Có Phải Tình Là Biển Lửa

Chương 8




Hắn lúc này lôi cô quăng mạnh vào trong xe, hình ảnh đụng chạm lúc nãy của lão cứ hiện rõ trong đầu lại khiến hắn khó chịu vô cùng liền quay sang cô đay nghiến mà nói:

- Triệu Băng Nhi, tôi nói cô biết cách câu dẫn đàn ông quả nhiên không sai.

Băng nhi nghe vậy lại cười khẩy một cái nhìn đến hắn lạnh giọng nói:

- Vũ Thiên Uy, tôi thấy con người anh thật hai mặt. Chẳng phải là anh đẩy tôi cho lão đấy sao? Bây giờ lại bày ra vẻ mặt này, thật khiến người khác kinh ngạc.

Hắn nghe vậy liền nhíu mày, lời nói của Ngạo Thiên khi ấy lại đụng đến điều khúc mắc từ trước đến giờ trong lòng hắn, có phải là hắn yêu cô? Nghiễm nhiên một kẻ cao cao tại thượng như hắn sẽ chẳng thừa nhận chuyện đó vậy nên mới thoả hiệp chỉ là khi nhìn thấy cả người cô bị một kẻ khác đụng chạm hết lại khiến hắn bực bội đến khó chịu, thứ cảm giác này từ trước đến giờ vốn không xuất hiện mà hắn đối với nữ nhân cũng chỉ dùng qua một lần về sau bọn họ muốn dây dưa cùng ai, hắn cũng chẳng bận tâm, vậy tại sao đối với cô lại có tính chiếm đoạt mạnh mẽ đến như vậy? Chẳng lẽ hắn thật sự là động tâm? Nghĩ vậy, hắn một lần nữa phủ định hết tất cả, bàn tay đưa lên bóp mạnh cằm cô kéo sát lại gần rồi lạnh giọng nói:

- Triệu Băng Nhi, cô không đủ tư cách để trả treo với tôi.

Cô nghe vậy lại trừng mắt lên nhìn hắn, không nhân nhượng mà đáp trả:

- Vậy tôi cũng lấy làm hiếu kỳ. Vũ tổng cao cao tại thượng như vậy sao đối với kẻ "không đủ tư cách" như tôi lại để tâm đến vấn đề "tôi biết cách câu dẫn đàn ông" hay "tôi đi câu dẫn đàn ông" vậy? Sự để tâm đấy của ngài lại khiến tôi lầm tưởng là ngài đang thích tôi đấy!

Lời cuối cùng của cô lại một lần nữa đụng chạm đến điều tối kỵ của hắn. Trong lòng chợt tức giận, không nói một lời liền hung hăng cúi xuống mà hôn lên bờ môi cô, bàn tay vòng qua sau chậm rãi kéo chiếc khoá váy xuống.

Hành động nhanh đến mức cô còn không kịp phản ứng, chỉ trợn tròn mắt lên nhìn gương mặt hắn đang sát kề mình, trong đầu trở nên hoảng loạn.

Hắn không phải là muốn cô ngay trên xe chứ? Mẹ kiếp, chẳng phải lúc nãy vừa mới sao, hơn nữa ở đây còn có người.

Thân váy từ từ trượt xuống, Băng Nhi bắt đầu vùng vằng đẩy ra nhưng hắn lại đưa tay lên giữ chặt lấy gáy cô, một tay ôm lấy eo cô kéo sát vào người rồi xoay người che lại khi thân váy vừa kịp rũ xuống, cả bầu ngực đẫy đà áp chặt vào lồng ngực hắn.

Người áo đen lái xe lúc này lại coi như không có chuyện gì chỉ khẽ đóng hết cửa kính lại, chậm chậm dừng xe rồi lặng lẽ mở cửa bước xuống.

Trong khoang xe sang trọng lúc này chỉ còn hai thân ảnh đang dính chặt lấy nhau.

Chiếc váy dạ hội lộng lẫy giờ đã trở thành một đống nhăn nhúm, mà cô ở trong lòng hắn bị nụ hôn mãnh liệt của hắn làm cho mơ màng.

