Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng

Chương 15: Âm dương điều hòa tất có yêu…




Chuyện đầu tiên khi Phạm Khinh Ba bị quăng vào quantài là hỏi: “Thư ngốc* ngươi trúng độc có nặng lắm không?” Thư Sinh nghe vậytrong lòng ấm ấp, đang muốn nói vài câu giải sâu, lại nghe thấy câu tiếp theocủa nàng: “Chúng ta dựa vào gần như vậy sẽ không có việc gì chứ? Độc này sẽkhông bị lây qua hô hấp phải không?”

(* thư ngốc có thể hiểu là mọt sách, hoặc dịch đúng nghĩalà đọc nhiều sách nên bị ngốc)

Vì thế hắn nghẹn một chút, tâm lạnh, mạnh mẽ cười trảlời: “Sẽ không.”

Sau khi xác định bản thân được an toàn, Phạm Khinh bathở dài nhẹ nhõm một hơi. Dần dần thích ứng với ánh sáng trong quan tài nhờ cómấy lỗ thông khí gần đó, mới mơ hồ thấy sắc mặt Thư Sinh tựa hồ bất thường, cóchút lo lắng: “Đao thương kiếm thương trên người ngươi đều có thể tự động hồiphục, trúng độc hẳn là cũng không thành vấn đề phải không?”

Thư Sinh chỉ mệt mỏi “Ừ” một tiếng, không nói gì tiếp.Kỳ thực hắn trúng nhuyễn cân tán, hơn nữa lại không biết tên loại độc, muốn épđộc ra chỉ e nói dễ hơn làm. Bất quá hiện tại trong lòng hắn chính là khôngmuốn cũng nữ nhân trước mắt này nói chuyện nhiều, mới bảo đảm được hắn thất lễkhông mất lễ.

Phạm Khinh Ba trong lòng cảm thấy buồn cười, tuy rằngánh sáng trong này quá yếu, nàng không thể thấy rõ vẻ mặt hắn, nhưng người nàychắc là không biết ngữ khí của hắn có bao nhiêu oán niệm như đang giận dỗisao?? Thật đáng yêu. Nàng nhịn không được giơ tay lên, nhéo nhéo mặt hắn, trêutức nói: “Aizz, ngươi hiện tại có phải là đang suy nghĩ, may mà lúc ấy kịp dừngcương trước bờ vực, không kiên trì muốn phụ trách với nữ nhân này hay không ?”

“Ngươi, ngươi nói cái gì vậy…”

Thư Sinh trừng lớn mắt phủ nhận, khổ nỗi ánh sáng lòelòe trong mắt lại rõ ràng viết: người làm sao mà biết được?

Ai nha ai nha, thân là một người nam nhân, sao có thểđáng yêu thành như vậy chứ? Nàng phì một tiếng, bật cười.

“Ta chính là người như vậy, ưu điểm đích xác khôngnhiều lắm, bất quá tự mình hiểu lấy chính là một trong số đó. Mạnh mẽ khôngnghiêm túc, ích kỉ vô lễ, so với những lời đồn trên phố một điểm cũng không kémđâu. Trong lòng ta, chỉ có bản thân ta mới là quan trọng nhất, ta sống chính làđể cho bản thân ta hạnh phúc. Ta khoái hoạt, mới rảnh rỗi đi để ý người khácsống không khoái hoạt như thế nào.” Chu Tử Sách từng nói nàng vô tâm, cũngkhông thật sự đúng, có lẽ chủ nhân của thân thể này khi chết đã thuận tiện đemmột phần tâm đi rồi?

Nhìn thấy Thư Sinh sau khi nghe nàng nói thì sửng sốtkinh ngạc, nàng cười càng vui vẻ.

“Như thế nào? Hiện tại có phải càng cảm thấy thêm maymắn vì không có kiên trì cưới ta?”

Thư Sinh không trả lời, chỉ yên lặng nhìn nàng. Giữakhông gian mờ tối, cặp mắt đen láy trong suốt kia tựa hồ quá mức sáng rõ như cóthể chiếu đến tận đáy lòng người khác, nàng bị nhìn đến chột dạ, nét tươi cườitrên mặt cũng bắt đầu cứng ngắc.

