Có Phải Tình Là Biển Lửa

Chương 44




Trong căn phòng ở trên tầng cao nhất, người nam nhân với thân Tây trang lịch lãm ngồi trên ghế tập trung vào tập văn bản được đặt trên bàn mà chậm rãi lật qua từng trang một.

Chiều nay Vũ Thị có cuộc họp quan trọng, là chuyện kế hoạch mà hắn đã ra hẹn cho nhân viên đưa ra trong ba ngày, bây giờ hắn cần phải thận trọng xem lại bản báo cáo này.

Sau khi chỉnh sửa đôi chỗ cần thiết, hắn đóng tập tài liệu lại rồi hướng mắt về phía chiếc đồng hồ khẽ nhíu mày một cái:

- Đã trễ vậy rồi sao?

Nói rồi hắn cũng đứng dậy, sắp xếp bàn làm việc ngăn nắp một chút liền đi lại phía cửa mở ra.

Bất chợt tầm mắt lại nhìn về phía nữ nhân còn đang chăm chú với chiếc laptop ở bàn làm việc của trợ lý kia rồi lạnh giọng hỏi:

- Hết giờ làm việc rồi!

Lời vừa dứt thì Kiều Tuệ Linh liền ngẩng mặt lên nhìn hắn rồi vội vàng đứng dậy cười trừ:

- Ah, tại vì còn một số tài liệu cần chỉnh sửa nên tôi cố làm nốt, cũng không có để ý đến thời gian.

Hắn nghe vậy cũng chẳng mấy để tâm chỉ lãnh đạm nói:

- Vũ Thị không trả lương tăng ca.

Dứt lời hắn cũng hướng thẳng về phía thang máy, Kiều Tuệ Linh thấy vậy cũng vội vàng gấp lại tập tài liệu rồi với lấy chiếc túi xách mà chạy theo hắn vào trong thang máy.

Trong không gian nhỏ tĩnh lặng, ả ta lúc này mới có cơ hội ngắm kỹ được gương mặt của hắn.

Quả thật, người nam nhân này dù nhìn ở góc độ nào cũng đẹp đến kinh diễm như vậy.

Từ sau vụ ở quán bar, ả đã về điều tra hết tất cả thông tin của hắn, và vô tình trùng hợp thế nào, thư ký của Vũ Thị là Tô Nhược Dung lại là chị em trước từng kết thân với ả, về sau vì mỗi người một công việc nên không có gặp nhau.

Ả nhân tiện điều này, liên lạc với Tô Nhược Dung, nhờ Nhược Dung xin cho mình vào Vũ Thị để làm, trùng hợp chức vụ trợ lý lại đang để trống nhưng tất nhiên ả cũng đã mất một số khoản tiền mới có thể dễ dãi vào như vậy được.

Sáng nay gặp mặt biết hắn không nhận ra ả, ít ra ả còn có thể tự tạo cho mình một dáng vẻ mới, dù sao chiêu "lạt mềm buộc chặt" cũng cảm thấy khá tốt vậy nên ả không cần quá vồ vập, cứ chậm rãi ngoan ngoãn nghe lời hắn trước đã.

Cánh cửa thang máy tách mở, hắn vẫn với dáng vẻ ngạo mạn bước ra, Kiều Tuệ Linh thấy vậy cũng vội vàng theo sau:

- Vũ tổng, về bản kế hoạch trong buổi họp hôm nay, tôi cảm thấy khá tốt. Ngài khi nào thì định triển khai nó.

Hắn nghe đấy nhưng không nói gì, dáng vẻ chẳng để tâm mà bước ra ngoài.

Kiều Tuệ Nhi thấy vậy có chút gượng gạo, ngay sau đó lại nói tiếp:

- Vũ tổng, nghe nói trước tôi có một trợ lý khá giỏi, không biết tại sao cô ta lại nghỉ vậy?

