Cô Nương, Ngươi Cầu Nhầm Thần Rồi!

Chương 20: Tâm Ý Bị Giẫm Đạp (1)




Bởi vì trúng thưởng một vạn năm ngàn tệ, Chiết Chi quyết định đưa Vương Quế Phân ra ngoài tiệm ăn một bữa, nhìn qua bên cạnh chính là bảo tiêu mà Thần Tài đã ban cho cô.

Hạ quyết tâm giữ người lại, ít nhất khi đi bốc thăm trúng thưởng, hay lúc đá chó đều có thể phát huy tác dụng.

“A Bảo, anh đã mất trí nhớ, vậy về sau cứ sống với tôi, nhà của tôi chỉ có mẹ và tôi thôi, tiền thuê nhà bình quân một người tám mươi tệ, bốn bỏ lên năm, thu anh một trăm đi.”

“Tôi cho cô hai trăm năm mươi luôn.” Thần Tài cười lạnh, trong giọng nói mang theo châm chọc.

Chiết Chi xem nhẹ sự trào phúng của hắn, vẻ mặt hưng phấn: “Vậy thật tốt quá, tôi có thể dùng thêm được chút điện nước nữa rồi.”

Thần Tài tức giận muốn đánh người.

Cuộc đời Chiết Chi lần đầu tiên được sống xa hoa thêm một chút, cao hứng phấn chấn về nhà, dọc theo đường đi cũng không hề phát sinh thêm tình huống xui xẻo nào: “A Bảo A Bảo, hình như tôi hết xui xẻo rồi, quả nhiên Thần Tài đã nghe được tiếng lòng thành kính của tôi, lần sau tôi sẽ tiếp tục đi bái.”

Thần Tài chính quy thiếu chút nữa bước hụt.

Hai người về đến nhà, trong phòng vô cùng an tĩnh, Thần Tài không cảm giác được hơi thở của Vương Quế Phân, bà ăn xin kia không ở đây.

Chiết Chi hoàn toàn không phát hiện: “Chắc mẹ tôi đang ngủ, anh đi nhẹ nhàng thôi, đừng đánh thức bà ấy.”

Thần Tài nghe đến đó nhíu mày: "Cô còn chưa về nhà, mà bà ấy đã ngủ rồi sao?”

“Thân thể bà ấy không tốt, buổi tối thường xuyên ho khan, cho nên mới phải ngủ trưa. Hôm nay rút thăm trúng thưởng kiếm lời, tôi định dành thời gian đưa bà ấy đi bệnh viện khám thử xem.”

Ý tưởng của Chiết Chi rất tốt, cho dù cảm tình của cô và Vương Quế Phân cũng không sâu sắc gì.

Nhưng cô không thích cô đơn một mình.

"Tôi đói bụng.” Thần Tài lạnh mặt mở miệng, lười sửa lại lời nói cho Chiết Chi, rằng bây giờ đã là chạng vạng.



Chiết Chi biết rõ vận khí của bản thân sẽ không thể nào trúng được giải thưởng lớn, cho nên tất cả đều là công lao của người trước mặt này: “Chúng ta đi ăn cơm đi. Nhưng tôi ít khi ra ngoài ăn, nên không biết có món nào ngon cả.”

Thần Tài nhìn Chiết Chi tránh thoát từng tình huống phát sinh trên đường, hắn nhạy bén phát hiện ra, tất cả đều không phải là ngoài ý muốn, mà là có người làm ra.

Chiết Chi ngây ngốc, nhưng lời nói vẫn rất khách sáo, hai người ngồi ở tiệm lẩu ăn lẩu.

Cô rất ít khi ra ngoài tiệm ăn, có ăn cơm cũng không bao giờ tới những nơi như thế này, dù sao thì một mình ăn lẩu cũng rất kỳ quái, Vương Quế Phân không chỉ ho khan mà còn bị suyễn, bệnh tật khó trị còn tốn tiền, đương nhiên sẽ không ăn lẩu với cô.

“Chiết Chi, tôi muốn hỏi cô một việc. Rốt cuộc là ai nói cho cô là Thần Tài phù hộ bình an?” Chuyện này đã nằm ở trong lòng hắn đã thật lâu! Nếu không biết rõ ràng, hắn có khả năng sẽ chết không nhắm mắt.

“Mẹ tôi nói.”

Thần Tài trực tiếp lạnh mặt, cái bà ăn xin kia có bệnh sao?

“Mẹ tôi nói muốn thần tiên nghe được lời thỉnh cầu thì phải có sự chuẩn bị, cho nên cần phải quanh năm suốt tháng cầu một điều, một ngày nào đó nhất định sẽ được thực hiện, trước kia tôi dễ nản lòng lắm, nhưng tôi cảm thấy lời mẹ nói là sự thật!” Chiết Chi càng nói càng kích động, ngay cả gắp miếng thịt cũng quên mất!

