Có Phải Tình Là Biển Lửa

Chương 11




Hắn lái xe trở về biệt thự khi trời cũng đã nhá nhem tối, nếu không phải vì giải quyết vụ tai nạn hy hữu xảy ra ở hậu trường quay film quảng cáo đấy hắn vốn đã định đi tìm cô rồi.

Cuối cùng sự việc chỉ đơn thuần là nhân viên kiểm soát không kỹ càng vật dụng nên mới để xảy ra sự cố đó, nhưng chỉ là không hiểu sao hắn lại cảm thấy có điều đáng nghi.

Trong đầu mang sự suy tư đi vào nhà, dì Lưu lúc này ở trong bếp đi ra nhìn thấy hắn khẽ cúi đầu chào: "Cậu chủ" rồi lại ngó nghiêng ra phía sau của hắn như muốn tìm kiếm gì đó.

Hắn thấy vậy lại khó hiểu với hành động của bà mà lạnh giọng hỏi:

- Có chuyện gì sao?

- Cậu chủ, Triệu tiểu thư không về với cậu sao?

Nghe bà nói vậy hàng lông mày khẽ nhíu lại, đôi mắt chợt trở nên sắc lạnh:

- Cô ta chưa về sao?

Dì Lưu nghe vậy chỉ nhìn hắn mà lắc đầu.

Thiên Uy lúc này trong lòng liền bực bội lấy điện thoại ra định bấm một dãy số mới chợt sực nhớ cô còn chẳng có điện thoại, bất chợt hắn ngón tay lại bấm vài thao tác trên bàn phím, đầu bên kia nhấc máy, hắn lạnh giọng nói:

- 5 phút, triệu tập hết tất cả mọi người lại.

Nói rồi hắn liền tắt máy, bàn tay siết chặt chiếc điện thoại, hướng đôi mắt ra phía ngoài trời đen:

- Triệu Băng Nhi, cô dám tự ý rời đi sao?

Dứt lời, hắn cũng đi thẳng ra ngoài, theo lối mòn cũ mà đi ra phía sau biệt thự bước vào con đường nhỏ dẫn đến một tầng hầm sâu hun hút với nhiều ngã rẽ.

Dừng chân trước một cánh cửa bằng đồng được trạm khắc hoa văn tinh xảo, hai người áo đen đứng đấy nhìn thấy hắn khẽ cúi chào rồi mở cửa.

Đôi giày da đen bóng vừa đặt chân vào đã thấy một đoàn người áo đen xếp hàng ngay ngắn kính cẩn cúi đầu. Hắn từng bước ngạo mạn tiến lại phía trước đi đến chiếc ghế được đặt ở vị trí cao nhất mà lãnh đạm ngồi xuống.

Một tên áo đen bước lên trước nghiêm mình nói:

- Vũ tổng, Trương tiên sinh đang trên đường đến.

Hắn nghe vậy không đáp trả, tầm mắt chỉ hướng ra phía cánh cửa bằng đồng đó.

Thật ra tầng hầm này được kết nối liên thông với bên ngoài, từ biệt thự hắn có thể đi vào và từ bên ngoài cũng có thể đi vào vậy nên khi hắn yêu cầu triệu tập, mọi người đều từ cổng ngoài kia mà có mặt kịp thời.

Cánh cửa lúc này bật ra, Vĩnh Kiệt từ phía ngoài đi vào, trên tay còn cầm một chiếc laptop gấp gáp nói:

- Xảy ra chuyện gì mà triệu tập người khẩn cấp như vậy?

Hắn lúc này vẻ mặt vẫn bình thản nhưng trong lòng lại đứng ngồi không yên:

- Tìm người.

Vĩnh Kiệt tiến lại chiếc ghế ở bên cạnh hắn ngồi xuống, đặt chiếc laptop lên bàn rồi khẽ nhíu mày nói:

- Tìm người? Có kẻ nào đến phá địa bàn của chúng ta?

- Triệu Băng Nhi!!!

Ba từ hắn nói ra khiến anh kinh ngạc nhìn sang:

- Triệu Băng Nhi? Cô ta mất tích sao? Chẳng phải mới hồi chiều....

Lời chưa kịp ra hết đã nhận được cái nhìn sắc lạnh từ hắn khiến anh cũng phải đổi hướng:

- Chẳng phải em trai cô ta đang trong tay cậu sao? Mình nghĩ cô ta sẽ không ngu ngốc vì một cái hôn liền rời đi mà không nghĩ đến người thân của mình.