Lời ả vừa dứt thì hắn chợt khựng lại mà Kiều Tuệ Linh từ phía sau hắn không kịp phản xạ liền va phải vào lưng hắn rồi lùi lại:

- Vũ tổng, có chuyện gì vậy?

Câu hỏi nói ra nhưng không thấy hắn đáp trả, lại vẫn đứng yên ở đấy khiến ả hiếu kỳ mà bước lên trước.

Nữ nhân có gương mặt xinh đẹp nhưng hằn rõ những nét mệt mỏi từ từ tiến lại chỗ hắn.

Đôi mắt cô lúc này lại phủ một lớp trời thương nhớ nhìn đến hắn rồi lại nhìn đến người phụ nhữ bên cạnh hắn, khẽ đau lòng một chút rồi mà gọi tên hắn một cách da diết:

- Thiên Uy!

Giọng nói thanh mảnh ấy của cô chạm vào trái tim của hắn khiến nó trở nên đau nhói bởi vết thương chằng chịt còn chưa kịp lành.

Gương mặt hắn lúc này lại chẳng có một chút biểu cảm mà nhìn đến cô bình thản nói:

- Cô đến đây làm gì?

Băng Nhi nghe vậy cả người chợt sững lại, đôi mắt ngỡ ngàng nhìn đến hắn mà trở nên đỏ ngàu, sống mũi cũng bắt đầu cay xè. Sau khi nhận thức được mọi chuyện, cô cúi xuống vội vàng lấy trong túi ra mà vừa nói:

- Thiên Uy, em có cái này muốn đưa anh!

Lời vừa mới dứt, mà đồ còn chưa kịp lấy ra hắn đã lên tiếng lạnh nhạt:

- Tôi không quan tâm!

Băng Nhi lúc này chợt khựng người lại rồi ngước lên nhìn hắn, giọt nước mắt không tự chủ liền rơi ra, bàn tay còn nắm lấy mẩu giấy mà nghẹn ngào nói:

- Thiên Uy, thật ra em là có lý do nên....

- Triệu Băng Nhi, cô là điếc hay là không hiểu tiếng tôi nói? Tôi không quan tâm!

Không để cô nói hết hắn liền cắt ngang câu nói của cô bằng một giọng nói lạnh nhạt vô cùng.

Băng Nhi kinh ngạc đến mức tâm can thắt chặt lại tới khó thở, nước mắt cũng đã không kìm được mà thi nhau chảy ra:

- Thiên Uy... anh...!



Hắn lúc này nhìn khoét sâu vào gương mặt cô, đôi mắt sắc lạnh còn hơn cả lưỡi dao rồi chậm rãi nói:

- Thế nào là dày vò tâm can, thế nào là điên cuồng thương nhớ, tôi đã thử nếm trải rồi. Trước giờ, duy nhất chỉ có một người có thể khiến tôi như vậy, đấy coi như là sự nhân nhượng của tôi đối với cô. Triệu Băng Nhi, nếu cô đã quyết định ra đi tuyệt tình đến mức không một lý do để lại, vậy thì cũng đừng đem bộ mặt đáng thương đấy trở lại bằng một lời giải thích. Tôi sẽ đem cô trả về ngày đầu tiên đụng mặt, cô muốn giết tôi, còn tôi.......lại muốn bóp chết cô....!

Từng chữ cuối cùng hắn lại dùng sự lạnh nhạt nhất mà nói ra khiến tim cô như bị lưỡi dao sắc đâm thẳng vào, tiếp tục rỉ máu, tiếp tục đau đớn.

Đôi chân đã đứng không vững mà bất giác lùi lại đường sau, cổ họng đã nghẹn đắng lại khiến lồng ngực cũng trở nên khó thở, mà nước mắt vẫn không cách nào kìm hãm lại được.

Mọi thức ở trước mặt cô đã bắt đầu chao đảo, sức lực cũng dường như đang dần dần biến mất, cả người không trọng lực mà lảo đảo ngã về phía sau.

