Cô Nương, Ngươi Cầu Nhầm Thần Rồi!

Chương 13: Tín Đồ Giả, Câm Miệng (2)




Chiết Chi đắm chìm trong thế giới của chính mình căn bản không phản ứng, thật vất vả mới bình tĩnh lại, nhìn sắc mặt chàng trai bên cạnh rất không tốt, kéo kéo quần áo hắn: “Đây là chùa miếu, lệ khí đừng nặng như vậy, không được mắng chửi người.”

Thần Tài: “…”

Thật ra, hắn muốn giết người.

“Anh quỳ xuống cầu xin Thần Tài tha thứ cho anh đi.” Chiết Chi vô cùng nghiêm túc.

Tam quan Thần Tài đã vỡ vụn, hắn sao lại không biết mình còn có cái quyền năng tha thứ cho người khác?

“Còn nữa, làm người không thể không làm mà hưởng được.” Chiết Chi có ý định khuyên nhủ Thần Tài đi theo con đường chính đạo, Thần Tài thiếu chút nữa muốn đánh chết cô, rốt cuộc là ai suốt ngày chạy đến chùa miếu cầu phù hộ một đêm phất nhanh?

Thần Tài lạnh lùng trừng mắt nhìn cô.

Chiết Chi cảm thấy có chút sợ hãi mà nhìn Thần Tài, suy nghĩ có nên gọi điện thoại hay không, nhưng bây giờ phải gọi cho ai đây?

120 và 110 đều đã thử qua, chẳng lẽ gọi 119²?

Hai người bên trong chùa miếu giằng co không dứt, Văn Khúc Tinh và Li Nguyệt không biết đã đứng trước tấm gương nhỏ quan sát từ lúc nào, Li Nguyệt tấm tắc cảm khái: “A Bảo sao vậy, làm như vậy không ổn đâu.”

Văn Khúc gật đầu, vẫn còn ghi hận lời nói trước đó của Thần Tài, hắn vậy mà dám ghét bỏ phù chú bằng giấy của mình?

Hừ, tên nông cạn ngu xuẩn.

“Một tên đầu óc cặn bã như hắn, có thể không ngu ngốc sao?” Văn Khúc Tinh trào phúng, khí thế kiêu ngạo của văn nhân lúc này được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Văn nhân thì nên có bộ dáng của văn nhân, coi tiền tài như cặn bã.

Li Nguyệt nhàn nhạt nhìn hắn một cái: “Không muốn tiền lương tháng sau nữa à?”

Nàng nhớ rõ Thần Tài là chưởng quản tiền lương của Thiên Đình. Thần tiên trên trời quá nhàn, vì thế noi theo chế độ quản lý xí nghiệp của nhân gian.

Văn Khúc Tinh mặt không đổi sắc: “Ý của ta là, A Bảo đang gặp khó khăn, chúng ta cần phải hỗ trợ.”



Chim khôn lựa cành mà đậu, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.

Li Nguyệt gật đầu, đối với Văn Khúc Tinh không biết xấu hổ, nàng sớm đã miễn dịch, nhìn thoáng qua gương: “Đời này của A Phủ, tên là gì?”

"Là Chiết Chi.”

“Tên này nghĩa là sao?” Li Nguyệt có chút cạn lời.

“Ái như gối thượng điệp phi, họa thượng Chiết Chi¹.” Văn Khúc Tinh giải thích, hơi mỉm cười: “Công chúa, ngài chắc là không biết, Tư Mệnh đã vắt hết não mới nghĩ ra cái tên này, đời trước của nàng ấy tên là Thúy Hoa, đời trước nữa tên là Tiểu Hoa, đời trước trước nữa tên là Đại Hoa…”

Li nguyệt: “…Đầu óc Tư Mệnh có vấn đề sao?”

“À, hắn có não sao?” Văn Khúc Tinh mặt đầy trào phúng, Li Nguyệt không muốn nói chuyện, rốt cuộc ở trước mặt Văn Khúc Tinh, ai cũng đều không có não.

Nàng không muốn so đầu óc với Văn Khúc Tinh: “Quay lại chuyện chính, chúng ta phải giúp A Bảo, hắn tiếp tục làm như vậy, ta sợ sẽ bị cha ta phát hiện.”

Văn Khúc Tinh có chút mệt: “Ngài nghe nói qua hoan hỉ oan gia chưa? Có lẽ ầm ĩ đến lúc nào đó sẽ ầm ĩ ra cảm tình.”

