Cố Nhân Hà Tại

Chương 3




7.



Hiện tại Hi Hi tới sống với tôi, chúng tôi ăn uống cùng nhau mỗi ngày.



Cùng nhau đi dạo, nhớ lại những điều đáng xấu hổ trong thời thơ ấu và cùng nhau tưởng tượng về tương lai đã bị gián đoạn của chúng tôi.



Tuy nhiên, luôn có một số người, như đao phủ, muốn cắt đứt hạnh phúc của tôi.



Anh trai tôi tức giận với những bức ảnh lan truyền trên mạng và đặt câu hỏi về các biện pháp an ninh của bệnh viện.



Sự riêng tư ở đây rất tuyệt vời nhưng vẫn bị chụp ảnh lén.



Người phụ trách xin lỗi rối rít.



diễn viên xuất sắc họ Lâm nghi ngờ thay đổi hôn nhân#



Chỉ Du#



Chỉ Du phá thai#



tam là ai?#



Một số tìm kiếm còn lên hotsearch.



Một trong số đó là bức ảnh anh trai tôi đi cùng trước khi tôi phá thai.



Điều tôi không thể chịu đựng nhất là Hi Hi bị xuất hiện trong phụ đề của tài khoản tiếp thị.



Bên trong bức ảnh.



Anh cũng bị gọi là tình nhân.



Rõ ràng anh ấy là tình yêu duy nhất của tôi, nếu không có thứ chết tiệt Bạch Gia Nghi, chúng tôi đã kết hôn từ lâu rồi, có lẽ chúng tôi sẽ có con và trở thành một gia đình hạnh phúc.



Lâm Thần Hòa đã từ chối ly hôn và hiện đang trải qua quá trình kiện tụng ly hôn.



Tôi có thể chịu đựng tiếng xấu của mình, nhưng không có cách nào để kiểm soát nó. Trong bảy năm kể từ khi thi thể của tôi bị lấy đi, tôi đã kết hôn và mang thai đứa con của họ.



Họ từng là hình mẫu trên màn ảnh, cùng nhau tham gia các chương trình tạp kỹ và nhận tiền từ mọi người, đây là dấu vết mà tôi không thể xóa bỏ.



Nhưng sau đó tôi có thể biến mất khỏi hiện trường, dù có có những lời chửi bới thì tôi cũng không quan tâm chút nào.



Nhưng Hi Hi, anh ấy không nên và không thể chịu đựng tất cả những điều này.



"Tiểu Vũ, đừng kích động, hít sâu một hơi, không sao đâu."



Hi Hi cố gắng giúp tôi bình tĩnh lại, nhưng nhìn vào những gói hàng khác nhau được gửi bởi những người hâm mộ cuồng nhiệt, trong đó có sơn, chuột chết, búp bê bị nguyền rủa và nhiều lá thư bị nguyền rủa có viết tên trên đó.



Vô số bức ảnh của người quá cố đã được tung lên mạng, sao họ dám?



Chỉ vì trốn đằng sau màn ảnh và bảo vệ công lý cho thần tượng của mình, họ cho rằng không có gì sai sao?



Những tin đồn khiêu dâm, những lời chửi rủa và thậm chí cả những hành vi khiêu dâm đã được thực hiện về tôi, và những video khiêu dâm về việc tôi thay đổi khuôn mặt đã được lan truyền trong nhiều khu vực bình luận khác nhau.



Họ có thực sự nghĩ rằng tôi không thể làm gì được không?



Tôi đã liên hệ với nhóm pháp lý của nhà họ Giang.



Tôi có tiền, tôi có rất nhiều tiền, tôi có thời gian, tôi có nhiều niềm vui



nữa.



Tôi thậm chí có thể giao toàn bộ vấn đề cho nhóm pháp lý, miễn là đạt được kết quả cuối cùng.



