Cô Nương, Thỉnh Tự Trọng

Chương 29: Phu quân đối đầu vị hôn phu




Phạm Khinh Ba cho rằng, phàm là sổ sách, luôn luônxuất hiện chi tiết không khớp. Nhưng trong cuốn sổ của Thư Sinh kia, nàng bắtđầu mở từ giữa thì liên tiếp mười trang tất cả các khoản đều là chi, món nàomón nấy đều là những con số lớn, lại không hề thu vào. Điều này có ý nghĩa gì?Hoặc hắn là tên phá gia chi tử, hoặc là hắn có đời ông nợ nhiều, đời cha mắc nợ.

Cho dù là cái trước hay cái sau, hiển nhiên đều khôngthể cưới được. Cho nên nàng mới hỏi câu kia: “Vậy thì, ngươi không ngại ta từhôn chứ?”

“Không để ý.” Thư Sinh thấy nàng kinh ngạc thì lại nóithêm một câu “Phạm cô nương mỗi lần rồi đều sẽ đổi ý, tại hạ đã quen rồi.”

Hắn nói như là việc tất nhiên, vô cùng thật thà làmnàng nghe được mà trên mặt tối sầm, khóe miệng run rẩy rồi nhấn mạnh: “Lần nàyta nghiêm túc’’

Thư Sinh nghe vậy vui vẻ “Vậy Phạm cô nương vài lầnđổi ý trước đây không phải nghiêm túc à?”

Đây là kiểu muốn cưới vẫn còn cãi trong truyền thuyếtsao? Ai nha, Phạm cô nương thật đáng yêu a.

Giống như hắn đã quen với việc nàng đổi ý, nàng cũngđã quen hắn luôn nghĩ khác nàng. Phạm Khinh Ba liền phối hợp nói tiếp “Nếungươi không để ý, vậy hôn sự này ta đây coi như không có. Thiếp cưới không viếtthì đem trả lại, mà cái viết rồi thì ta trả một nửa tiền.”

Thư Sinh nhìn nàng một cái, thong thả đi hai bước mớichậm rãi nói: “Tại hạ không để ý nguyên nhân, bởi vì tại hạ căn bản sẽ không đồngý.”

Nàng đau khổ cúi mặt “Ngươi nhẫn tâm làm cho ta đitheo ngươi ăn không khí?”

Thư Sinh kinh ngạc nói: “Làm sao có thể? Gia phụ trướckhi lâm chung rõ ràng nói số tiền đó có thể đảm bảo Thư gia ba đời không lo…Hay là bây giờ giá cả hàng hóa tăng cao quá?” Nói xong liền lật vài tờ sổ sách,đưa cho Phạm Khinh Ba xem “Nàng xem này, chỗ tiền đó có thể sử dụng bao lâu?”

Phạm Khinh Ba uể oải mệt mỏi liếc mắt một cái, lập tứckinh hãi, tiện tay cầm sổ sách xem kỹ — còn dư: bốn mươi sáu vạn bảy ngàn lẻnăm trăm lượng bạc.

Trong đầu nàng chợt lóe sáng liền lật đến trang đầutiên, chỉ thấy trên đó rõ ràng viết: năm thứ hai mươi chín Vĩnh Khánh gửi vàotiền trang Giang Nam năm mươi vạn lượng bạc. Lạc khoản (chữ ký) là một hìnhnhìn thật nhìn quen mắt, giống như hình ngọc lan.

Vĩnh Khánh là niên hiệu của ông nội đương kim hoàngđế, nói cách khác là áng chừng ba mươi năm trước. Cha tên mọt sách ngốc nghếchnày cất giữ ở ngân hàng năm mươi vạn lượng bạc. Năm mươi vạn lượng là khái niệmgì? Ở Hoàng triều, một nhà bốn miệng ăn một năm tiêu dùng cũng không quá hai batrăm lượng bạc. Nhà giàu có cũng chỉ không quá ngàn lạng. Kinh doanh thuận lợimà nói, năm mươi vạn lượng sao có thể chỉ là ba đời không lo chứ??

