Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng

Chương 11: Chúng ta có quan hệ xác thịt…




Từ khi Thư Sinh cầu hôn Phạm Khinh Ba đến nay đã nămngày. Trong năm ngày này, trừ thời gian lên lớp dạy học bình thường ra, ThưSinh dường như đang cố hết sức chứng minh những người trong giang hồ kia, vôluận là muốn đuổi giết hắn hay là tìm hắn luận võ, đều không giết nổi hắn.

Tối đầu tiên, ngực hắn cắm một mũi tên ngã ngay trướccửa nhà mình, Phạm Khinh Ba đem hắn nhặt trở về, rút tên rịt thuốc.

Tối thứ hai, cánh tay hắn cắm một thanh phi đao ngãvào cửa nhà nàng, Phạm Khinh Ba đem hắn nhặt trở về, rút đao rịt thuốc.

Tối thứ ba, trên vai hắn cắm đầy phi tiêu ngã vàotrong sân nhà nàng, qua kiến thức về năng lực phục hồi thần kì của hắn mà nàngđã được lĩnh giáo, Phạm Khinh Ba quyết định để hắn tự sinh tự diệt. Quả nhiên,ngày hôm sau liền thấy hắn trung khí mười phần dạy tiểu hài tử đọc thơ.

Tối thứ tư, trên đùi hắn cắm một loạt ngân châm ngãvào trong đại sảnh nhà nàng, chủ tớ Phạm thị trực tiếp lột quần của hắn, sau đólấy hai cái ghế nhỏ ngồi canh hai bên, thức trắng một đêm không ngủ xem hắn lànhư thế nào có thể làm cho vết thương lành lại.

Tối thứ năm, trên người hắn không có cắm bất kì vậtthể khả nghi nào ngã vào trong phòng khách nhà nàng.

Cái gọi là được một tấc lại muốn tiến một thước, tiếndần từng bước, cũng không ngoài như vậy.

Lần này, tấm lòng thương hương tiếc ngọc của PhạmKhinh Ba biến mất hầu như không còn, nàng đi xuống phòng bếp lấy lên một thùngđầy nước quay lại trong phòng hắt lên người hắn từ đầu xuống chân. Phạm Bỉnh ởmột bên vỗ tay trầm trồ khen ngợi, mới khen được một nửa đột nhiên chuyển thanhrên la: “Chủ nhân đợi chút a! Chờ ta đem hắn xuống giường rồi hãy hắt nha!Giường ấm ta còn muốn nằm a a a a a …..”

Thư Sinh bị hắt nước như vậy, phút chốc xoay ngườingồi dậy, hai mắt quét tới người bên cạnh.

Ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị làm cho ngực Phạm KhinhBa chấn động, nhưng lại trong nháy mắt biến mất không còn tung tích. Sau đó lạithấy, hắn đã nhảy xuống giường, có chút không hề xấu hổ mà sửa sang lại quần áovà mái tóc đang ướt đẫm, thỉnh thoáng còn liếc mắt trộm dò xét nàng.

“Phát Bệnh, ngươi đi ra ngoài trước đi, sau đó đóngcửa lại.”

“Nhưng…” Lời kháng nghị của Phạm Bỉnh còn đang nói dở,sau khi nhìn thấy sắc mặt ngưng trọng của chủ nhân lại nghẹn trở về, nhận mệnhôm lấy chiếc chăn đẫm nước, đô miệng than thở nhưng cũng đi ra ngoài

Phạm Khinh Ba khoanh tay, bất động nhìn chằm chằm namnhân “điềm đạm đáng yêu” trước mặt rồi chớp mắt một cái.

Thư Sinh bị nhìn chăm chú như vậy biến thành đứng ngồikhông yên, ho nhẹ một tiếng nói: “Phạm cô nương, trước hết có thể để tại hạ điđổi xiêm y không?”

“Không thể. Ta còn chưa có xem đủ.”