Lời vừa nói ra anh hận không kịp khâu miệng mình lại, mà hắn lúc này cũng chẳng để tâm đến chuyện đó chỉ suy nghĩ tới vấn đề mà Vĩnh Kiệt đưa ra, bất chợt trong đầu liền loé lên một tia suy nghĩ:

- Vĩnh Kiệt, ở bên phía lão già kia vẫn không có động tĩnh sao?

- Người của ta vẫn theo sát, nhưng kỳ lạ hôm nay không hề thấy ông ta đi ra ngoài.



Hắn nghe vậy đôi mắt khẽ nheo lại, ngón tay theo thói quen lại gõ lên mặt bàn rồi bất chợt dừng lại:

- Cậu hãy truy cập vào tất cả hệ thống camera an ninh thành phố, bắt đầu từ Vũ Thị.

Vĩnh Kiệt nghe vậy không nói gì, ngón tay linh hoạt gõ lên bàn phím của chiếc laptop, những dòng chữ điện tử chạy nhảy đến rối mắt trên màn hình.

Khoảng 10 phút sau, những cung đường với dòng xe qua lại hiện lên chiếc màn hình thu nhỏ.

Vĩnh Kiệt đưa chuột chọn vào một con phố sầm uất rồi xoay chiếc laptop hướng về phía hắn:

- Mình đã quay lại cảnh lúc 5 giờ chiều, cô ấy nếu từ Vũ Thị đi ra chắc chắn sẽ ở trên con đường này.

Nói rồi cả hai tập trung nhìn vào chiếc màn hình, nghiễm nhiên một lúc sau nữ nhân xuất hiện trong đó chính là cô chỉ là mới đi được vài bước liền thấy một chiếc xe đỗ lại bên cạnh, trận ẩu đả xảy ra.

Bỗng chốc đôi mắt hắn chợt hằn lên những tia đỏ dữ tợn khi thấy một dòng máu đỏ từ đầu cô chảy dài xuống, bàn tay liền siết mạnh lại đến nổi gân xanh:

- Mẹ kiếp, dám ra tay trên địa bàn của Vũ Thiên Uy, hắn quả nhiên là coi thường Quỷ Thiên Hội.

Vĩnh Kiệt lúc này lại thực hiện thêm vài thao tác, đổi góc quay và lấy cận cảnh:

- Thiên Uy, chiếc xe đó không có biển số.

- Nếu vậy chắc chắn xe không chạy ra khỏi thành phố hoặc sẽ đi vào những đường tránh được sự kiểm soát của cảnh sát nếu vậy những con đường đó sẽ không có camera. Cho người chia ra từng đội đi kiểm tra hết tất những nơi như vậy. BẰNG MỌI GIÁ NHẤT ĐỊNG PHẢI TÌM ĐƯỢC CÔ TA TRONG HÔM NAY!

Vĩnh Kiệt nghe vậy có chút ngạc nhiên nhìn hắn, từ trước đến giờ điều khiến hắn có thể mất bình tĩnh như vậy chỉ có thể là chuyện năm đó, và bây giờ anh có thể chắc chắn rằng, hắn đã yêu cô rồi, chỉ là bản thân lại cố chấp không chịu nhận thôi.

Vĩnh Kiệt khẽ thở dài một cái rồi đứng lên chỉ đạo cho từng đám người một hướng đi cùng nhiệm vụ của từng đội.

Sau khi căn phòng đã được điều đi hết chỉ để lại một vài người canh giữ, Vĩnh Kiệt lúc này mới quay sang nói hắn:

- Thiên Uy, có nhiều thứ ở trước mắt nếu cậu không nắm giữ ngay từ đầu thì đến một ngày có muốn chạm cũng không còn được.

Hắn nghe vậy khẽ nhíu mày nhìn sang Vĩnh Kiệt, anh lúc này lại tiếp lời:

- Mình sẽ đi cùng bọn họ, có tin tức sẽ báo với cậu.

Nói rồi anh cũng quay lưng trở ra mà hắn ngồi đấy nhìn theo tâm tình lại trở nên phức tạp.

Tầm nhìn chuyển hướng về phía màn hình laptop quan sát, bỗng chốc lại khẽ nhíu mày rồi cũng đứng bật dậy đi lại phía một chiếc tủ gỗ được đục đẽo lạ mắt mở ra. Một tủ đồ với đủ loại thứ vũ khí nằm đấy kiêu hãnh.