“Cô nói vậy là sao?”

“Tôi vốn dĩ đã định từ bỏ, nhưng mà anh lại xuất hiện, anh chắc chắn là người Thần Tài ban cho tôi, giúp tôi bình bình an an!” Chiết Chi vừa cảm thấy may mắn vừa cảm thấy sợ, cũng may mình chưa bỏ cuộc.

“Tôi cầu xin cô hãy mau bỏ cuộc đi.” Sớm biết như thế này hắn đã lười xen vào việc người khác.

“A Bảo, anh có rảnh thì cùng tôi đi bái La Hán đi, bọn họ thật sự rất linh thiêng.”

“Ăn lẩu của cô đi, câm miệng!” Hắn đường đường là một Thần Tài lại đi bái La Hán, truyền ra thì còn lăn lộn thế nào được nữa?

“Lẩu này ăn ngon thật.” Chiết Chi một bên ăn một bên kích động, nếu không phải đáy nồi quá cay, cô hận không thể húp hết nước lẩu.

Thật vất vả ăn uống no đủ về đến nhà, Vương Quế Phân cũng chưa thấy đâu, Chiết Chi có chút lo lắng: “Tôi đi xem thử, đã trễ thế này còn không ra ngoài ăn cơm.”

Chiết Chi đẩy cửa ra, không thấy Vương Quế Phân, cô có chút kỳ quái, tính đi ra ngoài kiếm người, lại thấy viên thuốc màu trắng trong thùng rác.



Chiết Chi ngồi xổm trên mặt đất lục thùng rác, Thần Tài đi qua thấy một màn như vậy, có chút không tiếp thu nổi.

“Cô ăn chưa đủ no sao?” Lục thùng rác làm gì?

Chiết Chi ngồi xổm trên sàn nhà, nhìn những viên thuốc màu trắng, lấy ra vài viên: “Đây là thuốc trị ho, cái này là trị hen suyễn, thuốc ho giá một trăm tệ một hộp, chỉ có hai mươi viên…”

Âm thanh của cô càng ngày càng thấp, tâm ý bị giẫm đạp, đại khái chính là loại cảm giác này, Thần Tài ở bên cạnh nhìn vô cùng hụt hẫng.

“Thật ra…” Lời an ủi còn chưa ra khỏi miệng, cửa nhà đã truyền đến âm thanh, Vương Quế Phân đã trở lại.

Vương Quế Phân khiếp sợ nhìn Chiết Chi ngồi xổm trước thùng rác, trên mặt là hoảng sợ chưa kịp che dấu, nói: "Con…”

“Mẹ, thuốc này bị rớt sao?” Chiết Chi cho bà ta một bậc thang đi xuống, Vương Quế Phân tuy rằng không rõ nguyên do, cũng bước xuống bậc thang, chỉ chỉ thuốc trong tay: “Mẹ đi mua trung dược, trung dược dễ uống hơn.”

Vương Quế Phân có chút sợ hãi, Thần Tài kéo Chiết Chi qua một bên, lòng bàn tay cô còn nắm một đống thuốc, thế này mà bảo là không cẩn thận bị rớt? Bà ăn xin này bị bệnh động kinh à? Thuốc trong bình còn có thể trượt tay làm rớt, chứ thuốc ho là dạng vỉ mà!

Đây là coi thường trí thông minh của ai?

Một màn nói chuyện như đùa cứ thế mà qua đi, nhưng Thần Tài nhìn không vừa mắt: “Dì à, tôi biết sắc thuốc, để tôi sắc giúp dì.”

Vương Quế Phân cùng Chiết Chi đồng thời ngẩng đầu.

Thần Tài biết điều nhận lấy gói trung dược, đổ hết vào bình đem đi nấu, tuy rằng hắn không biết dược liệu trong này là gì, nhưng mà Vương Quế Phân dám đem ra thì chắc chắn không thể gây chết người.

Nửa giờ sau, Vương Quế Phân nhìn chén thuốc lớn trước mặt mà cảm thấy muốn hỏng, Thần Tài giống như môn thần đứng sừng sững bên cạnh: “Dì à, uống lúc còn nóng mới có tác dụng.”

Vương Quế Phân không có cách nào chỉ có thể khẽ cắn môi uống cho xong, ngay khi uống đến gần cạn thì Thần Tài sâu kín mở miệng: “Trong nồi vẫn còn, tôi đi lấy thêm cho dì một chén nữa, tôi nấu một nồi to…”

“Phốc.” Vương Quế Phân trực tiếp phun ra, Chiết Chi nghẹn cười nghẹn đến mức cực kỳ vất vả, một chén thuốc mà cũng có thể nấu ra một nồi to, cũng thật là làm khó hắn.