*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Sherry
Thầy Lâm không nhanh không chậm xoay tay lái, điều khiển xe lên đường.
Chu Hạm Đạm ngồi bên ghế lái phụ, không dám thở mạnh, nếu như không phải có cửa sổ ngăn lại, tim của cô đã nhanh đến nỗi muốn nhảy ra ngoài luôn rồi.
Không gian hai người đóng kín cũng giống như lần đi song song trên đường lúc trước, đều khiến người ta bức rức. Chu Hạm Đạm không biết nên đặt tay như thế nào cho phù hợp, chỉ có thể nắm chặt đai balo, im lặng cúi đầu, không nói một lời.
Sau khi khởi động xe tự động phát nhạc, bài hát tiếng Anh, giai điệu rất quen thuộc, Chu Hạm Đạm đã từng nghe trên radio buổi tối.
Thầy Lâm chuyên tâm lái xe, hình như cũng không có ý định trò chuyện với mình.
Nơi dùng bữa sáng là quán trà Thanh Viên, cách trường học không xa, qua hai cột đèn giao thông đã đến.
Thanh Viên là quán trà lâu năm nổi tiếng trong thành phố, đã hơn mười giờ mà vẫn người đến người đi như cũ, đa số thực khách đi ra đều mang theo nụ cười thoả mãn trên mặt.
Khoảnh khắc xe dừng lại, Chu Hạm Đạm cởi dây an toàn, vội vàng xuống xe, giống như chạy trốn khỏi mật thất. Đến khi đứng giữa thanh thiên bạch nhật[1], trái tim phập phồng bất ổn của cô mới xoa dịu một chút.
[1] Thanh thiên bạch nhật: ban ngày ban mặt.
Ngay cả bản thân cũng không rõ là vì sao.
Lâm Uyên có lẽ cũng hiểu được tâm trạng khó xử không biết làm thế nào của cô gái nhỏ, chưa nói đến nam nữ cách biệt, chỉ nghĩ tới thân phận chênh lệch của hai người cũng đã làm cho đoạn đường này của cô trở nên có chút khó khăn rồi nhỉ.
Anh cười một tiếng như thế, cũng theo xuống xe.
Chu Hạm Đạm vẫn chưa đi vào, mang balo trên vai, ngoan ngoãn đứng yên chờ anh.
Lâm Uyên bỏ lại vào chìa khóa xe vào túi quần, đi đến bên cạnh cô: "Vào thôi."
Lúc này Chu Hạm Đạm mới như tỉnh ra trong mộng, cuống quít đáp: "À, ừm, được."
Ánh mắt chỉ dám cùng anh tiếp xúc ngắn ngủi, sau đó liền rút chân đi vào trong.
Lâm Uyên đi theo sau lưng cô, suy cho cùng vẫn là sắp đến trưa, trong tiệm còn nhiều ghế trống dễ tìm chỗ ngồi.
Anh nói: "Em chọn chỗ ngồi đi."
Sau đầu là sợi âm thanh như thanh phong minh nguyệt[2], lưng Chu Hạm Đạm nhất thời căng lên, gật đầu.
[2] Thanh phong minh nguyệt: trăng thanh gió mát, ở đây ám chỉ giọng nói trong trẻo.
Cô ngẩng mặt lên, tròng mắt đen như bánh xe xoay tròn, thoáng nhìn một bàn bốn chỗ ở gần cửa sổ, quay đầu lại hỏi: "Thầy thích ngồi gần cửa sổ không?"
Lâm Uyên đáp: "Tôi tùy ý, em thích là được."
Em thích là được...
Em thích...
Chu Hạm Đạm nhanh chóng quay lại, may là không phải tranh giành nha, hệ thống điều khiển thân nhiệt lại phản bội một lần nữa, mặt lại đỏ lên rồi.
Cô bước nhanh về phía mục tiêu chỗ ngồi, quán trà này theo phong cách cổ xưa, thành ghế mặt bàn đều được sơn hồng khắc hoa.
Lâm Uyên ngồi vào chỗ đối diện cô, nhân viên phục vụ đem tới hai chén trà xanh, chén sứ men xanh, chất men và hoa văn, rất là trong sáng tinh xảo.
Menu được đẩy tới trước mặt Chu Hạm Đạm, Lâm Uyên khẽ nhấc cằm: "Nhìn thử xem muốn ăn gì."
