Cô Nương, Ngươi Cầu Nhầm Thần Rồi!

Chương 15: Tôi Muốn Lấy Thân Báo Đáp (2)




Đầu Thần Tài đau muốn nứt ra, nhớ lại lời của Văn Khúc Tinh, hắn phải tạo quan hệ tốt với Chiết Chi, bằng không thì cả đời đều mãi ở chỗ này không trở về được! Hắn còn phải đánh vào lòng địch, thuận tiện xem thử bà lão ăn xin kia là cái dạng đầu trâu mặt ngựa gì.

Hai người Chiết Chi và Khuê Túc bị Thiên Đế đày xuống hạ phàm chịu tội, vì cái gì hắn cũng phải ở chỗ này chịu khổ?

Mắt thấy biểu tình của Chiết Chi càng ngày càng không kiên nhẫn, Thần Tài cuối cùng cũng đành thỏa hiệp.

“Tôi với cô cùng nhau làm việc, không cần hẹn hò, thời gian hẹn hò phụ cô làm việc, hai người cùng nhau làm việc, tiền đều cho cô.”

“Hả?” Chiết Chi nghe đến đó có chút mơ hồ: “Thật sao?”

Thần Tài mặt không · thành thật · biểu tình: “Thật.”

“Vậy thì, không được ra ngoài ăn cơm, mỗi ngày chỉ có thể ăn cơm hộp giá bốn tệ, cũng không thể đi xem phim, cấm hết thảy các hoạt động giải trí, tôi chỉ mặc quần áo chín phẩy chín tệ, cho nên anh không thể mặc mười tệ. Tôi sẽ không mua đồ trang điểm, không có đồ trang điểm nào xứng với vẻ đẹp trời sinh của tôi.” Chiết Chi dõng dạc.

Thần Tài bị bắt ký kết một loạt hiệp ước không bình đẳng, thời điểm hắn sắp hỏng mất, Chiết Chi cuối cùng dừng lại: “Xong rồi, tôi cho phép anh lấy thân báo đáp.”

Thần Tài nghe vậy cười lạnh, ha ha, người phụ nữ chết tiệt này.

Cô đây là đang cho phép ai?

“Anh đừng có mà có ý đồ trở thành người đàn ông tôi yêu nhất, người tôi yêu nhất vĩnh viễn đều là Mao gia gia¹.” Chiết Chi nghiêm túc bảo vệ địa vị của Mao gia gia.

Thần Tài: “…”

Thì ra, nhiều năm luân hồi chuyển thế như vậy, ngay cả khẩu vị cũng đã thay đổi rồi sao?

Bây giờ lại thích “gia gia (ông già)”?

Thần Tài ngăn lại khiếp sợ trong lòng: “Buổi tối tôi ngủ ở đâu? Tôi không muốn ngủ ở đống rác.”

Cái phòng khách này, hắn cực kỳ ghét bỏ.

“Anh ngủ phòng của tôi đi, có thể ngủ ở trên sàn nhà, giường thì không cho anh ngủ, dễ sụp.” Chiết Chi một chút cũng không ngại Thần Tài là đàn ông, cô cảm thấy chuyện hôm nay có chút kỳ quái, giống như tất cả mọi chuyện đều thoát khỏi sự khống chế của mình, loại cảm giác này thật không ổn.



Nhưng Thần Tài thì biết rõ là nguyên nhân gì, Văn Khúc Tinh hạ chú ngữ ở trên người cô, chỉ cần hắn không trêu chọc Chiết Chi tức giận đến mất kiểm soát, Chiết Chi đều sẽ theo bản năng mà đồng ý lời hắn nói.

Nhưng mà chú ngữ này có thời gian hạn chế, hắn nhớ hai ngày trước Chiết Chi đem hắn đưa vào bệnh viện tâm thần và cục cảnh sát, nhìn nhìn phòng khách và phòng của Chiết Chi, dứt khoát kiên quyết bước vào.

Cho dù ngày mai có bị đao chém chết, cũng không thể chấp nhận ngủ trên đống rác.

Huống chi, hắn không chết được.

Chiết Chi sau khi dẫn người vào phòng liền đi rửa mặt, Thần Tài nhìn bài trí của căn phòng này, chỉ từng nhìn qua ở trong gương nhỏ, bên trong không có nội thất gì, chỉ một chiếc giường, một cái tủ quần áo, còn có một cái bàn học, giường đệm sạch sẽ ngăn nắp, trên mặt bàn học có một quyển vở nhỏ, hắn đi qua liếc hai cái, bên trên đều là thời gian làm việc, và tổng kết chi tiêu mỗi ngày.

Đây là một quyển sổ sách.

Cô ấy thực quá vất vả.

Thần Tài nhớ tới lúc cô còn ở trên trời, khi vẫn là A Phủ, làm gì mà phiền não loại chuyện này?