Khi bắt đầu thu thập chứng cứ, nếu việc chuyển tiếp vượt quá tiêu chuẩn, thư của luật sư sẽ được phát hành từng cái một. Chỉ cần trái đất không nổ tung, tôi vẫn có thể tìm thấy bọn họ ngay cả khi họ xóa tài khoản hoặc hủy tài khoản.



Tài khoản do Bạch Gia Nghi tạo hiện đang lộn xộn nên tôi đã xóa nó.



Tất cả thông tin.



Nhìn những bức ảnh thân mật và đầy yêu thương mà cô ta chụp cùng cơ thể tôi, tôi muốn ói, thậm chí muốn hủy hoại khuôn mặt này.



Tôi đã đưa tài khoản cho luật sư.



Khi thư của luật sư được gửi đi, cư dân mạng đã bật cười.



Lễ hội lại bắt đầu, giống như một bữa tiệc, mọi người đều muốn ăn dưa.



Ăn chung một bát, dù ít chửi rủa hơn, họ cũng sẽ cảm thấy hụt hẫng, như con ruồi không đầu.



Mà lũ ruồi thường đến rất đông.



Dù tôi chưa bao giờ gặp họ nhưng họ đối xử với tôi, một người xa lạ, hết sức ác độc.



[Có năng lực thì tiếp tục đăng bài, đừng để người khác nói cho bạn biết bạn có dám làm hay không.]



[Con khốn, anh trai tôi yêu cô nhiều như vậy mà cô lại dám lừa dối ảnh.]



[Nguyền rủa cô đi ra ngoài sẽ bị xe tông.]



[Cô đã nhận được con chuột chết chưa? Hahahaha.]



[Chị dâu kết đôi với chó sẽ trường tồn mãi mãi.]



> [Yo yo yo, cậu đang hù dọa ai vậy?]



[Không biết mình đã ngủ với bao nhiêu người, nghe nói đời sống riêng tư rất hỗn loạn.]



[Người thân của bạn tôi đã ngủ với Giang Chỉ Du, đóng vai nữ minh tinh điện ảnh là điều đáng giá.]



[Video riêng tư, độ phân giải cao, độc quyền của cô Giang.]



Nhiều người bắt đầu đăng những cảnh báo mà họ nhận được bên dưới tôi, thậm chí còn gọi điện báo động.



[Để tôi xem cô ta có thể làm gì, nhiều người như vậy, cô có thể kiện bao nhiêu người?]



[Pháp luật không trừng phạt tất cả mọi người, cô có biết không?]



[Phụ nữ là như vậy, họ sẽ khiến người ta sợ hãi, và nếu thật sự có chuyện gì xảy ra, họ sẽ chạy nhanh hơn bất kỳ ai khác.]



Cho đến khi họ nhận được lệnh triệu tập của tòa án.



Liền bắt đầu tỏ ra yếu đuối và khóc.



Đám fan xóa ảnh đã đăng, cầu xin tôi đừng kiện họ nữa.



Một số người còn đang đi học, nếu cha mẹ biết được sẽ trực tiếp đánh chết.



Có người là nhân viên văn phòng, thậm chí có việc làm đảm bảo nhưng lại sợ bị người khác phát hiện.



Nhưng khi cào phím, tại sao họ lại không sợ?



Nhưng tôi không cảm thấy đau đớn gì ngay cả khi tấm ván không đập vào tôi.



Tôi không dừng lại, mọi người sẽ phải gánh chịu hậu quả.



Trước mặt Cố Hi, tôi vẫn là Giang Chỉ Du như cũ.



Nhưng ở góc vắng, lòng tôi dần trở nên vặn vẹo và tối tăm, giống như một con thú hoang đang cố thoát ra khỏi lồ ng.



8.



“Ăn thêm một miếng nữa đi, ăn xong miếng này chúng ta sẽ cùng nhau đi tản bộ. Ánh nắng ngày hôm nay đẹp lắm. "



Nhìn miếng cơm được đưa đến miệng, tôi nhìn mỹ nhân Hi Hi trước mặt, ngoan ngoãn ăn hết miếng cơm.