Chu Hạm Đạm thu mắt nhìn chằm chằm vào mặt bìa làm bằng sứ thanh hoa, chữ nhỏ được sắp xếp chỉnh tề, tất cả đều là đủ loại điểm tâm sáng, canh bánh bao mì hoành thánh sữa đậu nành, cần gì có nấy.
"Em sao cũng được, " Chu Hạm Đạm nhìn hoa cả mắt, sợ món mình chọn lại không phải món thầy giáo thích ăn, lại không tìm ra biện pháp, đành phải đem trang giấy đẩy trở về: "Thầy Lâm, thầy chọn đi."
Lâm Uyên cũng không từ chối, cầm bút chì lên, vạch ra vài nét, một bên hỏi: "Bánh bao canh gạch cua[3] ăn không?"
Chu Hạm Đạm gật đầu.
Không nghe cô trả lời, Lâm Uyên gương cao mắt nhìn cô một cái, ra vẻ thăm hỏi.
Chu Hạm Đạm lúng ta lúng túng nói: "Ăn."
"Xíu mại[4] nhé?"
"Ừm."
"Mì sợi hay là mì hoành thánh?"
"Mì hoành thánh đi..."
"Mì hoành thánh lớn hay nhỏ?"
"Nhỏ."
"Ừ."
"Uống chút gì không?"
"Không, không cần."
"Được."
[3] Bánh bao canh gạch cua: hình minh họa
[4] Xíu mại (Shumai) là một trong những món ăn điểm tâm của người Trung Quốc. Ở Việt Nam món xíu mại được chế biến theo phong cách đặc trưng của ẩm thực Việt Nam, trông giống thịt viên, thường được dùng với cơm hoặc kẹp vào bánh mì. (Hình minh họa (kiểu TQ)):
Nói xong liền đưa lại tờ giấy gọi món, nhân viên phục vụ mỉm cười nhận lấy, xoay người rời đi.
Anh lựa chọn nhanh chóng dứt khoát, nhưng cũng suy nghĩ chu toàn, toát lên vẻ tỉ mỉ mà lưu loát cực kì mê người, hoàn mỹ phá giải chứng bệnh phân vân khó chọn của mình.
Chắc hẳn là đã dùng cơm với không ít phụ nữ rồi đây, Chu Hạm Đạm vô thức mở rộng suy nghĩ đến điểm này, trong tim lập tức nổi lên chua xót, y như bị chai giấm chua ở trên bàn tưới lên.
Hình như lúc nãy chỉ thấy anh gọi một mì hoành thánh, Chu Hạm Đạm hỏi: "Thầy không gọi món chính cho mình sao?"
"Chọn rồi, " Lâm Uyên trả lời: "Mì Dương Xuân."
Chu Hạm Đạm giật mình: "A... vậy ạ..." Anh muốn ăn cái gì đương nhiên không cần phải báo cáo cho cô, chỉ có thể hỏi chuyện khác để chuyển dời phản ứng thừa thãi của mình: "Mì Dương Xuân ở đây có ngon không?"
Mơ hồ bị cái bộ dạng của cô chọc cười, Lâm Uyên đáp: "Em chưa từng ăn? Em muốn ăn có thể đổi với tôi."
Chu Hạm Đạm gật đầu, lập tức lại lắc đầu. Là chưa từng ăn, nhưng không cần phải đổi đâu.
Lâm Uyên vẫn cười: "Đổi hay là không đổi?"
Chu Hạm Đạm vội vàng nói: "Không cần đổi."
"Ừ." Anh cụp mắt, bưng tách trà lên, nhấp môi, nụ cười vui vẻ trên môi không nhạt.
Một lát sau, nhân viên phục vụ đem lên một cái lồng bánh bao canh gạch cua, lớp vỏ trắng noãn mỏng đến mức dường như có thể nhìn thấy nước canh tươi ngon lắc lư bên trong.
Lâm Uyên cầm lấy một chai dấm, giơ lên trên không nhíu mày hỏi: "Muốn không?"
Chu Hạm Đạm lập tức dùng hai tay dâng lên một cái đĩa sứ nhỏ trước mặt.
Cô cẩn trọng như trình tấu chương lên cho hoàng đế, Lâm Uyên lại nhịn không được cong khóe miệng, rót ra cho cô một ít.
Rót cho mình xong, anh vừa để chai dấm trở lại chỗ cũ, vừa nói: "Không cần phải khách khí với tôi, đây đâu phải ở trường."
