Ngày 25 tháng 12 năm 2008tại công ty quảng cáo Tam Mục thành phố S.
Diệp Phiên Nhiên tựangười vào cửa sổ phòng họp, vẫn không thể nào bỏ được thói quen thời trung học,gặp phải nội dung không thích nghe thì lén trốn phía dưới tùy tiện dùng chiếcbút đen vẽ lên trang giấy cuốn sổ nhật ký của mình. Những đường nét nghuệchngoạc ngổn ngang đó chằng chịt chi chít vào nhau, duy chỉ có mình cô mới có thểnhận ra khắc họa gương mặt một chàng trai. Hàng lồng mày, đôi mắt, cả sống mũivà làn môi của cậu.
Diệp Phiên Nhiên ngỡ rằngmình đã cho người đó vào quên lãng. Người con trai đó, gương mặt đó lại thithoảng vô tình lướt qua gợi lại góc khuất chôn sâu những ký ức cùng những dĩvãng sắp bị thời gian năm tháng phủ lớp bụi trần.
Khi còn học đại học, mônchính trị vẫn là môn cô căm ghét nhất. Nhưng cô là cán bộ bí thư chi đoàn củalớp, không thể cúp học đành ngồi trong lớp vẽ điên cuồng gương mặt của DươngTịch vào sách giáo trình môn học. Mặt trông nghiêng, cả mặt chính diện hòng hóagiải nỗi khổ tương tư trong lòng. Có lần, cô vẽ quá miệt mài, thình lình ngaycạnh xuất hiện một cánh tay bất chợt giật lấy cuốn sách của cô. Diệp PhiênNhiên ngẩng đầu lên, thầy giáo môn chính trị đang nghiêm mặt trừng mắt nhìn cô:“Em đang làm cái gì vậy?”
“Ơ!” Cô le lưỡi, nhanhtrí ứng biến, cất tiếng nói xạo: “Xin lỗi thầy! Môn tự chọn của em là mỹ thuật,tuần này sắp thi rồi, em đang ra sức khổ luyện đấy ạ!”
Thầy dạy môn chính trị làmột người vóc dáng đẫy đà, suốt ngày cười híp mắt, tính tình ngẫu hứng, mọingười tặng cho thầy biệt hiệu “Ông mập”. Ông mập chỉ đáp một câu: “Tài nghệ mỹthuật cũng tàm tạm, rất có hồn. nhưng mà, sau này vào giờ học không được làmviệc riêng nữa!” Nói rồi thầy trả lại cuốn sách cho cô, cất bước quay lại bụcgiảng.
Đó là việc xảy ra vào nămhai đại học. Diệp Phiên Nhiên chưa bao giờ kể cho Dương Tịch nghe chuyện này.Sau khi chia tay, cô dần quên khuấy đi, chẳng ngờ, đúng vào buổi sáng mùa đônglạnh giá này cô lại sực nhớ ra.
Dường như cô được hồn lìakhỏi xác, xuyên dòng thời gian quay trở về lớp học Đại học N. Chỉ có điều, thầygiáo chính trị năm xưa nay đã trở thành bác Tổng công ty Tam Mục.
Nếu thời gian thực sựquay ngược trở lại thì cô có thể nào thay đổi kết cục câu chuyện về Dương Tịchkhông?
“Này, tan họp rồi!” Ai đóvỗ mạnh vào vai cô: “Sau cậu còn ngẩn tò te thế kia?”
Diệp Phiên Nhiên ngẩngđầu mới phát hiện ra phòng họp chẳng còn ai, chỉ còn lại cô và Mạc Kỳ.
Cô gấp cuốn nhật ký lại,đứng phắt dậy, nói: “Buổi họp sáng đáng ghét, rốt cuộc cũng xong rồi. Vì sợ trễgiờ mà tớ còn chưa ăn sáng nữa!”
“Tớ cũng vậy.” Mạc Kỳ kéotay cô, nói: “Nhân lúc chưa có làm gì, bọn mình lỉnh ra ngoài ăn sáng đi!”
Diệp Phiên Nhiên còn đangngần ngừ thì Mạc Kỳ đã kéo cô đi: “Đừng lề mề nữa, mau lên nào. Bụng tớ sắp đóikhông chịu được rồi nè!”