Thư Sinh mặt đỏ lên, yếu ớt nói: “Này… Tuy rằng chúngta đã có hôn ước rõ ràng, nhưng dù sao còn chưa thành thân… Cô nương ngươitrắng trợn như vậy, sẽ làm tại hạ ngượng ngùng…”

Phạm Khinh Ba cười lạnh một tiếng, tiến lại gần kéoghế dựa ngồi xuống, “Giả bộ, tiếp tục giả bộ, ta xem người còn muốn giả bộ đếnkhi nào.”

Thư Sinh nghe vậy bất chấp đỏ mặt, cũng ngồi xuống đốidiện nàng, mười phần chăm chú nghiêm cẩn nói: “Tuy rằng không biết vì sao Phạmcô nương nói tại hạ ”giả bộ”, nhưng tại hạ thật sự nghiêm túc. Đại trượng phudám làm dám chịu, không trốn tránh, không thoái thác, tại hạ nói sẽ cưới cônương, tự nhiên một lời nói đáng giá ngàn vàng!”

Phạm Khinh Ba lại cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìnhắn, “Nói đi, ngươi rốt cuộc có mục đích gì?”

Rõ ràng mới đầu còn thật khinh thường nàng, không quennhìn tác phong của nàng, thường xuyên nói nàng tự trọng, thế nhưng sau khi nàngbiết thân phận của hắn, hắn lại luôn miệng nói muốn lấy nàng? Hơn nữa mấy ngàygần đây hắn liền tiến dần hành động từng bước…. Âm mưu, trong chuyện này nhấtđịnh là có âm mưu gì đó!

“Mục đích?” Thư Sinh một bộ không hiểu, “Mục đích gì?”

Phạm Khinh Ba không thể nhịn được nữa đập xuống bànrầm rầm, “Không có mục đích gì sao ngươi lại cưới ta!”

Thư Sinh bị tiếng động kia làm cho hoảng sợ, nâng tayđặt lên ngực, ngập ngừng nói: “Tay ngươi, không đau sao?”

Má phải vừa nhếch, Phạm Khinh Ba cũng liền thấy bàntay đau đến phát run, cắn răng nói: “Không, đau! Ngươi phải lập tức trả lời câuhỏi của ta, có tin hay không chưởng tiếp theo của ta động một chút sẽ làm chomặt ngươi đủ hồng?”

Thư Sinh vì câu “Động một chút liền hồng mặt” kia màngượng ngùng, đột nhiên chạm phải ánh mắt giết người của nàng, lập tức thu lạinỗi lòng. Tìm lại một chút trong đầu xem rốt cuộc vừa rồi nàng hỏi vấn đề gì,sau đó mới đáp: “Tại hạ đương nhiên là thật tâm muốn kết hôn cùng cô nương, mụcđích chính là như lời nói…..” Quay mặt, bên tai có chút phiếm hồng, “Tại hạ vàcô nương đã có quan hệ xác thịt, tại hạ đương nhiên sẽ phụ trách.”

Nói xong lời này đã là cực hạn của hắn, hắn cúi đầuxuống, thẳng đến khi có một mùi hương quen thuộc đánh úp lại.

Phạm Khinh Ba một phen nắm lấy cổ áo hắn, khiến chohắn ngẩng đầu lên, mắt đối mắt, mũi đối mũi.

“Quan hệ xác thịt? Quan hệ xác thịt?! Ta với ngươi cótừng lên giường từng giao hoan qua lần nào tại sao ta không biết? Khi nào? Chỗnào? Cái gì? Điều kiện là gì? Chẳng lẽ là nguơi hạ mê dược cùng xuân dược vớita sao? Ngươi là tên mặt người dạ thú cặn bã bại hoạn vương bát đản!”

Thư Sinh bị nước miếng văng hết lên mặt, vẫn còn chútnghĩ rằng, trong sách viết “thổ khí như lan” hơn một nửa chính là lưa nam nhân.Ngay sau đó, mới hậu tri hậu giác mà phản ứng lại lên án này của nàng là có baonhiêu nghiêm trọng, mặt lập tức đỏ lên, vội vã biện giải, ngược lại càng nóicàng không rõ ràng “Không, không đúng… Không, không lên giường, không đúng, làkhông giao giao giao giao…”

Cái chữ phía sao chữ giao kia có nói thế nào cũngkhông nên lời.