Li Nguyệt nhìn thoáng qua gương nhỏ, nghi vấn phát sinh từ linh hồn: “Hoan hỉ oan gia có thể đem người đưa đi bệnh viện tâm thần?”

Văn Khúc Tinh: “…”

“Ầm ĩ ra cảm tình có thể đem người đưa đến cục cảnh sát? Não của ngươi đâu?” Li Nguyệt thống thống khoái khoái dỗi ngược.

Hai người tiếp tục trầm mặc, suy nghĩ nửa ngày cũng chưa nghĩ ra phải hỗ trợ như thế nào, hai người kia vẫn luôn ầm ĩ mãi đến khi hòa thượng trụ trì của chùa miếu tới đuổi người, vẫn chưa ầm ĩ xong.

Li Nguyệt nhìn hai người bọn họ đi khỏi chùa miếu, tung một cái chú ngữ, trực tiếp đem Thần Tài đập ngất xỉu.

Văn Khúc Tinh kinh ngạc nhìn nàng một cái: “Công chúa?”

“Con đường hoan hỉ oan gia này nếu diễn tiếp, nói không chừng có lẽ có thể biến thành anh hùng cứu mỹ nhân.” Li Nguyệt cẩn thận tự hỏi một chút: “Đợi chút nữa dán cái phù chú lên người A Bảo, để hắn không quá nặng, thuận tiện khuân vác.”

Văn Khúc Tinh: “…”

Công chúa, có lẽ A Phủ sẽ trực tiếp gọi điện thoại đem người đưa đến nhà xác.



“Ngươi ở chỗ này nhìn cho kỹ, có vấn đề tới tìm ta, ta thả thêm mấy cái phù chú, nơi này tạm thời sẽ không có người lại gần, nhất định phải để A Phủ đem A Bảo về nhà, biết không!” Li Nguyệt nói vô cùng nghiêm túc.

Nghiêm túc đến mức Văn Khúc Tinh nhịn không được hỏi nàng nguyên nhân.

“Ta muốn xem A Bảo có thể thay đổi được A Phủ hay không, nếu có thể, tức là ta đã áp dụng đúng cách, có thể dùng để thay đổi Khuê Túc.” Li nguyệt vỗ vỗ tay, vội vã rời đi, mọi người đều rất bận, có thể giúp được chút chuyện đã là không tồi, nàng còn đang sợ bị cha nàng phát hiện đây này.

Văn Khúc Tinh vẻ mặt cười khổ nhìn Li Nguyệt rời đi.

Chiết Chi trong gương nhỏ trơ mắt nhìn Thần Tài ngã trên mặt đất, không hề có phản ứng.

Cô bị dọa cho nhảy cao ba thước, nhìn người đàn ông vừa mới nãy còn sinh long hoạt hổ hiện giờ giống y như một con cá chết, cô sợ tới mức không nghĩ được gì, ý tưởng duy nhất chính là lấy di động ra báo nguy.

Công dân tốt của xã hội, thời thời khắc khắc phải nhớ kỹ các chú cảnh sát.

Văn Khúc Tinh nhìn thấy động tác của Chiết Chi, lập tức hạ chú ngữ lên người cô, dùng pháp thuật khiến Chiết Chi mang Thần Tài về nhà, hắn tạm thời sẽ không thể tỉnh lại, nếu bị đưa đến cục cảnh sát, nói không chừng thật sự phải vào nhà xác đón người về.

Chiết Chi nhìn người đàn ông trên mặt đất, chỉ cảm thấy người đàn ông này có chút đáng thương, cục cảnh sát và bệnh viện tâm thần đều đã đến rồi, có thể được thả ra, có lẽ cũng vì không có bệnh tâm thần.

Cô đứng ở ven đường tự hỏi thật lâu, sau đó đưa ra một quyết định vô cùng vĩ đại, đầu tiên mang người về nhà, cô là một người tốt, tuy rằng quá xui xẻo, nhưng cô cũng phải làm người tốt!

Không sai, mỗi ngày làm một việc thiện!

Bắt đầu từ bản thân ta!

Chiết Chi nhìn người đàn ông, vẻ mặt bi phẫn xách người lên.

Thần Tài à, cầu xin ngài nhất định phải phù hộ tôi bình an, tôi hiện tại đang ở đây cứu người!

------

¹"Ái như gối thượng điệp phi, họa thượng Chiết Chi": yêu như bướm đậu trên gối, vẽ lên nhành cây.

²119: là số gọi xe cứu thương hoặc xe cứu hỏa trong trường hợp khẩn cấp.