Mãi đến lúc nàng cơ hồ đã muốn thở không nổi, hắn rốtcục mở miệng, “Không, ngươi chỉ là rất tuỳ hứng thôi.”

Rõ ràng chính là ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng lạilàm cho lòng nàng nổi lên gợn sóng. Người này, người này làm sao có thể dùngloại ngữ khí người lớn nói với tiểu hài tử để nói với nàng như vậy? Đây căn bảnlà phạm quy! “Tùy hứng” một tính từ màu hồng như vậy nữ tính như vậy đại tiểuthư như vậy hoàn toàn không thích hợp để hình dung nàng a? Phạm Khinh Ba vẻ mặtnhất thời trở nên có chút rối rắm, “Ta tùy hứng ở điểm nào chứ?”

Không tốt a, phương thức đối thoại như thế nào lại làmnàng nhớ tới “Ngươi tàn khốc ngươi vô tình ngươi cố tình gây sự” “Ta tànkhốc ta vô tình ta cố tình gây sự ở điểm nào chứ?” (Đây hình như là đoạn đốithoại của Ngũ a ca vs Tiểu Yến tử trong Hoàn Châu cách cách nếu ta nhớ khôngnhầm, nhưng chắc chắn là nằm tỏng tác phẩm nào đó của Quỳnh Dao)

May mắn Thư Sinh không rành tiểu thuyết Quỳnh Dao, hắnhồi tưởng một chút, sau đó mới đáp: “Lần trước ở Hoan Hỉ Thiên, vì tức giận vớitại hạ, rõ ràng là không thích nhưng lại đối với nam nhân khác cười, là tuỳhứng. Giờ phút này vì muốn hoàn toàn dập tắt ý niệm phụ trách của tại hạ, cố ýbôi nhọ bản thân, cũng là tuỳ hứng. Lại truy cứu xa một chút, lời đồn về bảnthân như sao đầy trời cũng không thèm lên tiếng biện giải một câu, vẫn là tuỳhứng.”

Cứ một câu lại một câu “Tuỳ hứng” của hắn vang lên,nàng nghe thấy không nhịn được toàn thân nổi da gà, phảng phất như “Tuỳ hứng”này vừa cắn nàng một cái vậy. Nheo mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tacũng không để ý ngươi dùng ‘Tùy tâm sở dục hành vi phóng đãng’ để thay thế từ‘Tùy hứng’ này đâu.”

Thư Sinh dừng một chút, đột nhiên cúi đầu nở nụ cười.

Không gian nhỏ hẹp như vậy, khoảng cách lại gần nhưvậy, tiếng cười ôn nhu ấm áp thế như chẻ tre*, không thể ngăn cản chui vàotrong tai nàng, rõ ràng là đang nói: xem đi, ngươi lại tuỳ hứng. Mặt nàng đỏbừng như muốn phát nổ.

(* thế như chẻ tre : có nghĩa là khí thế hùng hồn, ởđây nó là không giang hẹp như thế nên tiếng cười vang lên nghe rất rõ ràng)

Luôn luôn có thói quen bị người khác ý lại, luôn làmcường thế (kẻ mạnh) một phương, hiện tại lại đột nhiên bị người ta cho là tiểunữ nhân bốc đồng, còn cái gì có thể kì quái hơn được a! Huống chi người ta ởđây cư nhiên là Thư Sinh nhu nhược trước nay nàng luôn luôn không để vào mắt,cái này mà nhịn được thì còn cái gì không thể nhịn?

Phạm Khinh Ba thẹn quá thành giận, nhưng tay chân lạitrúng độc hư nhuyễn (mềm nhũn) vô lực, tức giận đến đỏ mắt dứt khoát cặn mộtngụm thật mạnh xuống.

Thư Sinh chỉ cảm thấy trên vai tê rần, những chuyện màmới đầu hắn tận lực xem nhẹ gì đó giờ đây toàn bộ dũng mãnh hiện lên trong đầu.

Tỷ như đám người của Quỷ Cốc hiển nhiên không mongmuốn lại bắt thêm một nữ nhân vào, bởi vậy nên quan tài được chuẩn bị trước làquan tài đơn.

Tỷ như nữ nhân này từ khi bị ném vào đến nay vẫn luônluôn dán ở trên người hắn.