Tôi hạnh phúc đến cong cong khóe mắt, tận hưởng dịch vụ lau miệng tiếp theo.



Mấy ngày này tôi sống cứ như một em bé, chẳng cần phải động tay làm gì cả, từ lúc ban đầu tự mình ăn uống, đi giày, biến thành nhưng bây giờ, không thể sống xa Hi Hi một bước.



Hi Hi đặc biệt thích phụ trách mọi việc liên quan đến tôi, mỗi giây mỗi phút anh đều muốn được ngắm nhìn tôi.



Ngoại trừ những trường hợp đặc biệt (như tắm rửa), nhưng mà anh vẫn muốn đứng ngoài phòng tắm chờ đợi tôi.



Từ lúc ban đầu tôi còn cảm thấy hơi xấu hổ, cho đến bây giờ, tôi đã tự hình thành thói quen cho việc này rồi.



Bởi vì, tôi cũng không thể nào sống thiếu anh.



Anh sợ tôi lại thay đổi, còn tôi thì cũng sợ anh lại xảy ra chuyện.



Chúng tôi dính lấy nhau như hình với bóng, một chút cũng không tách rời.



“Hai cái đứa này, đừng có dính nhau nữa, anh mày nhìn không nổi nữa rồi. “



"Mẹ bảo anh mang cái này đến cho hai đứa. Nhiệm vụ đã hoàn thành, anh đi đây."



Cố đại ca đặt túi quà xuống, chuẩn bị rời đi.



Không cần đoán cũng biết, đây chắc chắn là bùa bình an rồi.



Lúc đầu thấy chúng tôi dính nhau như vậy, anh còn cảm động đến rơi nước mắt, còn giả vờ bản thân bị cát bay vào mắt. Nhưng rõ ràng hồi sáng cô lao công đã quét dọn sạch sẽ rồi, lấy đâu ra cát cơ chứ.



Nhưng mà thân là những con người lương thiện, tôi và Hi Hi sẽ không vạch trần anh đâu.



Nhưng mà thái độ hiện tại của anh ấy đã thay đổi quá lớn rồi, hai con người chúng tôi đây cảm thấy tổn thương vô cùng sâu sắc đấy nha.



Đây chắc chắn là ghen tị rồi.



“Hi Hi, có phải đại ca ghen tị với chúng ta không? "



Hi Hi giúp tôi chỉnh lại quần áo, khăn quàng cổ cùng chiếc mũ tình nhân mà anh đặc biệt thiết kế cho riêng hai chúng tôi.



"Có lẽ vậy. Dù sao mấy năm này hắn cũng chưa yêu đương lần nào, cũng đã ngoài ba mươi gần bốn mươi rồi, đúng là cũng có chút vất vả."



"Aiya, vậy sau này nếu có đối tượng phù hợp, chúng ta nhất định phải giới thiệu cho đại ca mới được."



"Được."



Tôi nhịn không được khẽ hôn lên gương mặt anh.




Sau một khoảng thời gian được mợi người trong gia đình chăm sóc chu đáo, tiến độ phục hồi của cả tôi và Hi Hi đều rất tốt.



Ngay từ đầu mọi người vẫn còn cảm thấy bán tín ván nghi, sau đó cũng dần dần chấp nhận đây đều là điều nằm ngoài khả năng của con người.



Sự thay đổi của tôi thật sự quá lớn, mọi chuyện dường như đã quay lại bảy năm trước, họ tự thuyết phục bản thân chấp nhận sự thật tưởng chừng như không thể nào xảy ra này.



Đặc biệt là Hi Hi, dường như anh ấy chưa bao giờ thắc mắc, anh kiên định tin tưởng vào những điều tôi nói, đối với nhất cử nhất động của tôi đều không chút nghi ngờ.



