc xá, tụi nó ngao ngán, mặc đầm như vầy thì làm sao, làm sao? Làm sao mà trèo cổng? cái cổng cao gần 3 mét mà thân tụi nó dữ lằm cũng một mét mấy thôi! Tụi nó nhìn nhau rồi gật đầu một cái>

" Xẹt........Xẹt", chiếc áo dài ngang gối nay thành ngắn hơn gối, chiếc áo của tụi nó bị xé rách và người xé là tụi nó chứ ai, tụi nó liền nhanh chóng bò vào ủa nhầm trèo vào.

Vào tới nơi thì tụi nó lại [hải trèo vào vì cửa phòng bị khoá mà tụi nó quên chìa khoá. Hì hục trèo cây như khỉ một hồi tụi nó đã thành công chui vào từ cửa sổ, mới đặt được một chân thì phòng nó có tiếng gõ cửa:

- MỞ cửa!! Quỳnh mở cửa!! - tiếng hắn vang vọng, hắn đợi một lúc thì định phá cửa và..............." Rầm", một thứ ngã xuống đó là cái cửa! Còn tụi nó thì sao!? Đợi chap sau!!!