Tỷ như nữ nhân này trước đó không bao lâu đã xem hếtthân thể hắn, mà giờ phút này môi nàng đang dừng lại trên người hắn.

Thư Sinh là đệ nhị thiên hạ, là võ lâm cao thủ, tuyrằng hắn tự xưng tự phế võ công, nhưng không thể thay đổi chuyện hắn có thểnhìn được trong bóng tối. Bởi vậy nên hắn nhìn thấy nữ nhân trên người hắn vẻmặt đột nhiên đỏ bừng, cúi đầu nảy sinh ác độc cắn hắn, hắn nghĩ, nữ nhân nàythật là mạnh mẽ. Thấy đuôi lông mày nàng nâng cao, liếc mắt nhìn về phía hắn ,khoé mắt đều toát lên vẻ buồn bực, khi đó hắn lại nghĩ, nữ nhân này có đôi khimạnh mẽ như vậy, cũng thật là đáng yêu.

Nghĩ như vậy, đột nhiên hắn cảm thấy miệng nóng lưỡikhô.

Đối lập với thân thể cứng ngắn, tim hắn lại đập dồndập giống như muốn đẩy thân thể nữ nhân mềm mại trên người này ra. Nhìn đôi môinàng dừng lại trên vai hắn, trong đầu hắn nhưng lại hiện lên một ý nghĩ vô sỉđến cực điểm…….. có lẽ môi nàng có thể giải khát?

Không gian tối tăm trong quan tài lại cổ vũ cho trítưởng tượng của hắn, hắn không có cách nào không chế trong đầu hiện lên một vàicảnh tượng……

Thật sự là… Quá gay go! Giờ phút này hắn còn nghĩkhông ra một câu nào trong đạo lí quân tử để ngăn bản thân lại a!

Nàng chỉ là cắn bờ vai của hắn, hắn lại cảm thấy nàngđang cắn nuốt toàn bộ hắn, bao gồm cả thẩm mĩ, đạo đức cùng với sự tự chủ củahắn.

Hắn có thể cảm giác được bản thân mình từ đầu sợi tócđến đầu ngón chân tất cả đều như bị thiêu rụi, nhưng nàng không có một chút dấuhiện thả lỏng nào, tựa hồ phải cắn hắn chảy máu mới bỏ qua… Đợi chút, máu?

Thư Sinh bỗng dưng tỉnh táo lại, ra tay như điện, giữchặt cằm của nàng.

Phạm Khinh Ba cắn nửa ngày nhưng vẫn thấy hắn khôngđau không ngứa đã đủ để nàng tức giận lắm rồi, bây giờ còn bị cưỡng chế nhả ra,không khác nào thêm dầu vào lửa, nàng hung tợn trừng mắt nhìn người trước mắt,phảng phất như tuỳ thời có thể cắn hắn.

Thư Sinh thấy khóe miệng nàng cũng chưa có vết máu,mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nói: “Phạm cô nương, trên người tại hạ đangtrúng độc, nếu là cắn chảy máu, ngươi cũng sẽ trúng độc.”

Hắn nói xong mới buông cằm nàng ra, bởi vì hắn tinnàng tuyệt đối không lấy sinh mệnh của bản thân ra vui đùa.

Quả nhiên, Phạm Khinh Ba vưa nghe thấy hắn nói trongmáu hắn có độc liền giật mình, cái gì mà thâm thù đại hận đều quăng hết lênchín tầng mây, bội vàng ba chân bốn cẳng muốn cách thân thể hắn xa một chút,tránh đụng chạm vào máu của hắn thì hỏng hết việc lớn a.

Tuy rằng sớm biết nàng sẽ có phản ứng như vậy, nhưngtrong lòng Thư Sinh vẫn nhịn không được có chút rầu rĩ.

Nhưng mà cảm giác rầu rĩ rất nhanh biến mất, bởi vìphía trước đã nói rồi, quan tài đơn này thật sự chỉ chứa được một người, vi vậyvô luận Phạm Khinh Ba có muốn cách xa thế nào, đều vẫn là ở trên người hắn a.Hắn vừa mới thanh tỉnh không bao lâu lại thấy đầu óc nháy mắt trở nên mơ hồ,khí huyết toàn thân đều tập trung ở một nơi nào đó.