“Trời ạ, Thư Sinh là thương gia bậc nhất.” PhạmKhinh Ba ánh mắt lướt nhanh, trong miệng lẩm bẩm “Ta đây có tính là người giàucó không? Có tính không?”

Đợi chút — “Thư Sinh, cha ngươi là phú thương sao?Không đúng nha, ta đã đọc qua suốt ba trăm năm trước, ba trăm năm sau cũngkhông có một phú thương họ Thư mà. Nhưng mà có tiền nhiều như vậy, không phảithương gia thì là quan lại… Thư Sinh ngươi rốt cuộc là con cháu nhà buôn haydòng dõi quan lại?”

Thư Sinh bị từ ngữ kì lạ trong miệng nàng làm cho hỗnloạn, lại đối diện ánh mắt lòe lòe tỏa sáng của nàng mà cảm thấy trong đầu mộttrận mê muội.

“Đều không phải.’’

Thư Sinh còn chưa kịp mở miệng chợt nghe một âm thanhtrả lời hộ hắn. Nghe tiếng người tới, hắn theo bản năng quay đầu ngó vị hôn thêcủa mình. Quả nhiên thấy nàng mặt mững rỡ chạy ra đón “Mỹ Nhân ca ca, sao calại đến đây? Hả?”

Nàng thấy người đi theo phía sau Công Dã Bạch thì biếnsắc, rốt cục nhớ tới một chuyện thật trọng yếu mà mấy ngày nay bị nàng quênbẵng.

“Phạm chưởng quầy là bản thân của ‘Nội tử’ nhà ta,nghe nói ngươi có chuyện vui, làm sao mà ta không đến xem được?”.(nội tử-vợ)

Giải Đông Phong đút tay trong ống tay áo, mắt nheonheo, vẻ mặt hung ác nham hiểm. Hắn không để ý tới vẻ mặt xấu hổ của Phạm KhinhBa cứ đi thẳng vào phòng.

“Giải đại nhân, Công Dã đại nhân đại giá quang lâm,tại hạ không tiếp đón từ xa được, thất kính thất kính.”

Thư Sinh chẳng hề thấy không khí quỷ dị cứ chắp taylàm lễ. Công Dã Bạch cũng nhã nhặn đáp lễ lại, Giải Đông Phong lại hừ một tiếngmà không thèm nhìn hắn.

Thấy Thư Sinh lộ vẻ nghi hoặc, sợ hắn nói linh tinhvới Giải Đông Phong, không phải ai cũng chịu được cách châm chọc chế giễu khôngđầu không đuôi (vô lý) của hắn. Hơn nữa còn bởi Giải Đông Phong vẫn có tiếnglòng dạ hẹp hòi nên Phạm Khinh Ba vội vàng ngoảnh sang chỗ khác, nàng giữ chặtCông Dã Bạch “Mỹ Nhân ca ca, ca vừa mới nói là đều không phải, hay là ca đãbiết gì đó?”

Công Dã Bạch nhìn vẻ mặt chất phác của Thư Sinh màcười như có thâm ý “Thư công tử, ngươi không có gì muốn nói sao?”

Thư Sinh sửng sốt, lập tức tỉnh ngộ, hắn đi tới bànhọc lục trong xấp thiếp cưới ra một tờ rồi đưa cho Công Dã Bạch, ngại ngùngcười nói: “Công Dã đại nhân là anh kết nghĩa của Phạm cô nương, tại hạ vốn đãmuốn đến nhà thăm hỏi. Hôm nay may mà gặp … chỉ hi vọng Công Dã đại nhân đếnlàm người chứng hôn cho hai người chúng ta.”

Lời vừa nói ra, nụ cười hoàn mĩ không tỳ vết của CôngDã Bạch như bỗng bị xé toạc trong chớp mắt.