Đến khi cảm nhận được hô hấp của người phía dưới đã trở nên khó khăn hắn mới từ từ rời ra, đôi mắt rực lên ngọn lửa dục vọng, thanh âm trở nên khàn đục:

- Triệu Băng Nhi, nếu cô muốn câu dẫn đàn ông, tốt nhất chỉ nên tìm đến một mình Vũ Thiên Uy này, bởi vì cô là người của tôi. Tôi sẽ luôn nhắc nhở cô, hãy nhớ lấy điều đó!

Nói rồi bàn tay hắn liền mạnh tay gỡ bỏ lớp y phục vướng víu trên người cô xuống, bàn tay túm lấy eo cô xoay người lại, đặt cô ngồi lên trên hắn. Phía dưới, một vật nóng hổi liền mạnh mẽ xâm nhập vào bên trong khiến cô đau đớn khẽ nhíu mày ngửa đầu ra sau mà kêu lên một tiếng.

Hắn hai tay siết mạnh bờ eo nhỏ ấy, dùng lực vận động liên tục, rồi cúi xuống hai bầu ngực căng tròn ấy mà cắn mút.

Băng Nhi vì hành động ấy của hắn lại khẽ vặn mình, buột miệng kêu lên một tiếng khiến hắn thêm kích thích, bàn tay trườn xuống cặp mông của cô dùng sức mà nhấp mạnh hơn.

Cả người cô dường như không còn trọng lượng theo phản xạ vòng hai tay ra sau lưng hắn mà ôm chặt lấy, móng tay cào lên tấm lưng rộng lớn tạo thành những vết xước đỏ. Cô tuy là không cam tâm tình nguyện nhưng cái cơ thể chết tiệt này lại đối với hắn là có phản ứng, thật khiến cô xấu hổ.

Không gian trong xe tuy thuộc vào dạng xe khoang rộng nhưng lại trở nên chật hẹp bởi một cảnh xuân nóng bỏng này.

Khi hắn bắt đầu gấp rút ra vào trong cô, một giây sau đấy gầm lên một tiếng, dục vọng đạt tới đỉnh điểm, cả hai gục vào nhau mà thở dốc.

Băng Nhi mệt mỏi mà tựa lên vai hắn, cả gương mặt đã ửng hồng, tấm lưng trần trắng nõn giờ đã thấm những hạt mồ hôi, đôi mắt trở nên nặng trĩu rồi khẽ khép lại.

Khi cảm nhận được hơi thở đều đặn của người trong lòng, hắn mới từ từ đẩy cô ra.

Nữ nhân trong mắt hắn với làn da trắng nõn không một vết tì, từng đường cong trên cơ thể lại hoàn mỹ đến mê hoặc. Mái tóc búi cao sau trận kích tình vừa rồi đã trở nên rũ rượi, vài sợi buông xuống vương lên gương mặt nhỏ nhắn, bàn tay hắn đưa lên nhẹ nhàng vẽ gọn lại rồi với lấy chiếc áo vét của hắn mặc lên cho cô rồi dịu dàng đặt cô nằm xuống gối đầu lên chân mình.



Đưa tay với lấy chiếc điện thoại, bấm một dãy số nói gì đấy rồi tắt máy. Một lúc sau, cánh cửa mở ra, người áo đen khi nãy bước vào cúi đầu chào hắn định nói gì đấy thì hắn lại đưa tay lên ra hiệu giữ im lặng, người áo đen thấy vậy cũng lặng lẽ ngồi vào chỗ rồi lái xe đi thẳng.

Hắn lúc này rời tầm mắt xuống cô, bàn tay vô thức đưa lên vuốt ve mái tóc, tâm tình liền trở nên phức tạp.

* * * * *

Khi bình minh đã đỏ rực ở phía chân mây, những tia nắng hắt bâng quơ lên vạn vật, khẽ lấp lánh những giọt sương đêm còn đọng trên phiến lá đang chuyển mình, cơn gió dịu dàng lùa qua khung cửa sổ nhẹ tung bay chiếc rèm cửa mỏng manh lại thấy được một khung cảnh bên trong đẹp như tranh vẽ.

Nam nhân nằm đấy có gương mặt đẹp như một pho tượng điêu khắc. Những đường nét trên gương mặt ấy hoàn hảo đến mức như được một chuyên gia điêu luyện tự tay tạo nên vậy. Lớp chăn mỏng nhẹ nhàng phủ lên che đi nửa dưới, phần trên để lộ ra cơ bụng sáu múi cùng vòm ngực săn chắc. Cả người hắn khi ngủ cũng toả ra sức hút điên đảo đến như vậy, thật khiến người khác ngưỡng mộ.