“Phạm, Phạm cô nương, đừng, đừng nhúc nhích… Ta… Ngô…”

Nàng mệt mỏi tê liệt ngã xuống, vừa vặn áp ở bộ vịthanh tỉnh duy nhất của toàn thân hắn, một thứ cảm giác kỳ dị xuyên suốt toànthân, hắn đè nén hừ một tiếng. Nhận thấy thân thể trên người hắn rõ ràng cứngđờ, Thư Sinh đè nén quá mức, lấy tay áo che mặt, xấu hổ đến cơ hồ muốn chết đi.Hắn đúng là mặt người dạ thú, hắn là tên nhã nhặn bại hoại!

“Phốc —— “

Đang lúc Thư Sinh lâm vào cảm xúc lo lắng tự ghét muốnchết, Phạm Khinh Ba ở trên người hắn lại nở nụ cười, “Quả nhiên ở bất kì tìnhhuống nào ngươi vẫn vĩnh viễn là tên ngốc! Chúng ta đang bị người ta uy hiếp,nằm trong quan tài, ngươi còn đang trúng độc, thế mà cư nhiên, cư nhiên, phốc….Ha ha ha ha!”

Không phải là không xấu hổ, nhưng thật sự là tình hìnhnày rất khôi hài!

Hắn nổi lên phản ứng với nàng, nhưng nàng chẳng nhữngkhông có cảm giác bị khiêu dâm, trái lại còn cảm thấy là chính mới là người gâynên — vì vậy việc này xét cho cùng, hẳn là nên đổi động tác biến từ thư sinhthành thiếu phụ trẻ? Nàng nên thu lại thế chủ động có lẽ cảm giác sẽ thật sựtốt hơn?

“Được rồi được rồi, ngươi thẳng thắn đàng hoàng mà gặpta, ta cũng nghiêm nghị kính trọng, chúng ta tính là huề nhau.”

Vỗ vỗ bờ vai của hắn, Phạm Khinh Ba còn kém không nóithêm một câu “Mọi người đều là người trưởng thành”.

Thẳng thắn thành khẩn gặp nhau? Nghiêm nghị kínhtrọng? Thư Sinh rốt cục không nhịn được tò mò hạ tay áo xuống, trong nháy mắthỏi, vừa vặn đụng phải khuôn mặt tràn ngập ý cười chế nhạo lại ái muội của PhạmKhinh Ba, nháy mắt hiểu rõ mọi chuyện, mặt đỏ rực lên, nắm chặt tay gầm nhẹ nói“Phạm cô nương xin ngươi tự trọng một chút!”

Lời lẽ như vậy thật là chính khí nghiêm nghị nha… Thậtkhiến cho người ta tâm ngứa mà. Khoé miệng Phạm Khinh Ba gợi lên một nụ cườiquỷ dị, nhấc chân huých chạm vào nơi đó của hắn, không có hảo ý nói: “Tự trọng?Tại sao ta lại cảm thấy, ngươi so với ta càng cần tự trọng hơn nhỉ? Ai nha nha,Thư công tử ngài đây chính là rộng rãi với bản thân mà nghiêm khắc với kẻ khácsao?”

“Ti —— “

Thư Sinh hít một ngụm khí lạnh, cơ hồ sắp không khốngchế được mà vứt bỏ tôn nghiêm cầu nàng đụng chạm nhiều hơn. =.= khộ thân ca ca

Rất đáng xấu hổ!

Hắn vội vã điều hoà khí huyết, nhưng người bên trêntựa hồ cố tình không tính sẽ buông tha hắn dễ dàng như vậy. “Aizzz, ngươi phảnứng lớn như vậy, không lẽ người vẫn là một nam hài tử sao? Aizzz, ngươi làTrạng nguyên mười ba năm trước, vậy tuổi hẳn là không nhỏ a? Ngươi có nghe quamột truyền thuyết rằng, hai mươi lăm tuổi còn là xử nam sẽ phóng thích ma phápa, ba mươi tuổi mà còn như vậy sẽ cố thể chuyển chức thành ma vương làm cho ——a!”

Lời còn chưa dứt, đột nhiên bị một lực lượng mạnh mẽkéo lên trên, thẳng đến chỗ có thể nhìn thắng vào mắt hắn.