Bây giờ trên mặt Hi Hi cuối cùng cũng có thêm được một chút thịt, miếng gạc trên cổ cuối cùng cũng đã được gỡ bỏ, chỉ là trên đó vẫn còn lưu lại một vết sẹo.



Tôi đã từng thử dịu dàng chạm vào vết sẹo đó, vết sẹo gồ ghề, giống như một con rết.



Anh ấy có chút sợ hãi tôi sẽ không thích, thậm chí còn muốn làm phẫu thuật để hồi phục lại.



Dưới ống tay áo dài của anh còn có mười mấy vết sẹo ngoằn ngoèo.



Nhưng làm sao tôi có thể không thích anh được?



Tôi yêu anh, yêu từng tấc da thịt trên cơ thể anh, chỉ là tôi cảm thấy tự trách và oán hận.



Tôi từng nghĩ, nếu ngày trước tôi không mặc kệ sự cố chấp của anh đối với tôi, nếu như tôi không l@m tình yêu của anh đối với tôi càng thêm sâu đậm, liệu có phải anh sẽ không phải chịu đựng những đau đớn, khổ sở đó không.



Tuy nhiên, không có nếu như.



Cả hai chúng tôi đều cố chấp không chịu buông tay.



Hôm nay tôi còn có một việc vô cùng quan trọng nữa, đó là ly hôn.



Lâm Thần Hạo cuối cùng cũng đồng ý ly hôn với tôi.



Nhưng với một điều kiện, đó là tôi phải đến nhà của anh ta và Bạch Giai Nghi để ký đơn ly hôn, anh ta muốn mọi việc sẽ kết thúc tại nơi đó.



Tôi không muốn trì hoãn thêm nữa nên đã đồng ý với anh ta.



Vốn dĩ tôi không muốn đưa Hi Hi đi cùng, tôi lo sợ anh sẽ bị k1ch thích.



Nhưng anh rất kiên định.



"Tôi hy vọng vào tất cả những thời khắc quan trọng tôi đều có thể đứng cạnh em."



Đã rất lâu rồi tôi không Lâm Thần Hạo, bây giờ nhìn anh ta râu ria xồm xoàm, cả người giống như một con rối bị hút cạn linh hồn.



Nhưng tôi sẽ không cảm thấy có lỗi với anh ta, sự đáng thương của anh ta vốn không phải do tôi tạo ra, tôi chỉ muốn kết thúc cuộc hôn nhân này càng sớm càng tốt.



“Em thật sự không phải Tiểu Nghi sao?” Ánh mắt anh ta tràn đầy hy vọng nhìn về phía tôi.



Tôi xác nhận lại lần cuối cùng: “Tôi không phải, tôi là Giang Chỉ Du.”



Sau khi luật sư thu thập xong tài liệu, chúng tôicũng chuẩn bị rời đi.



Ngoài cửa đột nhiên lại vang lên tiếng mở khóa cửa lạch cạch.



Một cô gái gầy gò lảo đảo bước vào: “Thần Hạo, em trở về rồi.”



Lâm Thần Hạo cau mày nhìn người phụ nữ đang từng bước đi về phía mình, thậm chí còn lùi lại vài bước.



"Tôi không biết cô, đây là nhà tôi, xin cô hãy ra ngoài."



Lâm Thần Hạo không biết người phụ nữ này, nhưng tôi biết.




Tôi đã từng nhìn thấy tâm hồn cô ta, tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên người phụ nữ đó trông như thế nào, cho dù bây giờ cô ta đã trở nên gầy gò đến mức này.



“Bạch Giai Nghi.” Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta, hô hấp dần trở nên nặng nề, hai tay tôi nắm chặt thành nắm đấm.