Giải Đông Phong thì lại hừ một tiếng mà thầm nghĩngười này thật đúng là giả ngu.

Còn Phạm Khinh Ba còn lại là phì một tiếng bật cười.Đối với việc Thư Sinh làm cho hai kẻ kia biến thành người khác, nàng vẫn thậtsự thích quan sát.

Nhưng Công Dã Bạch dù sao cũng là Công Dã Bạch, liềnnhanh chóng khôi phục lại, tiếp nhận thiếp cưới “Hôn nhân của tiểu muội thìthân làm huynh trưởng đương nhiên sẽ có mặt.” Liếc liếc mắt một cái sang phíaGiải Đông Phong ngồi ở một bên đang hự hự tỏ ra nham hiểm, hắn không ngại tươicười “Ta muốn nói, nếu hôn lễ có thể cử hành đúng hạn.”

Lại cảm giác có ánh mắt như đâm một dao sau lưng,trong lòng Phạm Khinh Ba thầm rơi lệ vội vàng ngăn trọng tâm đề tài quay trởlại “Mỹ Nhân ca ca, có mà biết việcgì thì cứ nói thẳng đi. Ngàn vạn đừng hy vọng Thư Sinh có thể hiểu nổi ám chỉcủa ca.”

“Thư Thanh Cuồng, nhân sĩ Giang Nam, sinh tại LinhChâu, lớn lên ở Quan Tây, năm Vĩnh Khánh thứ hai mươi tiếp nhận ngôi vị Giáochủ Ma giáo. Năm Vĩnh Khánh thứ hai mươi mốt dẫn theo đệ tử Ma giáo xuống ThiênSơn làm điên đảo võ lâm Trung Nguyên đến mười năm. Cuối cùng bị Uyên Ương ĐaoTần Thắng Lan chỉ huy chính đạo võ lâm một lần ra tay mà bị tiêu diệt.”

Công Dã Bạch nói năng êm tai, ngữ khí bình thản, ánhmắt lại nhìn chằm chằm vào Thư Sinh, xem phản ứng của hắn.

“Thư Thanh Cuồng, là họ Thư …” Phạm Khinh Ba kinh ngạcche miệng lại “Thư Sinh ngươi là hậu nhân của Giáo chủ Ma giáo?”

Không phải hậu duệ nhà quan, không là con cháu nhàgiàu, thì ra là đời sau của xã hội đen sao?

Thư Sinh hơi hơi nhíu mày, lắc đầu “Không phải” ThấyCông Dã Bạch cau mày, hắn lại tiếp tục nói: “Cha ta là Giáo Chủ Ưu Đàm giáo,cũng không phải Giáo Chủ Ma giáo gì đó. Công Dã đại nhân nói Thư Thanh Cuồng,có thể là trùng tên trùng họ cũng không biết chừng.”

Lúc này đến phiên Công Dã Bạch sửng sốt, hắn thấy ThưSinh một mặt thành khẩn, nhưng tức thời lại cũng không phân biệt nổi rốt cuộclà hắn giả ngu hay thật sự không biết.

Phạm Khinh Ba kéo kéo tay áo Thư Sinh “Khụ, Ưu Đàmgiáo là tên tục của Ma giáo.”Đến như nàng là người không nghe nhiều về giang hồmà cũng biết những điều thông thường, còn Thư Sinh này tốt xấu gì cũng là ngườitrong cuộc mà lại không biết một điểm nào, liệu có thể rất quá đáng không? Ômtrán.

Thư Sinh ngừng lại một chút, vẫn có chút nghi hoặc “ƯuĐàm giáo chúng ta đâu có bị chính đạo võ lâm tiêu diệt.”

“Sao?” Công Dã Bạch hai mắt sáng ngời, lập tức thấyhứng thú. Năm đó hai phe chính tà đánh một trận, Ma giáo từ đó ẩn cư, võ lâmchính đạo thống nhất coi như cuộc chiến giành bá chủ ba ngày ba đêm đã tiêudiệt Ma giáo. Hay là trong đó có bí ẩn gì khác?

