Cổ Thụ Chi Đế: Mộng Đế Vương

Chương 14




Thương Hành nhìn về phía đại ca mình, trong ánh mắt biểu lộ ra chút điểm bất ngờ, lần đầu tiên cậu nhìn thấy đại ca thể hiện rõ ràng sự tránh né đến một nhân vật nào đó, hơn nữa hình như cái tên vừa rồi là biểu thị là cho một nhân vật rất lớn ở Thần quốc. Cậu khẽ đánh ánh mắt mình về phía sau nhìn thử về phía vị sư tỷ kia. Dáng vẻ bên ngoài thể hiện sự hờ hững không quan tâm đến lời nói này của đại ca cậu cho lắm.

Nhưng chuyện Thương Hải quay mặt đi còn chẳng thèm chào hỏi cô một lời nào khiến cho Lam Tuyền phút chốc thể hiện rõ ràng trong ánh mắt mình sự buồn chán. Thương Hành nhìn về phía đại ca kéo mình đi, "Đại ca huynh rất ghét Lam Tuyền sư tỷ sao?" Thương Hải nhìn sang, cơ bản cũng chẳng thèm quan tâm đến bản thân mình còn đang đi trong động phủ nhà người ta, bình tĩnh đáp lại, giọng điệu có chút vẻ gay gắt, "Phải đó ta ghét cô ta lắm, cô ta phiền phức kinh khủng, lại còn lắm lời nhiều chuyện, ta tránh cô ta còn không kịp, hơn nữa Tiêu gia chủ đời này của Tiêu Gia thần quốc là một người rất bảo thủ, thành ra tránh xa cô ta ra một chút cho an toàn. Nhất là đệ đấy đừng đi lung tung."

Thương Hải dứt lời, bàn tay nắm lấy không gian, xé mạnh một cái hiện hóa đến rõ ràng một cái khe nứt không gian khổng lồ, "Ta dịch chuyển đệ đến chỗ kình ngư để làm nhiệm vụ, còn con Thủy Long kia thì kệ nó, chút nữa nó sẽ tự về nhà mà thôi."

Thương Hành chưa kịp hỏi hết lời, đã bị đại ca mình ném liền vào bên trong, đầu óc thoáng qua một vài dòng suy nghĩ về nguyên nhân tại sao Thương Hải lại ghét Lam Tuyền Sư tỷ, đại ca trước đến giờ tính cách rất dễ gần, huynh ấy còn chưa bao giờ khiến ai đó khó chịu nữa cơ, rốt cuộc vị sư tỷ kia đã làm chuyện gì để đại ca thể hiện rõ ràng ra mặt sự khó chịu của mình cơ chứ. Cậu nghĩ mãi nhưng không tài nào có thể lí giải cho nổi.



Tiếp tới lượt Thương Hải, ánh mắt nhìn ngước về đằng sau. Bàn tay thả nhẹ nhàng trôi tới phía vị Lam Tuyền sư tỷ kia một phiến hoa sen được làm hoàn toàn bẳng băng đá, "Tuyệt Liên Băng này rất tốt cho tu luyện của tỷ, cho tỷ đấy, đừng để ý đến chuyện đệ đệ của ta vô tình đi vào nơi này nữa." Nói dứt lời chẳng chờ nghe câu trả lời từ người bên kia thì đã phá không gian mà đi mất. Lam Tuyền cũng chẳng lạ gì cách nói chuyện của Thương Hải, bề ngoài thì nói lời có vẻ hơi khó nghe, nhưng khi gặp được những món đồ hay ho gì đó, đều mang về chia sẻ cho những người cậu quen.

Quay lại ở hướng khác, Thương Hành bị đại ca mình ném đi, rơi từ trên bầu trời xuống bên dưới, chớp mắt cái đã nhìn thấy xung quanh bốn phía mọi người đang bày trận vây công con Kình Ngư kia, hơn nữa không phải chỉ có mỗi mình nhóm của Thương Hành hay cô nương kia mà còn có thêm không biết bao nhiêu người khác cũng có tu vi trúc cơ đỉnh phong vây đánh.