Nghiễm nhiên khung cảnh trở nên lay động lòng người hơn khi nữ nhân ở trong lòng hắn lại vô cùng xinh đẹp, thân thể lộ liễu nửa che nửa đậy mà yên giấc. Mày liễu như khói, mi tựa lông hồng, sống mũi thon gọn, bờ môi đỏ mọng, ngũ quan hài hoà tạo nên một dung mạo đẹp như trăng như hoa.

Mặt trời đã thoát khỏi phía chân xa xa kia, những tia nắng bắt đầu rực rỡ rọi thẳng vào hai thân ảnh trong căn phòng.

Băng Nhi khẽ cựa mình nhíu mày một cái rồi chậm rãi mở mắt, cả gương mặt tuấn mỹ hiện hữu ra khiến cô sửng sốt. Lại nhìn xuống thân mình không một mảnh y phục, cô vội vàng túm lấy tấm chăn kéo lên che lấy ngực mình, đôi mắt đảo quanh nhìn căn phòng một lượt. Không gian khác lạ này chắc chắn là phòng của hắn rồi.

Đôi mắt chợt chuyển hoá sắc lạnh, cô nhẹ nhàng bước xuống giường với lấy chiếc áo sơmi của hắn mặc vào rồi hướng ra phía cửa quay trở về căn phòng của mình.

Khi cánh cửa vừa đóng lại, nam nhân nằm đấy mới từ từ mở mắt. Đôi đồng tử nhìn xoáy sâu về hướng cô vừa đi khuất, một tia phức tạp hiện rõ trên gương mặt.

Cô là nữ nhân đầu tiên hắn đưa về nhà, nữ nhân đầu tiên có thể khiến hắn ham muốn nhiều lần, cũng là nữ nhân đầu tiên được ngủ trên giường của hắn, tất cả những ưu ái mà biết bao người phụ nữ khác đều mơ ước ấy hắn lại dành cho một người luôn chống đối lại với mình. Liệu rốt cuộc có phải hắn thật sự đang để tâm đến cô?

Gạt bay đi suy nghĩ đấy, hắn bước xuống giường đi thẳng vào nhà tắm mở nước xối xả vào mặt. Làn nước mát lạnh ấy khiến hắn trở nên tỉnh táo hơn, lấy lại vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng ấy quay trở ra khoác lên mình bộ Tây trang sang trọng rồi trở xuống nhà, đi ra xe lái thẳng đến Vũ Thị không một chút nán lại.

Nghiễm nhiên vì sự thờ ơ của hắn, Băng Nhi vẫn phải tiếp tục công cuộc đi đến Vũ Thị bằng đôi chân của mình.

* * * * *

Buổi chiều hôm ấy, trên tầng cao nhất của Tập đoàn Vũ Thị lớn mạnh, nam nhân với gương mặt sáng giá ngồi trên ghế, dáng vẻ nghiêm chỉnh xem từng tập tài liệu lại cũng có thể đẹp hoàn mỹ như vậy.

Bỗng chuông điện thoại vang lên, hắn đưa tay với lấy rồi bắt máy:

- ....

- Được, gặp ở chỗ cũ.

Nói rồi hắn liền tắt máy, xem qua một lượt số tài liệu trên bàn rồi đóng lại. Cùng lúc đấy tiếng gõ cửa vang lên "cốc, cốc", hắn hướng đôi mắt ra ngoài rồi lạnh giọng nói:

- Vào đi.

Lời vừa dứt, cánh cửa liền bật ra, Băng Nhi trên tay cầm một tập tài liệu đi vào đặt lên bàn của hắn:

- Đây là số tài liệu mà ngài cần, tôi đã kiểm tra và phân tích kỹ ở bên trong. Ngài có thể xem qua. Còn nữa, việc mời Ảnh hậu Phương Đan làm đại diện cho sản phẩm của Vũ Thị cũng đã được hoàn thiện. Cô ấy đang trên đường đến đây để tiến hành cho việc quay film quảng cáo sản phẩm.