Thư Sinh nhìn về phương xa mà rơi vào tưởng nhớ “Phải bắt đầu nói từ năm tại hạ được ba tuổi, tứ đạitrưởng lão và hai đại hộ pháp của Ưu Đàm giáo …”

Phạm Khinh Ba đã lĩnh giáo năng lực nói dài đến ho laocủa hắn nên vội vàng nhắc nhở: “Nói ngắn gọn.”

Ký ức đột nhiên bị ngắt, Thư Sinh vô tội liếc mắt mộtcái nhìn mọi người rồi mới thật sự nói ngắn gọn: “Mẹ ta bị bệnh qua đời, cha tatự tử, tam đại trưởng lão uống lầm thuốc độc, tả hữu hộ pháp ẩu đả đồng quy vutận(cùng chết), đại trưởng lão mang theo tại hạ lúc ấy còn nhỏ tuổi trốn chạy.”

Vừa mới dứt lời, liền thấy không chỉ có Công Dã Bạchcùng Phạm Khinh Ba, ngay cả Giải Đông Phong quái gở vừa bước vào phòng cũng cóbộ dáng như bị sét đánh. Thư Sinh trừng mắt nhìn “Sao vậy?”

Công Dã Bạch phục hồi tinh thần lại trước tiên bèn đưara nghi vấn “Vậy mắt của Lí lão phu nhân là xảy ra chuyện gì?” Mọi người đềubiết, lão phu nhân Giang Nam Lí gia cũng chính là Uyên Ương Đao Tần Thắng Lannăm đó, đôi mắt bà trong cuộc đại chiến chính tà bị Ma Giáo ám toán mà thành mùtừ đó. Nhưng theo lời hắn nói như vậy là do Ma Giáo tự động tự phát tự tuyệt hộthế gian, vậy điều này lại giải thích như thế nào?

“Đại trưởng lão mến mộ Uyên Ương Đao, vào lúc bày tỏtình yêu đã quên bản thân toàn là độc, nên vô ý hạ độc làm bà ta bị mù.”

Vậy cho nên hắn kế thừa công lực của cha, học võ côngcủa tam đại trưởng lão nhị đại hộ pháp, nhưng dù chết cũng không chịu học độcthuật của đại trưởng lão.

Trong một lúc, trong phòng lâm vào yên lặng thật lâu.

Sau một lúc lâu, Phạm Khinh Ba sâu kín thở dài nói mộtcâu: “Cuối cùng ta cũng coi như biết vì sao ngươi lại khác người như vậy.” ƯuĐàm giáo này đâu có gì là Ma giáo, rõ ràng là giáo phái khác người! Cái loại tựmình diệt môn mà cũng làm được, như vậy xem ra coi như Thư Sinh ở trong đó cũngchẳng phải là khác đời quá mức rồi.

Sự im lặng bị phá vỡ, lập tức nổ ra những tràng tiếngcười đủ để làm bay mái nhà yếu ớt.

“Ha ha ha ha…” Giải Đông Phong ngược lại với thái độba phải lúc ban đầu, bây giờ cười đến không kịp thở, liên tục khen ba chữ “hay”đối với Thư Sinh.

Thư Sinh không hiểu, nhưng cũng khách sáo đáp lại batiếng “Quá khen”.

Giải Đông Phong cùng cười dữ dội hơn, một tay để lênvai Phạm Khinh Ba, một tay chọc chọc vào má nàng cũng cười đến đỏ cả mặt “Aizz,ngươi xác định ngươi nên vì người này mà vứt bỏ ta?”

Lời còn chưa dứt thì chỉ cảm thấy một đạo chưởng phongmạnh mẽ đánh úp lại, cả người hắn bị đánh bay, nặng nề đập vào phía sau.