Hắn thấy vậy gương mặt liền hốt hoảng vội vàng đưa cánh tay ra thì chợt thấy cả người cô ngã gọn vào lòng ai đó.

Cánh tay cũng liền thu lại, mà đôi mắt cũng trở nên lạnh nhạt nhìn người vừa đến.

Ngạo Thiên lúc này đỡ lấy cô mà lo lắng hỏi:

- Băng Nhi, em không sao chứ? Tại sao lại chạy đến đây?

Cô nghe vậy lại chẳng để tâm đến lời anh mà lại hướng đôi mắt đau thương về phía hắn, cố gắng kìm nén hết tất cả nước mắt mà nghẹn ngào nói:

- Thiên Uy, cho dù bây giờ chuyện em nói ra là chuyện gì, anh cũng không quan tâm phải không?

Hắn lúc này nhìn thấy cô dựa dẫm vào người đàn ông khác trong lòng lại cảm thấy tức giận dữ dội, chỉ là gương mặt lại không một chút biểu cảm ra ngoài, mà lạnh giọng nói:

- Cô nghĩ tôi còn thời gian để tâm đến cô sao?

Lời vừa dứt hắn liền đưa tay ôm lấy eo Kiều Tuệ Linh đang đứng ngây ngô bên cạnh chứng kiến nãy giờ mà kéo áp sát vào người mình rồi tiếp lời:

- Cái tôi quan tâm bây giờ, là cô ấy!

Nói rồi hắn liền ở trước mặt cô cúi xuống hôn lên môi ả một cái mà Băng Nhi thấy vậy cũng sửng sốt không thôi.

Tim gan cô bây giờ như bị ai bóp nghẹt lại, thứ cảm giác này tại sao lại đau đớn đến như vậy?

Hắn lúc này mới rời môi Kiều Tuệ Linh ra rồi nhìn đến cô bằng ánh mắt lạnh nhạt, một giây sau đó ôm lấy eo Tuệ Linh từng bước đi về phía trước, lướt qua cô như cơn gió hôm đó mà cô lạnh nhạt đem đến vậy.

Băng Nhi chỉ biết đứng chôn chân ở đấy, một cử động cũng không đủ sức để làm.

Cô đã dùng hết tất cả sức lực của mình để chạy đến đây nói với hắn tất cả sự thật, để cho hắn biết sự tồn tại của một đứa bé đang ngày lớn dần nhưng có lẽ hắn đã chẳng còn cần nữa rồi.

Cô cười, một nụ cười trong nước mắt, một nụ cười chua chát, một nụ cười xé nát cả tâm can.

Cũng không đành trách hắn, có trách là trách bản thân cô đã là người làm tổn thương hắn trước.

Hơi thở dường như đã trở nên yếu ớt dần, mọi thứ trước mắt cũng đang mờ nhạt đi, bỗng chốc tất cả trở nên tối sầm lại, chỉ kịp nghe loáng thoáng được tiếng gọi thất thanh của Ngạo Thiên:

- Băng Nhi... Băng Nhi!

Cả người cô mất trọng lượng ngã vào vòng tay của anh rồi lịm dần.

* * * * *

Kiều Tuệ Linh lúc này ở trong xe hắn còn cảm thấy mơ hồ bởi nụ hôn ban nãy. Ngón tay ả đưa lên chạm nhẹ vào bờ môi rồi lại khẽ mỉm cười.

Bất chợt chiếc xe phanh gấp mà dừng lại, ả không kịp phản ứng cả người đổ về phía trước, còn chưa kịp hiểu chuyện gì liền nghe được thanh âm sắc lạnh của hắn:

- Xuống xe!

Kiều Tuệ Linh ngỡ ngàng nhìn sang hắn vẻ mặt không hiểu gì:

- Sao ạ?

Hân nghe vậy lại chuyển tầm nhìn sang ả mà gằn lên từng chữ:

- TÔI BẢO CÔ XUỐNG XE!