May mà Phạm Khinh Ba rất nhanh có thể nghe được từ mấuchốt, “Lên giường không giao hoan?”

Thư Sinh vội vàng gật đầu, vừa gật xong lại thấy khôngthích hợp, mặt lại đỏ lên như thiêu.

“Sao không nói sớm.” Khuôn mặt hung thần ác sát củaPhạm Khinh Ba nháy mắt trở nên nhu hoà, buông cổ áo của hắn ra, còn cẩn thậnlàm bộ vuốt vuốt lại nếp nhăn trên cổ áo của hắn, ấn hắn trở lại ghế tựa, “Làmta sợ muốn chết, còn tưởng rằng cái tư vị cũng chưa được thử qua đã để chongười ta hưởng.”

Phốc ——

Thư Sinh vừa uống một ngụm trà để bình tĩnh lại lậptức phun ra tới, này, nữ nhân này thật đúng là cái gì cũng dám nói! Trong lòngđột nhiên có một cỗ lửa giận không hiểu tại sao bốc lên, “Ngươi đối với namnhân khác cũng nói như vậy sao?”

Phạm Khinh Ba nhìn hắn một cái, có chút mạc danh kỳdiệu(không hiểu ra sao), “Nam nhân khác lại chưa có quan hệ xác thịt với ta.”

Cũng chính là không có. Thư Sinh thở dài nhẹ nhõm mộthơi, tiến tới lại muốn, lời nói này của nàng là có ý tứ khác, hắn chính là namnhân đầu tiên có quan hệ xác thịt cùng nàng? Nghĩ đến đây, thần sắc của hắn nhuhoà hẳn đi, ẩn tình lại gợi tình nhìn phía nàng, “Phạm cô nương, tại hạ nhấtđịnh sẽ phụ trách, chúng ta có thể thành thân bất cứ lúc nào!”

Lúc này đến phiên Phạm Khinh Ba phun ra một ngụm trà,“Chúng ta không phát sinh quan hệ, ngươi phụ cái gì trách!”

Nam nhân ở thời không này không phải đều cuồng kết hônhết chứ? Một tên Chu Tử Sách đã là thế, hiện tại ngay cả tên Thư Sinh cũng nhưvậy.

Thư Sinh trừng mắt nhìn, có chút khó hiểu, “Đối vớichúng ta từng có quan hệ xác thịt…”

“Đợi chút,” Trong đầu Phạm Khinh Ba có một tưa sángvụt qua, giương mắt lên nhìn hắn, “Người luôn miệng nói quan hệ xác thịt, sẽkhông phải là nói chuyện mấy ngày trước ta cứ người trở về rồi giúp ngươi rịtthuốc chứ?” Thấy hắn gật đầu, nàng hít một hơi khí lạnh, “Vậy mấy ngày nayngươi luôn miệng nói muốn thành thân với ta đều là bởi vì cái gọi là quan hệxác thịt này mà muốn phụ trách hả?”

Thư Sinh có chút vui mừng, trên mặt viết: ngươi rốtcục cũng hiểu rõ!

“Hiểu rõ cái đại đầu quỷ nhà ngươi!”

Biết được trong đây không có âm mưu toan tính gì, màthuần tuý chỉ là do tên ngốc tính tình cổ hủ này quấy phá, Phạm Khinh Ba cảngười đều thoải mái, vừa tức giận vừa buồn cười nói: “Nều chỉ là hiểu lầm, vềsau những lời có thành thân hay không, phụ trách hay không phụ trách cũng đừngnhắc đến nữa, nếu không sẽ hù chết ta.”