Hắn nghe vậy chỉ đứng lên, với lấy chiếc áo vest rồi nhìn sang cô lãnh đạm nói:

- Giờ tôi có chút việc, cô hãy thay mặt tôi đi tiếp đón cô ấy rồi dẫn thẳng đến hậu trường quay film, lát tôi sẽ qua đó.

Nói rồi hắn cũng lướt qua cô mà đi ra ngoài, Băng Nhi thấy vậy cũng im lặng mà bước theo.



Xe hắn vừa rời khỏi Vũ Thị thì một em siêu xe Ferrari 488GTB màu trắng dừng trước Tập đoàn.

Một người đàn ông mặc âu phục đi xuống phía sau mở cánh cửa.

Đôi guốc hàng hiệu màu đỏ, mẫu mã mới nhất của thương hiệu Gucci đặt xuống mặt đất. Nữ nhân bước ra với mùi nước hoa thời thượng, trên người là chiếc váy body cùng hiệu Gucci ôm sát vào người tạo nên một đường cong hoàn mỹ. Mái tóc dài buông xoã uốn hình lọn sóng ôm lấy gương mặt xinh đẹp được trang điểm khá kỹ càng, cả người toát lên khí chất cao quý.

Bước theo sau nữ nhân ấy là một người đàn ông có thân hình không được đầy đặn cho lắm, gương mặt cũng trang điểm tuy không quá lộ liễu nhưng vẫn thấy được màu son đỏ cùng đường kẻ lông mày rõ rệt, cất lên giọng nói ẻo lả:

- Sao không có ai ra đón chúng ta vậy? Thật là bực mình quá mà!

- Chị Mạnh, tức giận sẽ không tốt cho nhan sắc.

Lời vừa dứt, Băng Nhi từ phía trong đi ra tiến lại chỗ hai người bọn họ, vẫn giữ vẻ mặt không cảm xúc cúi đầu chào rồi lãnh đạm nói:

- Thật xin lỗi đã ra đón tiếp muộn. Xin hỏi, đây có phải ảnh hậu Từ Phương Đan?

Nữ nhân kia nghe vậy nhìn cô mỉm cười gật đầu:

- Phải.

- Từ tiểu thư, mời!

Nói rồi cô định nhường đường cho Phương Đan đi thì một giọng nói lên tiếng:

- Khoan đã, cô là ai? Chẳng phải đã nói Vũ tổng sẽ ra đón chúng tôi sao?

- Thật xin lỗi, Vũ tổng có việc gấp nên đã ra ngoài. Tôi là trợ lý của ngài ấy đã được phân phó để đón tiếp mọi người.

Phương Đan lúc này mới quay sang tên đàn ông ả mái đó mỉm cười:

- Chị Mạnh, không sao? Ai đón cũng được thôi, chúng ta mau vào đi.

Người đàn ông ấy nghe vậy lại liếc xéo cô một cái:

- Hứ... cô có biết ảnh hậu của chúng tôi đáng giá như thế nào không? Nếu không may có kẻ cố ý muốn làm hại đến cô ấy thì một mình cô có bảo vệ nổi không? Tôi muốn gặp Vũ tổng, tôi muốn ngài ấy phải đích thân ra đón và chắc chắn sẽ cho người bảo vệ cô ấy tôi mới cùng vào với cô.

Băng Nhi nghe vậy khẽ nhíu mày, sau đó lại nhìn sang người áo đen lái xe khi nãy liền tiến lại gần, một giây sau đó túm áo tên ấy vật mạnh xuống đất khiến tên đó kêu lên một tiếng, cô lại nhìn đến tên ẻo lả đấy lạnh nhạt nói:

- Như vậy có thể bảo vệ cô ấy được rồi chứ?

Hành động của cô nhanh và dứt khoát khiến hai người bọn họ kinh ngạc.

Tên ẻo lạ ấy nuốt xuống nước bọt rồi liếc xéo cô một cái ỏng ẹo đi vào.

Băng Nhi thấy vậy lúc này hướng đến Phương Đan lạnh nhạt nói:

- Từ tiểu thư, mời.

Phương Đan nghe vậy nhìn cô mỉm cười khẽ gật đầu rồi cả hai cùng đi thẳng vào bên trong.

Cách đó không xa, một bóng người lén lút dõi theo hai thân ảnh đấy đi khuất rồi cũng quay người rời đi.