Cô Nương, Ngươi Cầu Nhầm Thần Rồi!

Chương 6: Công Chúa Li Nguyệt (1)




Chiết Chi gọi một cuộc điện thoại, Thần Tài đã bị xe cứu thương nghe tin chạy đến đưa vào bệnh viện tâm thần, thời điểm trước khi bị đưa đi, Chiết Chi còn rất thân thiện vẫy tay với hắn, rất giống tư thế tiễn đưa ôn thần.

Nhân viên công tác ở trên xe cứu thương vô cùng hưng phấn, đặc biệt là bác sĩ đi theo xe mà đến!

Đại khái mạng xã hội mấy năm nay đưa tin có chút quá đáng, rất nhiều người đều biết cách trị liệu của bệnh viện tâm thần.

Một đám người e sợ bị bắt đi lột da, tương tự chuyện phạm tội bị bắt ngồi tù cả đời hoặc là lấy mạng đền mạng, cũng không có lá gan nói chính mình bị bệnh tâm thần.

Vì vậy bệnh viện tâm thần đã thật lâu không có người bệnh đi vào, bác sĩ cũng cần phải ăn cơm, bác sĩ ở bệnh viện tâm thần cũng như vậy.

Cho nên một đám người đã được huấn luyện kỹ càng, hành động nhanh chóng, Thần Tài còn chưa kịp phản ứng, người đã nằm ở trên giường bệnh tiếp nhận từng câu hỏi đặt ra.

Chỉ thấy bác sĩ mặc áo blouse trắng hỏi: “Nghe nói cậu bị bệnh tâm thần?”

Thần Tài thân là một thần tiên thích làm việc thiện, tự cổ chí kim được tín đồ sủng, ái, nói một câu không biết xấu hổ, nhưng có vài người đối với mẹ ruột còn không tốt bằng đối với hắn.

Thần Tài từ trước tới nay đều được người khác tôn thờ, làm sao chịu nổi loại đối xử thế này?

Hắn ngay lập tức lạnh mặt, không nói một lời.

“Có thể là người câm.” Áo blouse trắng mở miệng nói với trợ lý bên cạnh.

Thần Tài thiếu chút nữa không hít thở nổi.

“Chủ nhiệm, nãy giờ vẻ mặt anh ta vẫn không có biểu tình gì, tròng mắt cũng không chuyển động, nói không chừng có khả năng cũng bị điếc.” Trợ lý nhỏ giọng thì thầm.

Chủ nhiệm gật đầu, tuy rằng vừa câm vừa điếc tương đối phiền toái, nhưng hiện tại cũng không phải lúc bọn họ bắt bẻ người bệnh, rốt cuộc cũng không có lựa chọn: “Tuy rằng cậu nghe không được nhưng mà tôi vẫn phải nói với cậu một tiếng, đây là quy trình của bệnh viện chúng tôi, những thứ trên mạng đều là tin vịt, thật ra chúng tôi thật sự không đáng sợ như vậy…”

Khi nói chuyện, chủ nhiệm cầm lấy cờ lê bên người, thong thả ung dung tới gần, nụ cười trên mặt càng ngày càng thâm sâu, cười không có hảo ý: “Đừng sợ, tôi chỉ muốn để cậu ngủ thoải mái một chút.”



Thần Tài lập tức từ trên giường nhảy dựng lên: “Phàm nhân ngươi đứng yên đó, dừng tay cho bản thần, ngươi biết bản thần là ai hay không? Ngươi còn lộn xộn, bản thần sẽ khiến ngươi phá sản!”

Chủ nhiệm yên lặng buông cờ lê xuống, một bên hướng trợ lý mở miệng: “Đi mời viện trưởng đi, người bệnh này hình như có chút khó giải quyết.”

Hắn chỉ là một tên sửa ván giường, mưa dầm thấm đất một chút vào giàn hoa, nhiều nhất thì cũng chỉ có thể làm gián đoạn mấy nguyên nhân gây bệnh lây qua đường tình dục, chứng bệnh cao thâm hơn thì không có biện pháp trị.

Giống như vị “thần tiên” này, hắn không có biện pháp.

Thần Tài bị chuyển giao lên cấp trên, cấp trên trước đó đã thu được ca bệnh, đang cẩn thận nghiên cứu, thật không nghĩ bệnh viện lớn có thể đạt hiệu suất như vậy.