Thư Sinh giọng nói có chút gấp gáp: “Điều này sao lạilà hiểu lầm? Tại hạ đích xác thật là có mạo phạm danh tiết của Phạm cô nương…”

Phạm Khinh Ba đã sớm khôi phục lại thần thái tuỳ ýthường ngày, cười như không cười nói: “Đồ ngốc, ngươi xác định là đã mạo phạmdanh tiết của ta sao? Bị xem hết toàn bộ thân mình không mảnh vải cũng khôngphải là cô nương ta a.”

Bị trêu đùa như vậy, Thư Sinh trong đầu không tự chủđược hiện lên hình ảnh nàng vì hắn cởi áo, tháo thắt lưng, nhất thời chỉ cảmthấy trong lồng ngực có một đoàn nhiệt khí chung quanh tán loạn. Hơn nữa lànàng còn không có hảo ý đánh giá thân thể hắn một chút, theo tầm mắt nàng cóthể thấy được, thân mình phía dưới chiếc áo đơn mỏng, do bị nước dội lên màdính sát vào người, đường nét da thịt như ẩn như hiện…. Lần này Thư Sinh khôngchỉ có đỏ mặt, toàn bộ thân mình đều đỏ như thiêu, cơ hồ có thể làm khô luônquần áo trên người.

Hắn không khỏi nóng giận đối với bản thân, biết rõ nữnhân này thích nhất là hồ ngôn loạn ngữ chuyên nói lời bậy bạ, nhưng lại vẫnkhông khống chế được cảm xúc của bản thân.

Hắn nhíu mi, sau một lúc lâu mới nói: “Vô luận là thếnào, Phạm cô nương đã nhận ngân bút của tại hạ, đương nhiên là vật đính ước.”

“Ôi? Binh khí tuỳ thân ngân bút của người? Ta lấy khinào? Ngươi đừng vu oan cho ta!”

Nói đến đây, Phạm Khinh Ba dừng lại một chút, bỗng nhớtới cái gì, thoáng chốc kinh ngạc trừng mắt, từ trong túi gấm bên hông lấy ramột cái ngân trâm, không thể tin nói: “Ngươi sẽ không nói cho ta, cái ngân trâmngươi cho ta này chính là thần binh (binh khí thần) người trong võ lâm nghe quađã sợ ngân bút đúng không?”

Thư Sinh vẻ mặt ngưng trọng gật đầu.

“Không có khả năng!” Phạm Khinh Ba đứng lên, khoa chânmúa tay biểu đạt tâm tình kích động, “Này này này, đây rõ ràng là một cái trâmcài! Được rồi, nó trông giống ngân bút một chút, nhưng mà nó chính là một cáitrâm cài a, ngươi cầm nó để đánh người sẽ không làm người ta buồn cười đến chếtchứ? Hay là kỳ thực giang hồ hảo hán bại trong tay ngươi đều là do bị bình khínày làm cho cười chết, không chiến mà bại?”

Thư Sinh có chút chịu nhục nhìn nàng.

Phạm Khinh Ba lập tức nghẹn lại, sờ sờ cái mũi, nàngkhông bao giờ cưỡng lại được ánh mắt con chó nhỏ như vậy. Cười gượng hai tiếng,“Cái này, chẳng qua là thoạt nhìn đích xác không giống như cái thần binh lợikhí gì gì thôi….” Thanh âm có chút yếu ớt.

Thư Sinh nhếch môi, cổ nghiêm mặt, không rên một tiếngtiếp nhận ngân bút, thuần thục ấn lên nơi nào đó của ngân bút, ngòi bút bỗng cóánh sáng vàng chợt lóe, toàn bộ cây ngân bút trong nháy mắt kéo dài ra biếnthành một thanh kiếm!

Phạm Khinh Ba nhìn không chuyển mắt, khi nhìn thấyngân bút biến dài thì nhịn không được “A” một tiếng, nàng hưng phấn mà chạy đếnbên cạnh Thư Sinh, ngạc nhiên sờ sờ thân bút, lại nhìn thân kiếm, không ngừngphát ra lời cảm thán, “Rất thần kỳ! Nó còn có thể biến thành cái gì nữa haykhông? Có thể hay không? Còn có cơ quan nào khác sao?”