Hắn đưa tay chọn lấy một khẩu súng ngắn dắt vào người rồi cũng quay trở ra.

* * * * *

Trong một căn nhà bỏ hoang tĩnh mịch, dưới ánh sáng yếu ớt của một chiếc bóng nhỏ một chiếc giường đơn màu trắng dựng ở giữa căn nhà, nữ nhân nằm trên đấy chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu trắng mỏng manh đến xuyên thấu cả nội y.

Gương mặt xinh đẹp đến rung động lòng người, làn da mịn màng mà trắng nõn khiến kẻ khác nhìn cũng phải ham muốn.

Đôi hàng mi khẽ động rồi từ từ mở mắt, cơn đau nhức từ đầu truyền tới khiến cô khẽ nhíu mày bàn tay định đưa lên xoa lấy thái dương mới phát hiện cả hai tay đã bị trói lại với nhau quật ra sau.

Cô hốt hoảng liền ngồi bật dậy nhìn đảo qua căn phòng một lượt.

Ngoài ánh đèn vàng yếu ớt từ phía trên rọi xuống chiếu sáng lên thân ảnh cô thì tất cả mọi thứ trước mắt đều chỉ là bóng đen mờ ảo.

Bỗng một tiếng động vang lên khiến cô cảnh giác, Băng Nhi hai tay ở phía sau đang gắng sức cố tháo gỡ sợi dây, ít ra trước đây cô cũng đã từng học cách cởi trói cho mình, vậy nên chỉ cần có một chút thời gian sợi dây này cũng không làm khó cô.

Trong khoảng không đen tối ấy, một bóng người chậm rãi đi tới, Băng Nhi cảm nhận được sự có mặt của người khác liền lạnh giọng nói:

- Là ai?

Bóng người kia không trả lời chỉ từng bước tiến lại phía chiếc giường, càng gần với ánh sáng thì gương mặt mỗi lúc càng hiện rõ ra:

- Triệu tiểu thư không biết có còn nhớ tôi không?

Cô lúc này nhìn thẳng vào gương mặt đã được rõ ràng dưới ánh đèn khẽ nhíu mày rồi lãnh đạm nói:

- Tần Trác Nhiễm!

- Haha.... Thật may là Triệu tiểu như còn nhớ tôi, vậy liệu có nhớ điệu nhảy mà chúng ta còn dang dở hay không?



- Tần Trác Nhiễm, ông không phải đưa tôi đến đây chỉ để cùng ông nhảy một bài chứ?

Trác Nhiễm nghe vậy lại cười nham hiểm một cái rồi quay người lại đi đến một vị trí khác, một giây sau đó cả căn nhà lại bừng sáng lên với những ánh đèn vàng lung linh, chỉ là không gian nơi đây lại quá hoang tàn đến ghê rợn. Bất chợt một giai điệu ballad nhẹ nhàng vang lên từ một chiếc đài được đặt ở ngay đó.

Trác Nhiễm lúc này mới quay trở lại phía giường ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay thô mập khẽ nâng cằm cô lên mà nói:

- Lần này không nhảy, mà chúng ta sẽ làm một chuyện khác thú vị hơn.

Nói rồi lão già ấy cúi xuống ghé mũi vào chiếc cổ cô mà hít hà.

Băng Nhi thấy vậy vẻ mặt vẫn bình thản, phía sau vẫn không ngừng nỗ lực tháo sợi dây ra bằng cách nhẹ nhàng nhất, việc cô cần làm bây giờ là phải kéo thêm thời gian. Nghĩ vậy, Băng Nhi lại khẽ cười khẩy một cái rồi giễu cợt nói:

- Tần Trác Nhiễm, tôi nghĩ xương sống của ông vẫn chưa khỏi sau cú ngã đó chứ?

Lão nghe vậy trong lòng liền tức giận bóp lấy cổ cô rồi ghé sát vào tai cô nghiến răng mà nói:

- Tiện nhân, mày cũng chỉ là con đàn bà ở trên giường tên nhãi ranh đó, lại còn muốn ra vẻ thanh cao sao? Hôm nay tao sẽ khiến mày phải rên rỉ dưới thân của tao.

Nói rồi bàn tay lão liền rời khỏi cổ cô trườn xuống bầu ngực đẫy đà mà xoa bóp, lão vùi đầu vào cổ cô mà hôn điên cuồng trượt xuống bầu ngực.