Cô mỉm cười thư thái. MạcKỳ tuy chỉ kém cô ba tuổi, sinh vào cuối đời thế hệ 8X, nhưng cả hai dường nhưcách biệt nhau cả thế hệ. Mạc Kỳ tuy có hơi hấp tấp vội vàng, tính tình nóngvội nhưng vui vẻ hoạt bát, chẳng e ngại điều gì. Hai người kể động người tĩnh,tính cách bổ sung cho nhau, nhanh chóng trở thành đôi bạn ý hợp tâm đầu.
Trong mắt Mạc Kỳ, DiệpPhiên Nhiên tuy không được coi là xinh xắn nhưng mặt mày thanh tú, làm việc gìcũng cẩn thận chu đáo, tính tình cực kỳ tốt. Trong công ty, cô chăm chỉ cốgắng, điềm nhiên bình thản, hiền lành, dịu dàng, khiêm tốn, quyết đoán. Thoạtnhìn trông cô không bắt mắt, nhưng tiếp xúc lâu dần, cảm nhận được dường như cómột sức mạnh quyến rũ rung động lòng người toát lên từ cơ thể cô, không có gìcó thể che giấu được.
Chủ nhiệm phòng kế hoạchTriệu Khang đánh giá Diệp Phiên Nhiên rất cao. Anh nói rằng, phụ nữ phân ra làmba loại, đó là: mỹ nữ, nữ tài ba và thục nữ. Riêng Diệp Phiên Nhiên, đặc điểmcủa ba loại phụ nữ trên cô đều có đủ.
Mạc Kỳ tuy rằng có chútkhông phục nhưng Triệu Khang là người đàn ông trung niên đã lập gia đình, kinhnghiệm ngoài xã hội khá phong phú, gặp gỡ tiếp xúc biết bao người. Anh đánh giáDiệp Phiên Nhiên không phải là không có căn cứ, tuyệt nhiên chẳng phải vì sựtâng bốc nịnh nọt mà chính là bản năng tán thưởng của người đàn ông khi bắt gặpmột người khác phái ưu tú.
Diệp Phiên Nhiên và TriệuKhang là cộng sự với nhau nhiều n. Năm xưa, cô có thể gia nhập công ty rấttiếng tăm trong ngành quảng cáo tại thành phố S này cũng phần nhiều nhờ vào sựgiúp đỡ hết mình của Triệu Khang. Diệp Phiên Nhiên học năm cuối đại học thựctập tại công ty quảng cáo Tam Mục, Triệu Khang khi đó là giáo viên thực tập củacô. Tuy rằng chỉ tiếp xúc với cô vài tháng ngắn ngủi nhưng Triệu Khang hết sứcđánh giá cao về phẩm chất cùng năng lực làm việc của cô. Khi Diệp Phiên Nhiêntốt nghiệp, anh liền tiến cử Diệp Phiên Nhiên với bác Tống. Chình vì cơ duyênnày mà Diệp Phiên Nhiên đến giờ vẫn xưng anh là thầy Triệu, mà không phải làTriệu chủ nhiệm như những người khác thường gọi anh.
Từng có vài người bànluận sau lưng, cho rằng sự giúp đỡ Triệu Khang dành cho Diệp Phiên Nhiên ắt hẳngiữa hai người phải có mối quan hệ mập mờ không để người ngoài biết. Đổi lại làngười khác, Mạc Kỳ có thể sẽ nghi ngờ nhưng vì là Diệp Phiên Nhiên thì có đánhchết cô cũng không tin. Diệp Phiên Nhiên là người biết giữ mình, trong công tyai ai cũng nhận thấy điều này. Cô xưa nay không bao giờ thêm thắt đơm lời, đặtđiều nói xấu người khác. Cô luôn tuân theo quy củ nguyên tắc, lặng lẽ làm việccủa mình, trên mặt luôn nở nụ cười điềm tĩnh, khiêm tốn nhún nhường.
Về lý mà nói, kiểu ngườicon gái như Diệp Phiên Nhiên, thư thái, an phận, thực tế, chính là mẫu hiền thêlương mẫu có một không hai. Đàn ông theo đuổi cô không hề ít nhưng mãi đến tậngiờ cô vẫn lẻ bóng một mình. Về điểm này, Mạc Kỳ tin rằng cô là người có cặpmắt tinh đời, thà cô đơn lẻ chiếc quyết không hạ tiêu chuẩn. Duy chi Diệp PhiênNhiên mới biết rằng, con tim cô bình lặng, là vì chẳng thể gặp được người khiếnlòng cô dậy sóng.
