Cô Sinh Viên Nhỏ Của Mạc Tổng

Chương 67: Đưa cô tới gặp ba mẹ




Mặc dù rất chướng mắt nhưng không thể ép bản thân không nhìn về hướng bên đó. Một ngừoi phục vụ lén lút tới gần, báo cho Bạch Đường điều gì đó, cô ta cười nham hiểm rồi lườm Kiều Ngữ Tịch một cái, mặt vênh váo kéo

Vương Như Ý đi ra xa đám đông ổn ào.

Kiểu Ngữ Tịch ăn xong miếng bánh, Mạc Hàn cần thận lấy khăn lau miệng giúp cô, tráng làm lem son môi. Bên này anh cũng được báo, ba mẹ anh đã nói chuyện xong với đối tác, ngừoi kia cũng đã rời khỏi đó.

Mạc Hàn đỡ Kiều Ngữ Tịch đứng dậy:" Anh đưa em đi chào hỏi ba mẹ anh nhé."

Đã đến tận đây rồi, chào hỏi là việc nên làm, vậy nên cô nhu thuận mà đi theo anh, hai người đi về phía hành lang bên cạnh, nơi đây ít người lui tới, khá yên tĩnh.

Đi tới trước phòng khách, lại nghe loáng thoáng tiếng nói từ trong phòng vọng ra, cửa phòng cũng mở rộng chứ không khép chặt như vừa nãy.

Hai ngừoi đi vào phía trong, bên trong không chỉ có ba mẹ anh mà còn có thêm vài ngừoi nữa, hẳn là chờ vị đối tác kia rời đi rồi nhân cơ hội tới chào hỏi ba mẹ anh. Nhưng trong đám người này lại có mặt Bạch Đường và

Vương Như Ý lại khiến cho Kiều Ngữ Tịch khá tò mò.

Mạc Hàn cũng nhíu mày khó chịu, anh là ngừòi duyệt danh sách thiệp mời gửi đi, chắc chắc không có thiệp mời nào gửi tới nhà họ Bạch cả, hai người này có lẽ đi theo một vị khách nào đó để vào được đây.

"Ba, mẹ. Con đưa Ngữ Tịch tới chào hỏi hai ngừoi."

Mạc Hàn một tay cầm lấy tay cô, đưa tới chiếc sofa trổng gần đó rất tự nhiên mà cùng ngồi xuống. Mặc dù ở đây có rất nhiều ngừoi nhưng không phải ai cũng có thề ngồi xuống nói chuyện với ba mẹ Mạc, giống như mẹ con

Bạch Đường kia chỉ dám đứng ở gần gần đó, cười lấy lòng, cũng không có kiến thức để có thể chen vào mấy câu chuyện thương nghiệp mà mấy ngừoi khác đang nói đến.

Kiều Ngữ Tịch hướng ba mẹ Mạc chào lễ phép:" Con chào hai bác."



Mẹ Mạc lườm Mạc Hàn một cái rồi nhanh ngồi sát tới, cầm lấy tay Kiều Ngữ Tịch:" Con bé này, một thời gian không gặp lại xinh thêm rồi."

Kiều Ngữ Tịch nhớ tới khi đó bị mẹ Mạc bắt gặp ở nhà Mạc Hàn, tai có chút nóng lên.

"Cảm ơn bác gái, bác gái cũng rất xinh đẹp ạ."

Mẹ Mạc:" Vết thương của con thế nào rồi? Thẳng nhóc kia có chăm sóc tốt cho con không?"

"Anh ấy rất biết chăm sóc ngừoi khác. Con đã hồi phục hoàn toàn rồi ạ."

Mẹ Mạc cừoi tươi rói:"Đây là lần đầu ta nghe được có người khen con trai mình biết chăm sóc ngừoi khác đó. Mà ngoài con ra nó cũng chưa từng chăm sóc ai cả."

Mạc Hàn cầm chén trà lên miệng uống một ngụm, hiếm khi mẹ ruột của anh không hố anh, còn nói giúp anh trước mặt con dâu tương lai, đáng được khen thưởng.

Maya ngừoi ở đây lúc ở bên ngoài đã đoán được Kiều Ngữ Tịch có quan hệ không đơn giản với Mạc Hàn, giờ này chính tai nghe thấy câu chuyện, càng chắc chắn với suy đoán của mình hơn. Nhân cơ hội này, thêm mấy câu nịnh hót.

"Chúc mừng Mạc tổng và phu nhân, hai ngừoi quả thật rất xứng đôi."

"Phu nhân quả nhiên nhan sắc hơn ngừoi, còn rất biết đối nhân xử thế. Chúc hai người trăm năm hạnh phúc, hồn nhân hoac hợp."

Vô vàn câu chúc phúc, ngừoi thì càng nghe càng thẹn thùng, có người lại rất vui vẻ hưởng thụ, cũng có người đã ghen tức lại càng thêm ghen tức, tay nắm chặt đến trắng bệch.

Vương Như Ý rất muốn ra mặt, muốn giới thiệu bản thân chính là mẹ ruột của cô, phần vinh quang này bà ta đáng ra đã được nhận, nhưng bà ta không dám, ba ta biết Mạc Hàn đáng sợ như thế nào, có anh ở bên cạnh Kiều Ngữ Tịch, bà ta không dám có hành động gì lỗ mãng cả. Bà ta cũng chỉ tiếc nuối điều đó, còn không nghe ra mẹ

Mạc vừa nhắc đến chuyện cô bị thương nữa.