Lỗ tai Chu Hạm Đạm hơi nóng, giọng nhỏ đến không thể nghe thấy: "Em không có khách khí..."
Một mặt giả vờ to gan mà gắp một chiếc bánh bao nước canh, ai cũng biết cái bánh bao canh gạch cua này vừa mềm vừa trơn nhẵn, vì cô không kẹp chặt một trong hai chiếc đũa, nên tõm một tiếng rơi luôn vào đĩa dấm chua.
Nước dấm văng ra khắp nơi ——
A, Chu Hạm Đạm nhẹ than, cuống quít tránh đi, lại vội vàng đặt đũa xuống, ngay trước mặt thầy Lâm bày ra bộ dạng như vậy, cô không tránh được đỏ bừng cả khuôn mặt, máu trên khắp tế bào đã bị nấu sôi cả lên.
Bối rối cúi đầu cụp mắt, ống tay áo T-shirt màu trắng cũng đã thấm vàng vài chỗ, mặt bàn cũng thế, vừa định tìm giấy ăn, người đối diện đã đưa đến một chiếc khăn.
Chu Hạm Đạm rủ mắt nhận lấy, không dám nhìn anh, thậm chí cả bàn tay kia, chỉ nói: "Thật xin lỗi! Thật xin lỗi."
Lâm Uyên thu tay lại: "Cũng không có văng tung tóe trên người tôi, khỏi phải xin lỗi."
Nói xong liền tự tay gắp một cái bánh bao nhỏ trong lồng, ổn định bỏ vào bát của cô.
"Cảm ơn thầy." Khóc không ra nước mắt, Chu Hạm Đạm cảm thấy mình làm cái gì cũng không tốt, thật muốn chui xuống giấu mặt dưới ghế biến mất mãi mãi, xóa thầy Lâm ra khỏi trí nhớ của mình.
Lâm Uyên nhìn mặt cô vẫn còn hơi hồng, tay chân luống cuống, bèn chuyển đề tài nói: "Ăn đi, coi chừng nóng."
"Vâng." Chu Hạm Đạm cúi đầu, vùi người xuống thấp hơn, lơ đãng cắn, cho dù bánh bao mềm mại ngon như thế nào cùng không làm cô hào hứng lên nổi.
Nhất định Thầy Lâm sẽ vì sự cẩu thả bừa bãi này của cô, mà lưu lại ấn tượng xấu rồi.
Thấy cô không lên tiếng, Lâm Uyên biết cô chắc chắn vẫn còn đắm chìm trong tâm trạng xoắn xuýt tự trách chính mình kia, muốn kéo cô ra, hóa giải sự lúng túng của cô gái nhỏ: "Thấy kịch nói như thế nào."
Chu Hạm Đạm sững sờ: "Vẫn... chưa xem." Bởi vì... Đó là vé của thầy mà*.
*Giải thích một chút, có lẽ ý Chu Hạm Đạm là: vì đó là vé do thầy Lâm mua nên cô ấy không rõ.
"Là chưa xem "Thầm luyến chốn đào nguyên", hay là chưa từng xem bất kì bộ kịch nói nào?"
Chu Hạm Đạm đang nhai cái bánh bao kia, không rõ ràng đáp: "... Đều chưa."
Lâm Uyên dường như có chút hối hận: "Thật không nên cho em cái vé kia."
Tâm tình Chu Hạm Đạm cứ thế bị kéo đi: "Không hay sao?"
"Hay, " Lâm Uyên nói: "Nhưng câu chuyện xưa trong đó khá nặng nề, không hợp với lứa tuổi này của em."
Chu Hạm Đạm đáp: "Thầy từng xem qua rồi sao?"
Giọng điệu Lâm Uyên bình thản: "Tôi đã xem qua năm lần."
Chu Hạm Đạm kinh ngạc: "Hay như vậy sao?"
Lâm Uyên đáp: "Phiên bản khác nhau."
Chu Hạm Đạm lại thăm dò hỏi: "Thầy nói chuyện xưa nặng nề là "yêu thầm" sao?"
Lâm Uyên dừng lại một chút: "Em biết?"
Chu Hạm Đạm liếm liếm môi: "Hôm qua em... vẫn có tra baidu một chút, nam nữ chính xa cách bốn mươi năm mới gặp lại, khi đó nam đã kết hôn nữ đã gả chồng, kết thúc trong bi kịch."
