Cô Nương, Ngươi Cầu Nhầm Thần Rồi!

Chương 31: Anh Đang Sờ Chó À




Hoa Tư Điềm vốn chẳng bị làm sao, lại còn bị ép truyền thêm mấy túi dịch, bệnh viện tuy rằng chỉ hơi tồi tàn, nhưng mà Hoa Tư Điềm vốn dĩ vô cùng ghét bỏ mấy thứ đồ cũ kỹ, cơ thể thì run bần bật, hơn nữa vừa nãy còn nghe thấy ai đó đang nói chuyện ồn ào, khiến cho cảm xúc Hoa Tư Điềm càng lúc càng không tốt.

Lúc nhìn thấy Hoa Tư Hàm và Hoa Cường, vẫn đang run rẩy mất khống chế.

Khiến cả hai người cho rằng bệnh của Hoa Tư Điềm thật sự nghiêm trọng, sốt ruột lo lắng, định đưa Hoa Tư Điềm đi làm kiểm tra tổng quát.

Hoa Tư Điềm đương nhiên không muốn tiếp tục ở bệnh viện, tìm đủ lý do muốn về nhà.

Hoa Tư Điềm nằm ở trên giường của mình, phòng ngủ huy hoàng tráng lệ, vô số vật trang trí xinh đẹp, còn có đồ mà Hoa Tư Hàm và Hoa Cường mua cho cô ta mấy năm nay…

Cô ta lấy vòng cổ ngọc bích trên tủ đầu giường nắm chặt ở trong tay, từng món từng món, đều là của cô ta, đều là của cô ta!

Người khác không được cướp đi, mặc kệ là ai cũng không được cướp đồ của cô ta đi!

Chiết Chi căn bản không biết được tâm tư của Hoa Tư Điềm, hôm nay cô rất vui vẻ, vô cùng vui vẻ, so với lúc nhận được một vạn năm ngàn tệ lần trước còn vui vẻ hơn, hai người vui vẻ quyết định đi tiệm ăn.

Còn Vương Quế Phân, vì giữ vững thiết lập bản thân xui xẻo bị suyễn cộng thêm ho khan, quyết định ở trong nhà, ăn cơm hộp.

Lúc Thần Tài trước khi đi còn cố ý quan tâm Vương Quế Phân, khi về sẽ nấu trung dược cho bà ta.

Vương Quế Phân bưng cơm hộp, vốn dĩ đã không có tâm tình ăn uống gì, nghe lời nói như thế thật muốn trực tiếp đem cơm hộp ném vào thùng rác, nhưng lý trí khiến Vương Quế Phân không dám xuống tay.

Gần đây, Chiết Chi không còn muốn phản ứng với bà ta nữa.

Bà ta tự hiểu lấy mình, không cần thiết đi mua bực bội vào người.

Ngay khi bà ta đang nhận mệnh muốn ăn cơm hộp, di động truyền đến một tin nhắn, kêu bà ta lừa Chiết Chi đi ra ngoài.

Chỉ cần lừa đến địa phương chỉ định là được, còn chuyện khác thì không cần bà ta xen vào.

Vương Quế Phân nhìn cơm hộp trong tay, nghĩ đến nụ cười trên mặt Chiết Chi, bà ta chỉ cảm thấy trong lòng từng đợt nghẹn muốn chết, Chiết Chi đối với bà ta không tệ, bà ta lại đối với Chiết Chi không tốt.

Trong lòng Vương Quế Phân rất rõ ràng, sở dĩ bà ta không vứt Chiết Chi đi, hoàn toàn không phải vì lòng trắc ẩn gì đó, bà ta vốn chỉ muốn để Chiết Chi ở bên người, để có thể thoải mái lăn lộn.

Nhưng Chiết Chi cho đến bây giờ vẫn sống rất tốt.