Cái duyên cớ này đều phải tính đến tình trạng làm ăn quạnh quẽ của bệnh viện tâm thần.

Viện trưởng mài dao soàn soạt, đến lúc chờ Thần Tài được đưa tới, nhìn tướng mạo đoan trang của Thần Tài hồi lâu: “Căn cứ vào phong thuỷ học, tướng mạo của cậu là đại phú đại quý.”

Trong lòng Thần Tài khinh thường, lời này đúng là vô cùng vô nghĩa, hắn đường đường là Thần Tài, có thể không phi phú tức quý¹ sao?

“Nhưng mà thời gian gần đây cậu có tai nạn đổ máu, cần phải bỏ tiền tiêu tai!”

“Tai nạn đổ máu?”

“Khai một đao, nhìn thấy máu là tai nạn đổ máu, bỏ tiền tiêu tai, làm phẫu thuật thì phải cần tiền.” Nói hươu nói vượn vô cùng nghiêm túc.

Thần Tài im lặng nửa ngày, nghe qua thì cảm thấy cũng có lý. Lời giải thích này cũng coi như chấp nhận được.

Sau đó phản ứng lại bản thân vừa nghĩ cái gì, lập tức cảm thấy không ổn.

Hắn thầm nghĩ bệnh viện này không bình thường, không muốn nói chuyện.



Tuy rằng bọn họ là thần tiên từ thời cổ đại đến bây giờ, nhưng tin tức ở hiện đại phát triển, bọn họ cũng bắt kịp thời đại, bệnh tâm thần là cái gì hắn đương nhiên hiểu, nhưng mà nguyên nhân khiến cái bệnh viện tâm thần này lạnh lẽo như vậy có lẽ là bởi vì nơi này trên có viện trưởng, dưới có chủ nhiệm đều là mấy tên bệnh tâm thần.

Thần Tài căn bản không thể thương tổn phàm nhân, cho dù đối phương là một tên bệnh tâm thần, cũng là phàm nhân, hắn nhịn xuống xúc động muốn đánh người, khống chế bản thân không sử dụng phép thuật.

Nhưng mà viện trưởng vẫn còn đang lải nhải.

Ngay lúc Thần Tài sắp không thể nhịn được nữa, một đám áo blouse trắng khác vọt vào, đi theo phía sau còn có Văn Khúc Tinh.

Chỉ thấy Văn Khúc Tinh chỉ chỉ Thần Tài, hướng áo blouse trắng mở miệng: “Đây là bạn của tôi, tôi bảo đảm cậu ta thật sự bình thường.”

Áo blouse trắng thuận miệng hỏi Thần Tài mấy vấn đề, Thần Tài dựa theo tình hình thực tế trả lời, áo blouse trắng liền thả người.

Chuyện này vốn dĩ tiến triển vô cùng thuận lợi, nhưng viện trưởng lúc đầu một hai phải chặn ngang một chân, không ngừng kêu gào: “Cậu có tai nạn đổ máu! Phải bỏ tiền tiêu tai.”

Sau đó liền thấy áo blouse trắng kéo kéo tay viện trưởng: “Được rồi được rồi, uống thuốc đi, uống thuốc đi.”

Một đám người bận bận rộn rộn tiến lên, rót thuốc, rót thuốc, khống chế người, khống chế người.

Thần Tài nếu là còn không rõ là chuyện gì xảy ra thì hắn chính là bị ngu.

Văn Khúc Tinh thông minh như vậy làm sao có thể không biết đã xảy ra cái gì? Một bên nghẹn cười một bên dẫn Thần Tài rời đi: “Ha ha ha ha ha ha, ngươi trước tiên đừng nói gì cả, để ta cười một lát, ngươi đường đường là một thần tiên, vậy mà lại bị phàm nhân đưa đến bệnh viện tâm thần? Còn bị hai tên bệnh tâm thần chơi?”

Thần Tài hận không thể một nhét thỏi vàng vào cái miệng rộng này: “Ngươi câm miệng cho ta!”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, A Phủ cũng thật đủ tàn nhẫn.” Văn Khúc Tinh cười đến mức thở hổn hển.

------

¹phi phú tức quý: không giàu cũng sang.