Lâm Uyên không phủ nhận: "Đúng, " anh nhìn qua, ánh mắt người đàn ông nhuốm màu năm tháng đặt thù, như vị rượu thuần túy được cất giữ nhiều năm: "Thiếu nữ như các em hẳn là vẫn mong muốn tình yêu có kết thúc viên mãn, vì vậy tôi muốn nói cái chuyện xưa này chưa đủ..."
Anh suy nghĩ tìm từ thích hợp, cuối cùng nói: "Năng lượng tích cực, đúng, chưa đủ năng lượng tích cực*."
*Nguyên mẫu là: chính năng lượng - 正能量
"Không sao đâu ạ, " Chu Hạm Đạm vẫn không dám nhìn thẳng vào anh như cũ, sợ tình cảm của bản thân tỏa ra từ ánh mắt, tựa như bông hoa không kìm được muốn nở rộ, làm nhụy hoa cùng mùi thơm lộ ra. Cô tránh né ánh mắt:
"Lúc trước em đọc sách, biết có một câu nói, rằng người mà cả đời ngay cả một lần tiếc nuối cũng không có, vậy thì cũng rất tiếc nuối."
Cô hạ thấp giọng:
"Tuy không có kết quả nhưng cũng là một tình cảm rất đẹp."
Lâm Uyên như có điều suy nghĩ, có thể là nghe ra gì đó, có thể là không phải, cuối cùng mới nói một câu: "Em nói rất đúng, nhưng tôi vẫn hy vọng học trò của mình trong tương lai đều tốt đẹp, bất kể là học tập, cuộc sống, tình cảm."
Tương lai đều tốt, bốn chữ, Chu Hạm Đạm nghe vậy phấn khởi ngoài ý muốn: "Thầy là đang giật dây cho chúng em yêu sớm sao?"
"Tôi không hề, " anh lập tức giải vây cho chính mình: "Câu nói vừa nãy kia, học tập cuộc sống đều được xếp ở phía trước."
"..." Đúng ha, Chu Hạm Đạm phồng má: "Bài kiểm tra tháng này em sẽ thật cố gắng, nhất định sẽ cao hơn bài kiểm tra cuối kì trước."
"Cuối kì trước em 124, lần này dự định thi được bao nhiêu."
Giọng Chu Hạm Đạm cao lên một tông: "... Sao thầy lại biết?"
"Thành tích của các em trên trường tôi đều đã xem qua, " Lâm Uyên thờ ơ nói ra bản lĩnh "quá mục bất vong"[5] của mình: "Của em tôi nhớ rất rõ."
[5] Quá mục bất vong: đọc đâu nhớ đấy, xem qua một lần là sẽ không quên.
Chu Hạm Đạm câm nín trong chốc lát, tạm thời đề ra cho mình một cái mục tiêu nhỏ: "126 đi."
Lâm Uyên nghe vậy nở nụ cười: "Cũng được, lượng biến chất biến, mỗi lần một bước nhỏ, đến kỳ thi Đại Học sẽ là một bước dài."
Sau khi ăn xong bữa sáng, nhân viên phục vụ đem đến một ly ngũ cốc hỗn hợp, vừa được ép xong, nóng hổi.
Lâm Uyên nói: "Uống đi, cho em đấy."
Chu Hạm Đạm nghi hoặc trong nháy mắt, cô nói không cần rồi mà.
Lâm Uyên đọc hiểu vẻ mặt của cô: "Cái này thực chất là để át đi vị mặn của nước canh, uống một chút là được."
Chu Hạm Đạm ngoan ngoãn bưng ly lên, ngậm lấy ống hút, hầu như không nếm ra vị ngọt, chỉ có vị thơm nồng đậm.
Lâm Uyên nhìn về phía cô, có chút mất hồn.
Cô gái nhỏ rủ mi mắt, nghiêm túc uống vào, lông mi mềm mại rũ xuống, tựa như cánh bướm. Gương mặt như đắp tầng tuyết mỏng, động tác cũng chậm rãi từ tốn, tỏa ra loại khí chất tinh khiết mà dịu dàng.
Cho đến khi...
Anh để ý thấy trên thân ống hút chỗ cô đã cắn qua kia, xuất hiện vết son cực nhạt.
Anh cong khóe môi, một suy nghĩ ngắn ngủi thoáng qua trong đầu.
Lâm Uyên bắt lấy nó, ghép lại thành nghĩa, đó là một cái tính từ:
Xinh đẹp.