Đêm trước ngày tốt nghiệpđại học, Diệp Phiên Nhiên sắp ròi khỏi trường, Bạch Dương hẹn gặp mặt cô bên hồTâm Đình. Bốn năm đại học, Bạch Dương hẹn hò quen bao nhiêu người, bạn gái thay như chơi đèn phá kéo quân, đổi hết cô này đến cô khác. Cuốicùng chợt phát hiện ra rằng, người cậu không thể nào từ bỏ được mãi là DiệpPhiên Nhiên.
“Diệp Phiên Nhiên, vừanhìn thấy cậu lần đầu thì cuộc đời mình đã định sẵn rồi. Nếu cậu đón nhận mình,mình tình nguyện vì cậu ở lại thành phố S này.”
Diệp Phiên Nhiên đưa mắtnhìn cậu dưới ánh trăng, không thể nào quên được rối hôm đó, cũng tại nơi này,Dương Tịch nâng mặt cô lên, nói giọng thiết tha: “Phiên Phiên, anh yêu em, anhsẽ mãi mãi không phụ lòng em!”
Lời nói vẫn văng vẳng bêntai nhưng người đã đi xa, nay cảnh còn người mất. Đối mặt với Bạch Dương, côchỉ còn cách mỉm cười đau xót.
Diệp Phiên Nhiên thảnnhiên đáp: “Bạch Dương, mình vẫn giữ nguyên câu đó, chúng mình chỉ thích hợp làbạn bè, chứ không phải tình nhân” Con tìm cô giờ đã hóa thành sa mạc cằn cỗi,nhỏ vào một giọt nước, há có thể ẩm ướt lại chăng?
“Diệp Phiên Nhiên à, thựcra kết cục này mình đã đoán trước cả rồi. Nhưng mình không hề hối hận chút nào,mình đã từng yêu cậu!”
Diệp Phiên Nhiên nhẹnhàng nói lời xin lỗi rồi xoay người bỏ đi.
Đôi mắt nhìn theo bónghình cô lẩn nhanh chóng trong màn đêm, Bạch Dương sực nhớ đến câu nói nổi tiếngcảu Từ Chí Ma: “Đắc tri, ngã hạnh, bất đắc, ngã mệnh” (Có được em, đó là niềmhạnh phúc của anh, không có được em, âu đó cũng là do duyên phận đôi ta).
Cách ký túc xá không xavọng lại từng giọng ca gào khóc thảm thiết xen lẫn tiếng chai bia vỡ loảngxoảng. Những sinh viên sắp tốt nghiệp dùng cách này để truy điệu tưởng nhớ thờithanh xuân cùng cuộc sống bốn năm đại học khô héo úa tàn.
Bạch Dương trở về ĐôngBắc, từ đó trở đi bặt vô âm tín. Khổng Thiên Thiên cùng anh chàng Cao Tường đếnThẩm Quyến. Một năm sau khi tốt nghiệp đại học thì bọn họ kết hôn, hiện giờ đứacon của hai người đã tròn một tuổi. Trần Thần quay lại thành phố D, đảm nhiệmthầy giáo thể dục tại trường trung học tư thục. Diệp Phiên Nhiên không muốn trởvề thành phố D, bởi lẽ từng ngõ hẻm con đường nơi đó, từng căn nhà, thậm chítừng ngọn cỏ ngọn cây đều gợi lại ký ức về Dương Tịch vốn chôn sâu tận tronglòng cô. Chỉ khi rời khỏi thành phố này thì những vết thương lưu lại sau khiDương Tịch ra đi mới có thể hoàn toàn khép miệng lại.