Trong lòng xẹt qua một tia thương tiếc khó hiểu, hắn còn không kịp suy nghĩ xem mình đang thương tiếc cái gì, đã thấy Chiết Chi thay xong áo ngủ bước vào: “Mau đi tắm rửa, cho anh thời gian mười phút, sau đó thay bộ quần áo này, đây là tôi chuẩn bị cho anh, nhưng mà có hơi rộng. Cuối cùng, đêm nay anh chịu khó ngủ sàn nhà, giường tôi dễ sụp.”

“Cô chuẩn bị quần áo cho tôi?”

Thần Tài có chút kinh ngạc, bị ngược lâu rồi, nghe được vẻ mặt Chiết Chi ôn hòa nói như vậy, tâm tư hơi hơi động, hình như có chút cảm động.

“Làm dơ chăn thì phải giặt, càng lãng phí nước.” Đây chính là quyết định sau khi cô đánh giá một phen: “Anh tắm nhanh lên, quá mười giờ sẽ bị cắt điện.”

Thần Tài: “…Chủ nhà quy định?”

“Không.” Chiết Chi thần sắc nghiêm nghị lắc đầu: “Là quy định của tôi, tiết kiệm điện nước, bắt đầu từ anh với tôi.”

Thần Tài: “…”

Con mẹ nó? Cảm động cái quái gì? Vứt cho chó ăn đi thôi.

Lời người phụ nữ này nói trước giờ vẫn luôn làm người khác tức xù lông, hắn đại khái đã hiểu vì sao năm đó cô lại bị đá từ Thiên Đình xuống đây, vì cái gì mà có mệnh cách kỳ ba như vậy.

Khẳng định là đắc tội Tư Mệnh!



Chờ đến khi Thần Tài dọn dẹp xong nằm trên sàn nhà, điện đã bị cắt, Chiết Chi nằm ở trên giường nói với hắn: “Anh tuyệt đối đừng có giở trò xấu.”

Thần Tài bị chọc tức không có tâm trạng, nghe vậy lại muốn trêu chọc một phen: “Cô sợ?”

“Không phải, chỉ là lúc trước đã từng có một kẻ muốn cưỡng ép tôi, bây giờ cỏ trên mộ đã mọc cao, hơn nữa bởi vì không có người thân, đến bây giờ vẫn chưa có ai dọn cỏ cho.” Chiết Chi dựa vào mệnh sát khí tận trời, thành công làm cho bọn buôn người và kẻ phạm tội chùn bước.

Thần Tài cảm thấy vẫn nên im lặng là tốt nhất, hắn nhắm mắt lại giả chết.

“Tôi ngủ đây.” Nói chuyện với Chiết Chi, dễ bị nội thương.

Trong lòng Chiết Chi thấp thỏm bất an, vốn còn tưởng rằng bản thân sẽ không ngủ được, cũng không biết vì cái gì lại ngủ đến đặc biệt an tâm, một đêm không mộng mị.

Bên tai vang lên tiếng hít thở đều đều, Thần Tài mở to mắt, sâu kín nhìn Chiết Chi.

Đợi đến khi Li Nguyệt lần nữa giải quyết ong bướm bên người Khuê Túc, gặp lại Văn Khúc Tinh, nhìn thấy chính là cảnh tượng Thần Tài nghênh ngang vào trong nhà của Chiết Chi, ngủ trên sàn nhà.

Li Nguyệt chấn kinh: “Chiêu này xài tốt như vậy sao?”

Văn Khúc Tinh không muốn nhớ lại màn đối thoại não tàn của hai người kia.

“Xem ra một chiêu này không tệ nha, Văn Khúc, kế tiếp ta tự thân xuất mã đi gặp Khuê Túc, ngươi đem ta đánh hôn mê, ta đi cảm hóa hắn.” Li Nguyệt tâm tình kích động, nóng lòng muốn thử.

Văn Khúc Tinh cảm thấy đầu càng thêm đau, một tên hai tên mỗi ngày tìm chuyện như vậy là muốn quậy kiểu gì?

“Công chúa, ngài nên nghĩ lại, trên người của ngài có ấn chú, đó là cấm chế Thiên Đế tự mình hạ, nếu ngài tiếp cận Khuê Túc, hắn lập tức sẽ treo đó.” Văn Khúc Tinh đạm mạc mà bình tĩnh nói ra lời tàn nhẫn.

Li Nguyệt nghe vậy trầm mặc, nàng nhìn Thần Tài và Chiết Chi, cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, bỗng nhiên bi thương cười: “Thật hâm mộ A Bảo.”

Tác giả có lời muốn nói: Hu hu hu, ta cảm giác có chút văn phong cổ đại, ta tận lực chú ý… Ngao ngao ngao ngao!!!!

------

¹Mao gia gia: Chủ tịch Mao Trạch Đông, lãnh tụ Trung Quốc được in trên mệnh giá tiền tệ của Trung Quốc. Ý của Chiết Chi ở đây là chỉ yêu tiền.