Nhiều năm như vậy, Vương Quế Phân cũng cam chịu loại quan hệ này, tuy rằng đối với Chiết Chi vẫn không tốt, cũng không nghĩ tới việc làm hại tính mạng Chiết Chi, nhưng tin nhắn này làm Vương Quế Phân tâm loạn như ma.

Không biết phải làm sao bây giờ.

Hai người Chiết Chi và Thần Tài ngồi ở tiệm lẩu, Chiết Chi vô cùng thích ăn đồ cay, hận không thể một tuần ăn bảy lần!



“Tôi cảm thấy đầu óc cả nhà Hoa tổng đều không tốt lắm.” Chiết Chi vừa ăn vừa nói, đây là kết luận mà cô quan sát suốt một ngày rút ra được, Thần Tài thong thả ung dung ngồi ở đối diện cô, ăn trái cây.

Hắn không có hứng thú với nước lẩu cay.

“Hả?” Thần Tài nhìn thoáng qua Chiết Chi, tỏ vẻ cái quan điểm 'đầu óc cả nhà Hoa tổng đều không tốt lắm' mà Chiết Chi nói hắn vô cùng tán đồng, hắn nhìn thoáng qua Chiết Chi, không phải đầu óc cô cũng không tốt lắm sao?

Nếu đầu óc tốt, sẽ tới điện Thần Tài cầu phù hộ bình an?

“Không sai, tôi cũng cảm thấy đầu óc một nhà bọn họ đều không tốt.”

“Đúng vậy, chính là đầu óc không tốt.” Chiết Chi vô cùng phối hợp gật đầu, Thần Tài lập tức cảm thấy một quyền đánh vào bông, tức không còn lời nào để nói!

Thời điểm về đến nhà phát hiện Vương Quế Phân vì trốn tránh uống trung dược đã ngủ, Chiết Chi có chút dở khóc dở cười: “Thật ra tôi thật sự rất muốn ở chung đàng hoàng với bà ấy, nhưng mà bà ấy hình như không cần.”

Thanh âm có chút bất đắc dĩ, cũng có chút bi thương, đối mặt với một người phụ nữ hơn hai mươi năm sớm chiều ở chung, nói không khó chịu khẳng định là giả.

Thần Tài sờ sờ tóc trên đầu Chiết Chi, chạm vào còn rất mượt, vì thế khống chế không được lại kéo vài cái, Chiết Chi tất cả chua xót đều bị Thần Tài kéo bay mất, cô nhíu mày, không ngại học hỏi kẻ dưới: “A Bảo, anh đang sờ chó à?”

Động tác Thần Tài tức khắc cứng đờ, mặt không đổi sắc: “Chắc chắn cô là chó quý.”

Chiết Chi: “…”

Chó quý chẳng lẽ không phải chó sao? Nói đi nói lại, cũng là đang sờ chó đó!

Đây cũng không phải là chuyện gì đáng để vui vẻ!

Chiết Chi bởi vì lý luận chó quý của Thần Tài, thở phì phì nằm ở trên giường ngủ mất, còn Thần Tài nằm trên mặt đất, tính thời gian Văn Khúc Tinh đi thiên giới.

Chuyện này thật ra không thể trách Văn Khúc Tinh, thời gian ở thiên giới và nhân gian không giống nhau, Văn Khúc Tinh đã dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới tìm Tư Mệnh, Tư Mệnh ngồi ở án thư, vò đầu bứt tai, lúc nhìn thấy Văn Khúc Tinh, nhiệt tình giống như là học tra gặp được học bá.

“Văn Khúc, tới đây tới đây, giúp ta nhìn cái mệnh cách này xem có chỗ nào cần sửa.”

Văn Khúc Tinh thò đầu lại gần, vừa thấy, tức khắc cảm thấy thiên lôi cuồn cuộn ập vào mặt: “Không cần sửa, cứ như vậy là tốt rồi.”

Rất phù hợp phẩm vị của ngươi.

“Ngươi tới đây làm gì?”

“Ta muốn xem mệnh cách của A Phủ và Khuê Túc một chút.” Văn Khúc Tinh cũng không che giấu, trực tiếp mở miệng.