Thời gian là liều thuốctốt nhất chữa lành mọi vết thương. Với vài người, vài sự việc, chỉ cần không cốtình nhắc đến, rồi một ngày nào đó ngọn gió sẽ từ từ thổi bay những năm tháng dĩ vãng trước kia
Mấy năm nay, cô thực sựbị thời gian cuốn lấy. Cô luôn gắng sức thể hiện vẻ thư thái, điềm nhiên đểngười ngoài không nhận ra vẻ cô đơn quạnh vắng của cô. Bố mẹ cô hết lần này đếnlần khác gọi điện thoại nói bóng nói gió, nhắc nhở cô đừng nên mải miết côngviệc mà bỏ lỡ chuyện trọng đại cả đời mình. Hai mươi sáu tuổi, đã được xem là“gái nhà lành” lắm rồi. Trong bộ phim điện ảnh Nếu em là duy nhất, Cát Ưu nói với Phùng Viễn Chinh rằng: “Em cũng đãkiểm nghiệm bản thân vì sao mình dung tục đến vậy, nội tâm rộng rãi thênhthang, cớ sao chẳng thể dung nạp được người đàn ông mà nhảy vọt ra một ngườiphụ nữ, anh đoán xem, lại đón nhận thêm một người phụ nữ khác nữa!”
Nội tâm là một nơi rộngrãi thênh thang, nếu như lúc đầu người xông vào mà không nhảy thoát ra ngoàithì còn ai có thể tiến vào được nữa?
Diệp Phiên Nhiên từ chốilời tỏ tình tán tỉnh của hết người này đến người khác, cũng chẳng buồn đi xemmắt.
Nhiều người cho rằng, hônnhân mang lại sự ổn định. Thực ra, sự yên ổn thực sự không phải là hôn nhânmang lại mà chính là nội tâm của mình.
Rời khỏi đôi cánh bảo hộcủa bố mẹ, cô bắt đầu cuộc sống tự lập tại thành phố S. Cô thuê một căn hộ nhỏngay gần công ty gồm một phòng ngủ hướng ra ngoài, tràn ngập ánh nắng mặt trời.Sàn nhà bóng loáng, chiếu giường đơn với ga trải giường màu trắng sữa. Trên kệtủ đầu giường bày biện vài bình rượu vang, thi thoảng cô thuê vài băng đĩa phimđể xua đi những đêm mất ngủ.
Diệp Phiên Nhiên rất hàilòng với cuộc sống hiện tại, nơi đó có âm nhạc, có băng đĩa, có sách vở, cócông việc với thu nhập ổn định, còn có cả nhóm đồng nghiệp đáng yêu nữa. Ngoàiviệc không có người yêu,, cô gần như chẳng thiếu thứ gì.
Mỗi buổi sáng thức dậy,cô pha ấm trà Phổ Nhĩ, nằm dài trên chiếc ghế sofa ngoài ban công đọc tiểuthuyết. Tan sở lướt ngang qua tiệm bán vải vụn ở góc đường, liếc mắt trông thấymiếng vải xinh xắn cô liền lôi về nhà để làm rèm cửa. Thi thoảng nhàn nhã côdạo quanh siêu thị, xuống bếp trổ tài nấu nướng vài món ngon cho mình ăn, bằngkhông thì rủ các chị em đồng nghiệp cùng đến nhà xem phim, cuối tuần đishopping
Những thứ cảm giác nhạycảm, rung động, khổ sở cùng những cơn giận dữ phẫn nộ chẳng cách gì hiểu đượcvà rồi tất thảy đề đã tan rã. Ba năm, vỏn vẹn ba năm, cô dường như biến thànhmột người hoàn toàn khác. Nhớ lại cuộc sống trước kia của mình, cô cảm nhận rõrệt sự bồng bột, kiêu ngạo, vẻ tự ti nhút nhát của mình. Có lẽ khi bản thânđang ở độ tuổi mới lớn, cô đã phần nào quá đỗi yêu quý nội tâm suy nghĩ củamình mà thiếu đi cảm nhận về vạn vật xung quanh. Tổng kết lại, cuối cùngcô phát hiện ra rằng bản thân mình thực sự đã trưởng thành.
Chỉ khi trưởng thành rồimới hiểu rằng thế gian này không chỉ như chúng ta đã suy nghĩ, mới có thể nhậnra rằng thế giới càng rộng lớn càng chân thực hơn.
Tuy là vậy, theo sựtrưởng thành của bản thân thì những tháng ngày rơi lệ vì một bài ca, xấu hổthẹn thùng, tim đập nhanh mặt đỏ ửng vì ai đó, tất thảy đều đã chẳng còn, có lẽlà sẽ chẳng bao giờ có thể trở lại nữa.