Kiều Tuệ Linh bị khí thế của hắn làm cho khiếp vía, vội vàng mở cánh cửa rồi bước xuống, chiếc xe theo đó cũng liền lao vút đi.

Hắn ở trong xe nhấn ga đi với vận tốc điên cuồng chạy ra khỏi khu đô thị sầm uất, kim km vẫn không ngừng quay nhanh khủng khiếp bỏ lại cả thành phố đông đúc phía sau.

Hình ảnh cô ở trong lòng Ngạo Thiên cứ lặp lại trong tâm trí của hắn càng làm trống ngực hắn đập mạnh dữ dội.

Bất chợt từ phía xa một chiếc xe đỗ ngang đường, hắn liền dẫm mạnh chân phanh tạo thành âm thanh "kítttttt......" kéo dài, một giây sau đó "RẦM" một tiếng, chiếc xe đâm vào nhau, cả người hắn gục trên vô lăng, một dòng máu đỏ chảy dài xuống gương mặt tuấn mỹ.

Trời lúc này đã trở nên tối đen mà cả cung đường hai bên chỉ là cây cối, một bóng người qua lại cũng chẳng có ngoài những cây điện đường màu vàng yếu ớt.

Mùi khét của động cơ xe, cùng mùi xăng dầu chảy thật khiến người ta khó chịu.

Cửa kính xe vỡ vụn văng vương vãi trên mặt đường, làn khói xám đen bốc lên từng lớp màn mỏng, vài bóng người từng bước đi lại phía chiếc xe, một giọng nói sắc lạnh vang lên:



- Đưa hắn đi!

Lời người đấy vừa dứt thì vài kẻ bước đến mở cánh cửa xe ra rồi đỡ lấy hắn đưa vào một chiếc xe khác đậu gần đấy.

Tất cả bọn họ cùng ngồi vào rồi lao về bóng đen phía trước mà mất hút.

Mây đen kéo đến che lấp đi cả vầng trăng thiếu tròn trịa, cơn gió mạnh thổi tung lớp khói đen vào khoảng không vô cực, tất cả như là một điềm báo của điều chẳng lành sắp ập tới!

Trong màn khói lửa nóng rực đến thiêu đốt từng mảng da thịt, một thân ảnh mỏng manh của người nữ nhân mặc chiếc váy ngủ màu trắng, từng bước khó nhọc lê đôi chân đã sớm trày trớt đến tứa máu mà chen vào đống đồ ngổn ngang rực lửa, tà váy dài chạm đất giờ cũng đã quét được một lớp tro xám bụi bặm.

Cả gương mặt xinh đẹp lúc này đã trở nên nhem nhuốc bởi lớp khói đen dày đặc, đôi đồng tử băng lạnh giờ cũng đã tan chảy mà loé lên một tia hoảng hốt kinh hoàng, bờ môi khô nứt khẽ mấp máy gọi tên:

- Thiên Uy, anh ở đâu?

Đáp lại lời cô chỉ là những âm thanh của đồ vật đã cháy rụi rơi xuống, lửa mỗi lúc một hừng hực lên đến bỏng rát.

Cô gắng gượng đi sâu vào bên trong, trước màn khói đen xám xịt đến cay cả khoé mắt, thân ảnh người nam nhân nằm gục trên sàn, xung quanh chỉ là một màu đỏ vàng của lửa.

Cô hốt hoảng đi lại đỡ lấy hắn, bàn tay ôm lấy gương mặt tuấn mỹ ấy mà lay nhẹ:

- Thiên Uy, Thiên Uy...!

Hắn lúc này chậm rãi mở mắt, hơi thở đã trở nên khó khăn:

- Băng Nhi, em trở lại rồi.

Sống mũi cô đã trở cay xè, gắng gượng đỡ hắn dậy rồi dìu đi.