“Tại hạ không có cái gì ma pháp, để cô nương thất vọngrồi, thật sự là ngượng ngùng a.”

Thư Sinh nắm chặt cánh tay của nàng, trong mắt cơ hồmuốn phun lửa.

Phạm Khinh Ba vẫn như cũ cười hì hì, chẳng những khôngcó bị dọa đến, ngược lại càng thêm hưng trí đáng giá bộ dáng mạnh mẽ bá đạo củahắn bây giờ cùng với hình tượng yếu đuối ngày thường bất đồng đến nhường nào.Chậc, còn nói là không có ma pháp, đây không phải là biến thân sao? Nàng khôngnhanh không chậm nói: “Aizzz, tên ngốc ngươi hiểu ma pháp mà ta nói là cái gìsao?”

Thư Sinh nhìn nàng chằm chằm đôi môi đang hé ra củanàng, ánh mắt u ám, phút chốc mạnh mẽ đưa tay lên đặt trên môi nàng, nghiếnrăng nghiến lợi nói: “Cái miệng này của ngươi, chẳng biết kiêng kị cái gì, chỉtoàn nói hưu nói vượn!”

Hắn ghé sát vào cổ nàng hít sâu một hơi, đột nhiênnhăn mày, “Hương vị trên người ngươi sao lại thay đổi?”

Phạm Khinh Ba bị hắn nhìn làm cho run sợ, không rảnhsuy xét vì sao hắn chú ý hương vị trên người nàng, nỗ lực tập trung tinh thầnsuy nghĩ một chút, sau đó trả lời: “Đúng, là truy hồn hương…” “Quốc sắc thiênhương” lúc trước đã sớm được nàng tẩy đi sạch sẽ, hiện tại trên người là truyhồn hương, đặc chế của hoàng gia ảnh các.

Thanh âm thét chói tai của nàng khi Thư Sinh bị đánhlà vì che dấu hương thạch (đá hương) tránh phát ra thanh âm khi ma sát, sau đólần không khống chế được kêu khóc của nàng là vì che dấu thanh âm mở mũi tênđánh dấu ra.

Thư Sinh hiển nhiên cũng hồi tưởng lại đoạn giả ngâygiả dại khóc diễn của nàng lúc trước, lực đạo lại tăng thêm một chút, hừ lạnhmột tiếng nói: “Quả nhiên là cái miệng chỉ biết nói hưu nói vượn.”

Hắn hoàn toàn thay đổi thành một người khác!

Động tác phiến tình, gương mặt lạnh lùng, đây thật làtên ngốc động một chút liền đỏ mặt sao? Rõ ràng là nam nhân hàng thật giá thật!Bộ dáng này của hắn, làm cho nàng không thể không nghĩ lại khi nhìn thấy hắnloã thể…. Huyết khí lại bắt đầu dâng lên, nàng đưa tay che mũi.

Không ổn a không ổn, nàng quả nhiên hoàn toàn không ngăncản được dương cương khí nồng đậm sau khi hắn biến thân này… Âm dương điều hoàcái gì, tất có yêu… Ma xui quỷ khiến thế nào, nàng lại liếm liếm ngón tay hắnđang đặt trên môi mình, chỉ thấy hắn chấn động toàn thân, mạnh mẽ rút tay về.

Vì thế nàng ngược lại trở nên trấn định, nháy mắt mấycái, câu môi cười nói: “Ta sẽ cho ngươi thấy, ta mở miệng không chỉ để nói hưunói vượn đâu.”

“Ngươi —— “

“Ngươi không phải nói ta tùy hứng sao? Ngô, vậy chongươi thấy tuỳ hứng chân chính là thế nào thì tốt lắm.” Nàng lẩm bẩm, nâng ngóntay khẽ đặt trên môi hắn, sau đó cúi đầu đem môi mình đặt lên ——

Oành!

Một cái ngừng gấp, hai người trong quan tài theo quántính hướng về phía trước, răng nanh của Phạm Khinh Ba bi kịch làm sao lại đặttrên cái mũi của Thư Sinh. =.=

“Có thể hay không phanh lại a tên hỗn đản! Tên nàychính là lính mới hay là vừa uống rượu trước khi điều khiển ngựa hả!!!”