Lần đầu tiên nhìn thấy nàng lộ ra vẻ mặt của tiểu cônương như vậy, Thư Sinh không tự chủ được cong môi dưới, mặc cho ý cười trànra.

Hắn vì nàng làm cho thân bút ngắn lại để lộ cơ quanphóng ra ám khi, nàng đè nén không được lòng hiếu kỳ cũng thân thủ ấn ấn, ngânbút lại không hề phản ứng, “Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ nó biết nhận rachủ nhân sao? Hay là ngươi vụng trộm niệm chú gì ta không biết? Giống gậy như ývòng kim cô sao?”

Đang muốn trả lời, đã thấy nàng chờ không kịp nữa, lấyhai tay chống má nhìn hắn, không thể không ồn ào: “Ngươi không cần nói với tanó còn biết nói nha, ta sẽ tin, ta thật sự sẽ tin!”

Thư Sinh rốt cục nhịn không được cười ra tiếng, dựatay lên bàn cố gắng chống đỡ, tiếng cười cuối cùng, càng không thể vãn hồi.

Hắn nghĩ, nữ nhân này những lúc không mạnh mẽ, vẫn làthật đáng yêu.

“Cười cái gì mà cười! Ngươi còn cười nữa ta lấy tấtthối bịt miệng ngươi!” Phạm Khinh Ba ý thức được bản thân thất thố, bị hắn cườiđến thẹn quá hóa giận, nhảy dựng lên đánh lên cái ót của hắn một cái tát.

Thư Sinh bị sặc ho khan vài tiếng, trong lòng khôngphải không có tiếc nuối tưởng niệm, thời gian nữ nhân này không mạnh mẽ thựcngắn, chỉ hơi lướt qua một chút.

Sớm biết như thế, hắn nên nhịn cười.

Phạm Khinh Ba sắc mặt đen sì buông ngân bút ra, hừ mộttiếng nói: “Thu hồi ngân bút của ngươi đi, ta không cần.”

Thư Sinh khó hiểu, “Vì sao? Đây không là vật ngươimuốn ta báo đáp sao?”

Phạm Khinh Ba trợn trắng mắt nhìn hắn, hắn nhịn xuốngý muốn kêu nàng chú ý dáng vẻ xúc động, nghe nàng nói tiếp: “Ta nguyên tưởngrằng đây là cái trâm bạc bình thường thôi, muốn nói là hơi sửa một chút ta còncó thể mang, ai ngờ đây là tùy thân binh khí của ngươi. Trên giang hồ người gặpqua nó đếm không hết, vạn nhất có kẻ thù của ngươi nhận ra nó, cho rằng ta làcái gì của ngươi thì sao? Càng miễn bàn đây cũng là tín vật ước hôn của ngươi,ta làm sao còn dám muốn?”

Thư Sinh cuối cùng cũng hiểu rõ ý tứ của nàng, “Phạmcô nương không đồng ý gả cho tại hạ?”

Phạm Khinh Ba thấy hắn một mặt không thể tin, tronglòng biết hắn nhất định nghĩ danh tiết của nàng bị mạo phạm, nàng lại là một nữtử lớn tuổi về sau sẽ không gả được cho ai, hắn nguyện ý phụ trách thì nàng vìsao không chịu gả…v..v..

Suy nghĩ lặng đọng một chút, nàng khó được nghiêm cẩnhỏi: “Tên ngốc, ngươi thích ta sao?”

Thư Sinh kinh ngạc nhìn nàng một cái, có lẽ bởi vì vẻmặt của nàng quá mức thận trọng, hắn lần này thế nhưng lại không có mặt đỏ, suytư một trận, chần chờ nói: “Cái này… Phạm cô nương là người tốt… Nhưng là…”

Kháo! Cách thức hoàn toàn chính xác tiêu chuẩn củangười tốt!