Bất chợt từ phía trên cao, một thanh xà gỗ đã cháy rụi dần dần tuột khỏi vị trí của nó, còn chưa kịp có phản ứng thì cả người cô bị hắn đẩy mạnh về phía khác, một giây sau đó ánh lửa chói mắt rơi thẳng xuống dưới, Băng Nhi kinh hãi nhắm chặt mắt lại mà hét lên:

- Thiên Uy....đừng!

.......

- Băng Nhi, Băng Nhi!

Tiếng gọi hối hả đấy làm cô chợt tỉnh giấc, tia nắng dịu nhẹ của buổi bình minh chiếu thẳng vào khiến cô nhíu mày nhìn vào thân ảnh trước mặt khẽ gọi tên:

- Ngạo Thiên!

Anh lúc này nhìn cô có chút tức giận mà gắt nhẹ:

- Băng Nhi, tôi vẫn luôn nhắc nhở em phải ăn uống đầy đủ, nhưng vì cái tính cách cố chấp của em mới dẫn đến tình trạng suy nhược cơ thể. Em rốt cuộc có còn nghĩ đến đứa bé trong bụng không?

Cô bây giờ lại chẳng để tâm đến lời anh nói, tâm trí còn đang xoay vòng trong giấc mơ khi nãy, cảm giác kinh hãi và lo sợ còn rõ ràng như vậy, hắn chẳng nhẽ đã gặp chuyện gì sao?

Bất chợt hình ảnh đôi tình thân ngày hôm qua hiện về, cô lại khẽ cười khổ một cái: có gặp chuyện thì sao chứ, hắn cũng đã có người quan tâm rồi.

Cô hướng đôi mắt mệt mỏi nhìn về phía Ngạo Thiên, vẻ mặt vô cảm mà lạnh nhạt nói:

- Tôi muốn về!

Ngạo Thiên nghe vậy lại trừng mắt nhìn cô:

- Không được, bác sĩ nói em phải ở lại để tiện theo dõi.

Cô chẳng để tâm đến lời anh nói, hướng đôi mắt ra phía ngoài cửa sổ nhìn từng tán lá đang xào xạc với gió mà lòng lại trở nên trĩu nặng.

Ngạo Thiên thấy cô như vậy lại cảm thấy thương xót thay cho cô, cho cả bản thân mình.

Thời gian cô nằm hôn mê, anh luôn túc trực bên cạnh mà không ngừng lo lắng, chỉ là thi thoảng lại thấy cô gọi tên hắn trong cơn mơ màng khiến anh có phần chạnh lòng.

Lần đầu tiên anh nếm trải thứ cảm giác bước tới không được mà buông bỏ cũng chẳng đành, cứ dùng dằng mãi ở giữa những ngã rẽ của bộn bề thương xót.

Nếu như anh có thể lạnh lùng như những thời gian trước thì giờ đây cũng không cần phải cảm thấy cô độc như vậy.

Ngạo Thiên nhìn cô mà cười khổ một cái rồi nhẹ giọng nói:

- Nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài mua chút gì đó cho em.

Nói rồi anh cũng quay lưng trở ra ngoài.

Cánh cửa vừa khép lại, đôi đồng tử sâu thăm thẳm kia bất chợt lại long lanh nước.

Cô cuối cùng cũng không thắng nổi trái tim mình, nó thật ra vẫn rất đau, vẫn cảm thấy nhức nhối khi nghĩ đến hắn.

Hai dòng lệ chua xót cứ chảy dài xuống gò má xanh xao, bàn tay đưa lên ôm chặt lấy lồng ngực của mình mà cổ họng nghẹn đắng lại:

- Thiên Uy, con chúng ta... giờ phải làm sao đây?

Trong căn phòng với gam màu trắng xoá, màu trắng của tâm hồn, màu trắng của giọt lệ buồn, nữ nhân ngồi trên giường với dáng vẻ đau thương, cả người run lên từng đợt nức nở mà khóc thương cho đoạn tình cảm dang dở này.