"Giang Chỉ Du, trả lại thân thể cho ta, trả lại thân thể cho ta." Sau khi cô ta nhìn thấy tôi liền điên cuồng như tang thi lao về phía tôi. (mọe, ứa gan con mặt mu này.)



Tôi nhặt chiếc gạt tàn trên mặt, bàn đập vào đầu cô ta.



"Cô vậy mà còn chưa chết?”



"Hahaha, tốt quá. Tôi luôn muốn dằn vặt, báo thù cô, hiện tại cô lại tự mình đưa tới cửa.”.



"Sao cô dám làm vậy với gia đình tôi, với Hi Hi của tôi? Dẫm lên x ư ơ n g cốt của tôi để sống có phải rất vui không?"



Tôi mất đi lí trí và giây phút này tôi dường như không còn đủ sức để chú ý đến bất kỳ điều gì xung quanh.



Tôi chỉ muốn người phụ nữ trước mặt phải chịu thiên đao vạn quả, bị ra thành từng mảnh, không, dù là thiên đao vạn quả cũng không thể xóa đi nỗi hận thù trong lòng tôi.



Tôi ước gì tôi có thể , da thịt cô ta từng chút một cho đến khi chỉ còn lại bộ xương khô. Rồi ngày hôm sau, da thịt cô ta lại hồi phục, mà tôi, sẽ hết ngày này đến ngày khác, hết này đến khác, biến cô ta thành nhân trư.



Tôi đã từng nhìn thấy cảnh tượng đó trong mơ vô số lần, khi linh hồn bị nhốt sâu trong cơ thể, không tìm được lối ra, sự im lặng và không trọng lượng không ngừng hành hạ tôi đến phát điên.



Cuộc sống của tôi mất đi ánh sáng, thỉnh thoảng khi thức dậy, tôi cảm thấy thấy rõ ràng linh hồn mình đang dần yếu đi, cảm thấy bản thân như đang dần mòn đi. Cô ta đã lấy đi mọi thứ của tôi rồi lại không hề trân trọng, cô ta nhẫn tâm dẫm đạp và phả hủy đi tất cả



Không có hình thức tra tấn nào trong số thập đại khốc hình đủ để làm dịu đi cơn giận giữ của tôi.



Tôi cầm lấy gạt tàn, một lần rồi lại một lần, cứ như vậy mỗi lần đều là những đòn chí mạng.



m thanh va chạm của gạt tàn đỏ và làm lòng người hoảng hốt.



“Cá nhỏ, đừng làm vậy. " Hi Hi cố gắng ôm lấy tôi, gạt tàn trong tay cũng không biết đã bị người khác lấy đi từ lúc nào.



Nhưng làm sao tôi có thể dừng lại được.



Không có gạt tàn, tôi vẫn còn tay.



Hi Hi sợ cô ta làm tổn thương đến tôi nên đã vung tay ngăn đôi tay đang vùng vẫy làm loạn của cô ta lại, tôi tát liên tục vào mặt cô ta.



Cho đến khi tôi bị ôm đi khỏi đó, Bạch Gia Nghi cũng bị luật sư kéo sang một bên như một đống bùn, cơ thể cô ta vẫn còn thóp động đậy chứng tỏ vẫn còn sự sống.



Hi Hi ôm chặt lấy tôi: “Cá nhỏ ngoan, cá nhỏ ngoan.”



“Tiểu Nghi.” Lâm Thần Hạo tiến lên.



Mắt tôi đỏ hoe, tát mạnh vào mặt anh ta: “Biến đi, anh là tên tội phạm !”



"Cút!"



Gương mặt hắn bị tôi tát nghiêng sang một bên.



Tôi cười giận dữ, cơn ác ý trào dâng chợt như muốn nuốt chửng lấy tôi:



"Không phải anh đang tìm Tiểu Nghi sao?



"Anh có thấy không? Đó là Tiểu Nghi của anh đấy. Nhìn đi, sao anh không nhìn?



"Tại sao anh không nhìn! "Tại sao anh không nhìn!



