Cô Nương, Ngươi Cầu Nhầm Thần Rồi!

Chương 17: Cùng Nhau Làm Việc (2)




Thần Tài mặc đồng phục thu ngân nhà ăn đi ra, mặt xị xuống, thiếu chút nữa đông chết Chiết Chi.

Tới nơi này ăn cơm đều là những cô gái trẻ, nhìn thấy chiêu bài sống Thần Tài, càng hưng phấn đến phát cuồng, không ngừng chụp ảnh Thần Tài với đủ loại kiểu dáng.

Thần Tài phiền muốn chết, lại nghĩ tới nội dung tiểu thuyết, giống như lúc này, nữ chủ không phải sẽ đi ra biểu thị chủ quyền công khai sao? Hắn chờ rồi lại chờ, cũng không chờ được Chiết Chi đi ra.

“Chiết Chi!” Thần Tài bất mãn hô một tiếng.

Chiết Chi nghe được tiếng gọi liền chạy chậm lại: “Làm sao vậy?”

“Cô mặc kệ vậy sao? Cô tùy tiện để mấy cô gái kia chụp ảnh tôi vậy sao?” Thần Tài lạnh lùng lên án, mặt không biểu tình, nhưng ngữ khí kia dù nghe thế nào cũng có cảm giác vô cùng ngạo kiều.

Một cô gái ở một bên càng hô to gọi nhỏ, Thần Tài lớn lên đẹp, tuy rằng Chiết Chi không trang điểm, nhưng mà thắng ở vẻ đẹp trời sinh, đứng ở cạnh nhau chính là tuấn nam mỹ nữ, hơn nữa nghe lời nói của hai người này, giống như là quan hệ bạn trai bạn gái? Còn giống như đang làm nũng, chơi trò tình thú?

Chiết Chi ngây ngốc nhìn Thần Tài, lại nhìn nhìn cô gái, đầu óc nóng lên: “Các chị gái, có thể chụp ảnh, mười tệ một tấm. Muốn chụp thế nào thì chụp thế đó, không có vấn đề gì, chụp kiểu nào tùy thích.”

Thần Tài và Liễu Túc: “…”

Cô gái: “…”

Vài người gần đó đều là nữ sinh, không thiếu chút tiền này, chọn tới cửa hàng thức ăn nhanh ăn cơm cũng là vì ông chủ rất đẹp trai, nhìn thôi cũng đủ no.

Quanh năm suốt tháng làm việc, Chiết Chi lớn lên nhỏ nhỏ gầy gầy, làn da quá trắng, thoạt nhìn chính là thiếu dinh dưỡng, trên người Thần Tài mặc một cái áo thun không đến mười tệ mua trên đường cái. Thấy thế nào cũng đều là hai đứa nhóc đáng thương. Vài người liếc nhau, đột nhiên nổi lên lòng đồng tình, sôi nổi tài đại khí thô: “Được nha, lại đây chụp với chúng ta vài tấm, em gái nhỏ đừng chỉ lo làm việc, ăn nhiều cơm một chút.”

Chiết Chi ngọt ngào kêu chị, không chút do dự đem Thần Tài bán, sắc mặt Thần Tài cực kỳ khó coi, cái lão yêu bà mấy ngàn tuổi này còn không biết xấu hổ gọi người khác là chị?

“Tới tới tới, em gái cũng cùng nhau chụp đi, chị gái trả hai mươi.” Trong đó một vị nữ sinh mở miệng.

Chiết Chi thấy tiền sáng mắt, lập tức đứng ở bên cạnh Thần Tài, làm cái thủ thế V, cười muốn bao nhiêu điềm mỹ có bấy nhiêu điềm mỹ: “Cảm ơn chị gái nhỏ.”

Lúc gắp đồ ăn còn lấy cho bọn họ nhiều thêm một chút, ăn không hết cũng không sao, công phu mặt mũi chắc chắn phải đủ, lấy đồ của ông chủ tạo ân tình, từ trước đến nay Chiết Chi sẽ không nhân từ nương tay.



Tiễn vài nữ sinh đi, Chiết Chi phát hiện cơ hội kinh doanh, cấp tốc gõ một tờ giấy A4, chụp hình tính mười tệ một tấm, ảnh chụp chung với ông chủ hai mươi tệ.

Thần Tài và Liễu Túc: “…”

Từ cửa hàng thức ăn nhanh đi ra liền ngựa không ngừng vó đi đến địa điểm tiếp theo, Chiết Chi kiên quyết không lãng phí thời gian, Thần Tài theo cô đi tới đi lui, công việc cô tìm đều là bán thời gian, không phải công việc chính thức làm tám, có chút kỳ quái: “Chẳng lẽ cô không tính đi tìm một công việc chính thức sao? Tiền lương cũng sẽ cao hơn một chút.”