Thương Hành nhìn lại mọi người bên dưới, liền phát hiện lao đến một đòn thế của con quái kia đánh thẳng đến một cô nương khác đang rơi lơ lửng trên không trung, hình như trên người còn đang mang vết thương ướm máu. Cậu liền đạp vào không khí đằng sau phát lên tiếng, "Rầm", bứt bốc lao đến đỡ cô khỏi một đòn quật đuôi của yêu thú, trong sự ngỡ ngàng của tất cả ba bên bốn phía ngươi xung quanh còn đang há hốc hết miệng mình vì bất ngờ. Thương Hành đỡ người cô yên ắng, rồi liền thả lại cô về phía nhóm người đang đi đến kiểm tra, Thương Hành nhìn về những người đồng đội đằng kia của cậu con đang không ngừng vây đánh, lên tiếng, "Để mọi người đợi lâu. Ta đến giúp một tay đây."

Thương Hành gọi đến bảo vật bên trong túi của đại ca mình lao đến, muốn đâm thử một một nhát để kiểm tra độ nong sâu của con quái vật kia, thương cậu vừa chạm vào lớp da liền bật nảy mạnh ra, đuôi của Thủy quái lao đến, nhắm người cậu mà đánh, nhưng Thương Hành cơ thể trên không trung vô cùng linh hoạt nhanh nhẹn, bàn tay khẽ chạm vào đuôi nó búng thẳng người bay lên không trung, "Kình Ngư này quả nhiên thực lực không tồi, hơn nữa hình như còn đang không ngừng gia tăng thực lực."

Nhìn về phía mọi người đang còn đứng đằng kia gọi lớn, "Tất cả cùng lên đi, Kình Ngư đang muốn gia tăng thực lực lên kim đan sơ kì đấy." Mọi người nghe thấy, xiết chặc vũ khí mình nhìn nhau nhưng lại không có một ai muốn lao lên trước. Cũng phải không ai muốn phải làm người đi trước dò mìn cho người kia nên vẫn đứng bất động như không nghe hiểu, Sở Tuyết chém mạnh kiếm mình đến, đâm thẳng vào lớp da khiến cho con quái vật liền bị thương, "Quả nhiên đang muốn lột xác, để gia tăng công lực." Liền mọi người đều cùng lao đến muốn giết, thì lúc này, còn Kình Ngư gầm mạnh lên, "Các ngươi muốn giết ta, vậy thì tất cả cùng chết ở đây đi!" Vừa dứt lời liền bùng nổ lực lượng lên cơ thể mình nổ đến từng nhịp vang vọng đẩy lui tất cả mọi người về đằng sau.

Thương Hành cũng nhanh chóng bị hất bay đi, nhưng cậu cơ bản cũng đoán trước được chuyện này, nên phần nhiều đều là giả vờ cho nó giống với mọi người, còn những kẻ lúc nãy suy tính thiệt hơn đều bị cái dư chấn của đòn tấn công kia đánh cho bị thương ngã nhào ra mặt đất, đến cả Sở Tuyết đã phòng vệ từ đầu mà cũng bị thương đến khụy cả gối mình xuống.



Chết tiệt, để nó lột xác thành công rồi. Nguy hiểm quá, con quái vật này là kim đan kì, bây giờ mình mới có trúc cơ kì đỉnh phong, nếu như đấu cùng nó nhất định sẽ chết, nên làm thế nào đây, không lẽ phải gọi sư phụ đến cứu hay sao, không được chỉ là chút nguy hiểm này đã khiến mình sợ hãi đến như vậy, không đáng làm đệ tử của người.