Tuy rằng sớm biết rằng tên ngốc này không thích nàng, chỉlà tuân thủ lẽ giáo đạo nghĩa mà muốn phụ trách thôi, hỏi ra vấn đề này nàngcũng đoán trước hắn sẽ trả lời là hắn thích giữa vợ chồng phải tương kính nhưtân(tôn trọng nhau), nhưng là nàng vạn vạn không nghĩ tới sẽ nhận được đáp ánlần đầu tiên trong kiếp này có người nói nàng là người tốt!

Phạm Khinh Ba bị một cái mũi tên cho ngáp phải ruồinày bắn trúng, sắc mặt có chút hỗn độn, thấy được ánh mắt lo lắng áy của hắnmới cực lực bình tĩnh trấn định, mạnh mẽ cười nói: “Xem ra, ngươi cũng khôngthích ta.”

Thấy vẻ mặt lo lắng giống như muốn phản bác của hắn,nàng cướp lời tiếp tục nói: “Các ngươi nam tử có thể tam thê tứ thiếp, có thểcưới rồi lại cưới, nữ tử lại hơn phân nửa suốt kiếp chỉ theo một người. Việcphiêu lưu chung thân như vậy, ta dựa vào cái gì mà phó thác cho một người chỉ vì đạo nghĩa mà chịu tráchnhiệm với ta? Hay là ngươi cũng giống như những người khác trong thành, khinhthường ta nhiều tuổi, cảm thấy ta không có tư cách để gả cho một người yêuthích ta cũng khiến ta yêu thích?”

“Không không không, tại hạ tuyệt không ý này!”

Phạm Khinh Ba thấy hắn lại là bộ dáng kích động lắcđầu xua tay, trong lòng cười thầm, ngoài miệng không ngừng cố gắng nói: “Ngươichính là khen ngược, dựa vào việc chịu trách nhiệm, để thành toàn cho đạo nghĩacao thương của ngươi. Còn ta thì sao? Sau khi thành thân, nếu như ngươi gặp gỡđược người trong lòng chân chính của mình, liền sẽ không ngừng lạnh nhạt vớita, tình cảnh này chẳng phải thật đáng buồn với ta sao? Nếu như là ta gặp gỡđược người chân chính trong lòng, muốn yêu mà không được, chẳng phải người đángthương vẫn là ta sao? Ngươi nhẫn tâm vùi lấp ta trong cái hoàn cảnh đáng buồnđáng thương như vậy sao?”

Lời này nói ra, đúng mức lợi dụng được Thư Sinh cổ hủcao thượng, lấy bỉ chi thuẫn ngự bỉ chi mâu*, thật thật không chê vào đâu được.

(*:Lấy binh khí của đối phương để tấn công đối phương~ giống gậy ông đập lưng ông.)

Thư Sinh bị nói đầu đầy mồ hôi, thu hồi ngân bút, liêntục chắp tay làm lễ, “Là tại hạ suy nghĩ không chu toàn, thật không phải vớiPhạm cô nương… Xin cho tại hạ đóng cửa cân nhắc, suy nghĩ chuyện phụ trách lầnnữa, sau đó sẽ báo mới cô nương, cáo từ.”

Nói xong, hắn bước chân lảo đảo tông cửa xông ra, lấytốc độ thần quỷ đều thua biến mất ở tầm mắt của nàng.

Vẫn luôn ngồi xổm chấn thủ ở cửa Phạm Bỉnh lúc này mớichậm chạp đứng lên, vẻ mặt dị thường ngưng trọng, “Chủ nhân, nếu ta nhớ khônglầm, vị nhân huynh kia mấy ngày hôm trước nhắc đến với chúng ta, hắn tự phế võcông.”

Phạm Khinh Ba ngơ ngác nhìn hướng hắn rời đi, chépmiệng một cái, nhàm chán nói: “Ngươi nhớ không lầm.”

Cho nên cái mà nàng vừa mới nhìn thấy hẳn không phảituyệt thế khinh công, mà là gặp quỷ.