“Tự mình tìm đi.” Tư Mệnh cảm thấy muốn trọc đầu, A Phủ và Khuê Túc, hai người này vốn bị cưỡng chế giam ở nơi này, hạ phàm lịch kiếp mấy ngàn năm, cũng không còn nhớ đã bắt đầu từ lúc nào nữa, Tư Mệnh viết mệnh cách cho người bọn nó đã chán đến muốn ói, chỉ cầu bọn họ có thể bình bình an an sống lâu trăm tuổi.

Chỉ tiếc…



Người mà hai người kia đắc tội, cũng không phải là hắn!

Văn Khúc Tinh nhanh chóng rút quyển sách viết mệnh cách của hai người ra xem, vì tránh cho Li Nguyệt và Thần Tài không tin, hắn lấy di động ra chụp ảnh.

Làm xong này hết thảy, thuận tiện đi qua trào phúng Tư Mệnh một chút: “Ngươi có biết nhân gian có thêm một thứ gọi là máy tính hay không?”

Tư Mệnh: “…”

Vậy thì sao?

“Thời đại nào mà còn dùng bút lông và nghiên mực, đáng đời ngươi viết đến tay đau đầu trọc.” Văn Khúc Tinh chọc ngoáy người không chút lưu tình, dù sao hắn cũng thường xuyên giúp Li Nguyệt đi nhìn chằm chằm Khuê Túc hoặc là A Phủ, hai người kia thê thê thảm thảm, cũng khiến hắn không thể trải qua những tháng ngày bình an, tất cả đều tại tên Tư Mệnh này.

Bốn bỏ lên năm, chọc ngoáy là không thể thiếu.

Tư Mệnh: “…”

Cái đám này, mắc bệnh gì thế? Có liên quan gì tới hắn?

Không biết hắn cũng là người bị hại sao? Mấy ngàn năm này, tóc hắn cũng sắp rụng sạch rồi!

Tốc độ của Văn Khúc Tinh cũng không tính là chậm, nhưng mà chờ hắn từ thiên giới trở về, thời gian đã trôi qua rất lâu, Thần Tài phải nhìn chằm chằm Vương Quế Phân, Li Nguyệt một lòng một dạ nhìn chằm chằm Khuê Túc, gia tộc của Khuê Túc chuyển thế tính toán cho Khuê Túc đính hôn, để Khuê Túc yên ổn sống tiếp, chuyện này đối với Li Nguyệt mà nói, không thể nghi ngờ là một loại đả kích.

“Nếu hắn muốn cùng người khác đính hôn, ta liền chơi chết hắn!” Li Nguyệt nghiến răng nghiến lợi mở miệng.

Thần Tài không biết cách an ủi người khác, dù gì hắn cũng chỉ là một tên phá của, nhìn Li Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, Thần Tài biến ra một thỏi vàng: “Cho ngài.”

Li Nguyệt: “…”

Ngươi đây là muốn làm gì? Muốn ta dùng tiền đập chết Khuê Túc sao? Ngươi có biết gia đình Khuê Túc đầu thai kia có bao nhiêu tiền không?!

“Ngươi nghĩ ta là A Phủ sao?” Li Nguyệt vừa ghét bỏ, vừa nắm chặt thỏi vàng trong tay: “Đưa ta thêm mấy cái nữa.”

Mặt Thần Tài không cảm xúc, biến ra thêm mấy thỏi vàng nữa, còn chưa kịp đưa cho Li Nguyệt đã bị Văn Khúc Tinh cướp toàn bộ: “Đã là lúc nào rồi mà hai người vẫn còn tâm tình ở đây chia vàng?”

Li Nguyệt và Thần Tài: “Lúc nào?”

Còn không phải là ba giờ chiều, giờ cắn hạt dưa sao.

Tác giả có lời muốn nói:

Văn Khúc: Các ngươi vậy mà dám nhân lúc ta không có ở đây để chia vàng?