Công Dã Bạch kịp thời đỡ Giải Đông Phong dậy, hắn vừađứng vững thì lửa giận trong lòng lại bốc lên. Ngẩng đầu chỉ thấy Phạm Khinh Bavẻ mặt mờ mịt, còn Thư Sinh đứng ở bên cạnh nàng, giữ lấy bả vai nàng, trongmắt đầy vẻ tức giận mà lạnh nhạt nói: “Giải đại nhân xin tự trọng. Phạm cônương là vợ chưa rước về của tại hạ. Xin Giải đại nhân nhớ lấy để hành động cóchừng mực.” Trong giọng nói tràn đầy vẻ uy hiếp.

So với Thư Sinh vừa rồi thì khác nhau như hai người,Công Dã Bạch trong lòng âm thầm kinh ngạc, thình lình lại bị Giải Đông Phongđẩy ra.

“A! Ngươi là cái thá gì! Tự trọng? Vợ chưa qua cửa? Nàngđã là — ặc ặc!”

Giải Đông Phong đang phát hỏa phút chốc bị điểm huyệt,Công Dã Bạch kéo lão ta đi theo,cười một tiếng mà xin lỗi Thư Sinh, sau đóchuyển hướng sang Phạm Khinh Ba, trong lời nói có ý tứ khác: “Chúng ta đitrước. Ngày mai sinh nhật ‘Giải phu nhân’ chắc muội còn nhớ rõ chứ? Cô ấy rấtnhớ muội.”

Nói xong liền đi ra khỏi cửa rồi vận khí nhảy lên,thân hình liền biến mất ở trên đầu tường.

Khi hai người kia vừa đi khuất bóng, Thư Sinh liềnbuông lỏng bả vai Phạm Khinh Ba ra, không một tiếng động lại trở về bên bàntiếp tục ăn cơm.

Phạm Khinh Ba thấy bộ dáng này của hắn thì hơi e dè,há mồm lại không biết nên nói gì:“Ta…”

“Ngày mai nàng phải tới phủ Thượng thư?”

”À, phải.” Nếu không xảy ra chuyện cực kỳ khẩncấp, bọn họ sẽ không đến tìm nàng cùng một lúc như thế.

Bộp. Thư Sinh đặt đũa xuống, Phạm Khinh Ba trong lòngthầm giật mình. Chỉ thấy hắn bắt đầu thu dọn bàn thì nàng vội vã đi tới giúp,nhưng lại bị hắn đưa tay ngăn cản. Hắn nhanh chóng thu xếp rồi đem cả mâm thiếpmời để vào trong hộp cơm đưa lại cho nàng “Nàng về đi.”

Nàng tiếp nhận hộp cơm, bất giác hốt hoảng nhưng lạivẫn cười nói dường như không có việc gì: “Aizz, Thư Sinh, có phải ngươi hiểulầm gì đó không?”

Ngồi ở trước bàn mà Thư Sinh coi như không nghe thấy.Chưa bao giờ bị hắn đối xử lạnh nhạt như vậy, trong lòng Phạm Khinh Ba bỗngdưng sinh ra một cảm xúc khó chịu, trên mặt cũng không nhịn được, cắn cắn môirồi cũng dỗi mà đi ra ngoài, dập cửa thật mạnh.

Tiếng đóng cửa cũng không ảnh hưởng đến Thư Sinh, hắn cầmbút chấm vào nghiên mực tiếp tục viết thiếp mời, vẻ mặt dường như so với lúcthường cũng không khác gì. Lại qua một khắc, bút lông gãy ở trong tay hắn. Hắnkhông hề có sóng nước trong mắt, cầm lấy một cây bút mới rồi một lần nữa lạichấm mực viết thiếp.

Trong đêm gió lạnh, ánh trăng xuyên qua cửa sổ phíatây chiếu vào một nam nhân đang yên lặng.

Cùng với tiếng côn trùng rả rích, cuối cùng trong thưphòng vang lên tiếng cây bút bị gãy trong tay hắn.