Bất chợt từ bụng bị một lực mạnh đấm thẳng vào khiến lão đau đớn vòng tay ôm lấy rồi ngã xuống giường.

Băng Nhi thấy vậy liền nhanh chóng bước xuống chạy ra phía cửa thì một âm thanh ghê rợn vang lên "ĐOÀNG" kéo theo một dòng máu đỏ chảy dài xuống cùng cơn đau nhức nhối từ bả vai khiến cô khẽ nhíu mày chùn bước, bàn tay theo phản xạ ôm lấy vết thương mà mùi máu tanh nồng đã xộc thẳng vào khoang mũi.

Cô cắn chặt xuống bờ môi để chịu đựng cơn đau, gắng gượng từng bước đi lại phía cánh cửa mở ra thì liền bị đám người áo đen đứng gác mạnh tay đẩy vào khiến cô ngã nhào xuống đất, vết thương bị động lại khiến máu chảy thêm nhiều.

Tần Trác Nhiễm lúc này mới bỏ khẩu súng xuống tiến lại phía cô mà cười nham nhở:

- Cô hôm nay... không thể thoát được!

Băng Nhi lúc này bả vai đau nhức đến tưởng chừng muốn khoét thủng ra vậy mà dòng máu đỏ kia cứ tuôn ra không ngừng khiến cô cảm thấy đuối sức.

Tần Trác Nhiễm lại không thèm để mắt đến vết thương ấy lại mạnh bạo túm lấy cánh tay kéo cô đứng lên lôi mạnh về phía chiếc giường hất thẳng lên đó. Vết thương một lần nữa bị đụng chạm khiến cô không kìm được mà kêu lên một tiếng, gương mặt đã trở nên tái nhợt.

Lão già kia từng bước tiến lại gần rồi vồ lên người cô như một con hổ đói, bàn tay bẩn thỉu trườn xuống luồn vào trong váy cô.

Băng Nhi một bên cánh tay bị thương đã khiến nó trở nên tê liệt, cô đành phải cắn chặt xuống bờ môi để dùng sức đưa tay lên túm lấy tóc lão giật ngược ra, phía dưới đầu gối liền co lên thúc mạnh vào phần nhạy cảm của lão khiến lão mặt mày nhăn nhúm mà ôm lấy phần đó của mình chửi đổng:

- Mẹ kiếp, con tiện nhân này!

Băng Nhi ôm lấy bả vai bị thương vội bước xuống giường chạy lại về phía chiếc đài còn đang mở lên giai điệu du dương ấy dùng sức nhấc nó lên ném về phía lão.

Tần Trác Nhiễm may mắn né được, chiếc đài đập thẳng vào tường kêu "bộp" một tiếng rồi rơi mạnh xuống đất nứt vỡ, tiếng nhạc vang lên rè rè rồi tắt lịm.

Băng Nhi lúc này do mất máu quá nhiều đã tưởng chừng gần như kiệt sức, mọi thứ trong tầm mắt đã trở nên quay vòng, cô phải vịn vào tường mới có thể trụ được.

Tần Trác Nhiễm lúc này tức giận lao tới túm tóc cô giật ngược lại rồi mạnh tay giáng xuống mặt cô một cái tát đến tứa máu:

- Con khốn, mày vẫn còn chống đối sao?

Dứt lời lão liền cúi xuống điên cuồng hôn lên môi cô mà Băng Nhi gồng gắng mím chặt môi, lắc đầu nguầy nguậy nhưng sức lão quá khoẻ mà cô vì vết thương đã thật sự không còn đủ sức để phản kháng.

Bỗng lúc này cánh cửa bật ra, một người áo đen đi vào hốt hoảng nhìn lão nói:

- Chủ tịch, chủ tịch!

Chuyện hay bị phá đám khiến lão bực bội rời môi cô ra rồi quay sang tên kia gắt lên:

- Mẹ kiếp, tốt nhất nên là chuyện quan trọng nếu không tao sẽ giết chết mày!

- Chủ tịch, hắn... hắn.... Vũ Thiên Uy.... đang ở ngoài.

Tần Trác Nhiễm nghe vậy có chút kinh sợ nhìn tên đó rồi lại chuyển hướng sang cô suy nghĩ một lúc nói:

- Các ngươi hãy tìm cách ngăn hắn lại!

Nói rồi, lão liền túm tay cô đi vào sâu hơn căn nhà hoang đấy rồi lôi cô lên một chiếc cầu thang trát xi măng thô sơ mà đi thẳng lên tầng cao nhất.