"Là cô ta, tôi nhất định phải cô ta.



"Là mày, mày đã lấy đi cơ thể của tao, mày là đồ ăn cướp, con khốn, con khốn."



Bàn tay đang vùng vẫy của tôi cũng bị Hi Hi nắm lấy, giữ ở phía sau, giọng nói anh run rẩy: "Tiểu Du, em yên tâm, tôi sẽ cô ta, kẻ nào làm tổn thương em cũng đều phải ."



"Em đừng kích động, tôi ở đây, vẫn luôn ở đây."



Nghe thấy những lời của Hi Hi, lý trí của tôi dần quay trở lại.



Tôi vừa khóc vừa nói: “Không người, người sẽ phải ngồi tù. Chúng ta phải sống thật tốt”.



"Được, không người."



Luật sư ở bên lặng lẽ đưa khăn giấy cho tôi.



" người là phạm pháp. Cố ý người sẽ bị kết án , tù chung thân hoặc phạt tù có thời hạn không dưới mười năm."



Nói xong anh ta tiếp tục sắp xếp tài liệu như không có chuyện gì xảy ra.



Tôi nhất định phải thưởng cho anh ta, năm mới phải tặng anh ấy một bao lỳ xì lớn, anh ta thực hiện rất tốt bổn phận của mình.



Đầu của Bạch Giai Nghi đầy và cuối cùng được đưa đến bệnh viện.



Lâm Thần Hạo ngơ ngác đi theo xe cứu thương, anh tadường như đã mất đi khả năng suy nghĩ.



Có phải bây giờ cuối cùng anh ta cũng đã tin tưởng 90% chuyện này rồi không.



Suy cho cùng, mật mã cánh cửa đó cũng chỉ có anh và Bạch Gia Nghi biết rõ, đó là con số tượng trưng cho tình yêu của bọn họ.



Sau cuộc hỗn loạn ngày hôm đó, số người phải đi gặp bác sĩ tâm lý đã tăng từ một lên thành hai người.



Hi Hi phải đi khám, mà tôi, cũng phải đi khám..



Những lần đi khám bệnh đều là do Cố đại ca và anh trai tôi thay nhau đi cùng chúng tôi, không bỏ sót một lần nào.



Họ cử vệ sĩ theo dõi tôi suốt ngày đêm vì sợ tôi sẽ xông vào phòng của Bạch Gia Nghi rồi chết cô ta.



Bây giờ, tất cả mọi người đều tin vào chân tướng dường như không thể nào xảy ra này.



Họ còn kéo nhau đến thăm phòng bệnh của Bạch Gia Nghi, làm đảo lộn cuộc sống của Bạch Gia Nghi.



Cuộc sống của tôi và Bạch Gia Nghi không hề có một điểm chạm nào, nhưng chúng tôi lại là kẻ thù không đội trời chung.



Điểm chung duy nhất của tôi và cô ta là cũng bị ô tô bảy năm trước và lâm vào hôn mê.



Ánh mắt dì Cố khi nhìn tôi cũng thay đổi hoàn toàn, tràn đầy đau lòng.



Ánh mắt của Hi Hi dường như cũng đã hoàn toàn buông bỏ được điều gì đó, giây phút đó, tôi mới hoàn toàn hiểu ra.



Hoa ra trước đây anh vẫn luôn tưởng rằng đó chỉ là cái cớ của tôi.



Nhưng mà, chỉ cần tôi sẵn lòng quay lại, cho dù có bị lừa dối, cho dù có bị phũ phàng đến đâu đối với anh cũng không phải vấn đề.



Anh luôn sẵn lòng, miễn là tôi đồng ý quay lại với anh.



Đúng là một kẻ ngốc.



Tôi còn có thể làm gì nữa đây, tôi giả vờ như như không biết cho việc anh âm thầm khóc ướt gối mỗi đêm.