Chiết Chi lắc đầu: “Tôi không có chứng minh thư.”

Thần Tài nghi hoặc: “Cô không có gì?”

“Tôi không có hộ khẩu, không có chứng minh thư.” Chiết Chi vô cùng bình tĩnh nói, căn bản không cảm thấy cái này có vấn đề gì.

Thần Tài hoang mang: “Mẹ cô biết không?”

Thần Tài nói chính là cái người trong nhà kia của cô.

“Bà ấy không phải mẹ ruột của tôi, năm đó bà nhặt tôi về nhà không để tôi gãy tay gãy chân chết ở trên đường cái, tôi đã rất thỏa mãn rồi.” Chiết Chi không cảm thấy Vương Quế Phân phải có nghĩa vụ đối tốt với mình, dù sao thì hiện tại cô chăm sóc Vương Quế Phân, đều chỉ là vì báo đáp ân tình năm đó mà thôi.

Cảm tình giữa bọn cô không phải rất sâu, thay vì nói cảm tình chẳng bằng nói tiền.

“Cô…”

Thần Tài vừa muốn nói thêm, liền nhìn thấy một chiếc xe xông tới với góc độ quỷ dị, hắn muốn kéo Chiết Chi tránh đi, lại không nghĩ rằng tốc độ của Chiết Chi còn nhanh hơn, kéo Thần Tài ngã xuống đất lăn tròn một vòng.

Tư thế tuy rằng chẳng ra gì, nhưng quan trọng là có hiệu quả, chiếc xe kia phóng tới, đâm trực diện vào cái cột điện bên cạnh, trực tiếp báo hỏng.

Chiết Chi quen cửa quen nẻo kéo Thần Tài chạy, nếu bị cảnh sát bắt được thì rất phiền toái, có tra thì cuối cùng cũng tra không ra vấn đề gì, đa số trường hợp đều là do tài xế mơ mơ tỉnh tỉnh lạc tay lái, giải thích không rõ ràng lắm, sau đó biến thành chuyện thần quái.

Thần Tài mặt đầy hoang mang: “Chúng ta đang làm gì?”

Còn bỏ chạy?



“Tôi rất xui xẻo.” Chiết Chi có chút khổ sở mở miệng: “Loại chuyện này gần như cứ cách một khoảng thời gian là sẽ xảy ra, cho nên anh không cần lo lắng.”

Thật vất vả mới có người có thể trò chuyện, nhưng cũng xem như không có.

Thần Tài càng thêm hoang mang.

“Nếu anh cảm thấy quá nguy hiểm, tôi cũng không cần anh lấy thân báo đáp.” Giọng nói Chiết Chi có chút lãnh đạm, từ nhỏ đến lớn cô không có bạn bè, bởi vì làm bạn với cô là một việc vô cùng nguy hiểm, không ai não tàn như vậy, dù cho lúc đầu không sợ, cuối cùng cũng bị dọa chạy.

“Ở bên tôi, quá nguy hiểm.” Thanh âm cô vô cùng bình tĩnh, nhưng cẩn thận nghe kỹ sẽ thấy có chút run rẩy.

Thần Tài nghi hoặc nhìn cô, Chiết Chi cắn môi, có lẽ cô độc lâu rồi, nhìn một tên thần kinh cũng có thể cảm thấy tốt đẹp, đây là người đầu tiên liên tiếp xuất hiện ở trước mặt mình, huống chi mặt mũi Thần Tài lớn lên đẹp như vậy.

“Đúng rồi, tôi còn chưa có hỏi anh, anh tên là gì?” Trước kia cô cũng không thích hỏi tên người lạ, bởi vì người lạ dù có thể trở thành bạn bè qua đường, rồi cũng sẽ quay trở lại làm người lạ, thế thì khó chịu lắm.

Hôm nay bọn họ tốt xấu gì cũng coi như có ơn cứu mạng.

“Tôi tên A Bảo.” Thần Tài nhàn nhạt giải thích: “Cô thật sự cảm thấy, chiếc xe kia là ngoài ý muốn?”

Chiết Chi bỗng nhiên ngẩng đầu, có ý gì?

“Cô không cảm thấy, đây là cố tình sao?” Giọng nói Thần Tài vang lên, chọc cho Chiết Chi nhíu mày.

Cố tình?

Tác giả có lời muốn nói:

Thần Tài: Cái cửa hàng thức ăn nhanh này ta nhận thầu. Có phải rất khí phách không, có hay không?

Sau đó, Chiết Chi: A Bảo, ta định hôm nay từ chức.

Thần Tài:…