Thương Hành văng đi, thực hiện ẩn giấu khí tức, nấp vào tán cây đằng xa quan sát hết mọi chuyện bên dưới. Kinh Ngư nhìn hết về mọi người với ánh mắt vô cùng thỏa mãn như nhìn những con mồi ngon lành, "Đệ tử của Tuyệt Thế tông quả nhiên đều là đồ tốt, ăn hết đám các ngươi không biết sẽ tăng cho ta bao nhiêu công lưc đây." Vừa nói liền đánh vào không gian, kích hoạt lên một cái vòng tròn không gian bao bọc hết nơi này lại, Thương Hành vẫn cứ thư giản không lo lắng, dù sao trên người cũng có khí tức của đại ca, cho dù con quái này có mạnh hơn nữa cũng không tạo thành uy hiếp với cậu.

Nếu như không phải là trường hợp cấp thiết cực kì đặc biệt, thì cậu sẽ không bạo phát ra thực lực thật sự của mình. Thương Hành vẫn cứ ẩn nấp không động đậy, linh khí cậu hòa cùng tự nhiên khiến cho đến cả Kình Ngư kia cũng không làm sao mà nhận ra nổi Thương Hành đang ẩn nấp xung quanh hắn. Bên dưới mọi người nhìn quanh, mọi lối ra đều đã chẳng còn, ai cũng biết mình đã không còn đường lui nào nữa, đành dựa lưng vào nhau mà quyết một trận tử chiến để xông ra bên ngoài, mọi người cùng kết hợp tạo thành thế vừa công vừa thủ vô cùng nhịp nhàng, với thế công lấy Sở Tuyết làm chủ đạo, bởi vì bảo khí trong bài tay cô là Tứ phẩm tốt nhất sức mạnh tiệm cận một ngũ phẩm bảo khí, hơn nữa nếu như bộc phát thực lực tấn công, mọi người đều không ai mạnh bằng cô.

Thế hộ công lại có đến những huynh đệ tỷ muội cầm theo kiếm, theo thương, phòng thủ lấy A Bảo, người thiếu niên có thân hình vô cùng to lớn lực lưỡng làm chủ đạo, Thương Hành quan sát thật kĩ còn phải âm thầm công nhận tài năng của Sở Tuyết, "Khả năng điều khiển hay phân phối người cho từng vị trí cụ thể của cô nương này cũng tốt quá đấy chứ. Nếu như có cô ta làm quân sư, sau này chuyện thu thập binh mã sẽ không còn là chuyện khó khăn nữa."

Thế thủ công này kết hợp vô cùng nhịp nhàng, khiến cho Kinh Ngư muốn công kích bọn họ cũng gặp tương đối nhiều khó khăn, nhưng chung quy lại chênh lệch thực lực vẫn là cái gì đó không thể nào xóa nhòa được, khiến cho Thương Hành có đôi chút lo lắng cho họ rồi. "Mọi người vừa công vừa thủ nhịp nhàng, tuy là cầm chân được trong khoảng khắc, nhưng nếu như không thể tung ra một đòn có sức hủy diệt cao hơn thì cũng chỉ là giảy giụa phút cuối mà thôi, mà có vẻ như thiếu niên A Bảo gì đó sắp tới cực hạn rồi nhỉ. Đến lúc mình xuất thủ rồi."

Một đòn nữa tung đến, thiếu niên tên A Bảo kia nhắm mắt cắn răng cố gắng chịu đựng, nhưng chẳng cảm nhận thấy chuyện gì, vừa mở ánh mắt mình nhìn đến đã thấy Thương Hành cầm theo thương, lao đến xiên mất một cánh tay của con Kình Ngư khổng lồ kia, còn để lại trên người nó một luồng lôi điện sáng lóe lên không ngừng gây tê liệt, khiến cho nó hét toáng lên sợ hãi, ôm lại chỗ cánh tay chảy máu đầm đìa của mình.



"Ngươi.. ngươi xuất hiện ở đó từ lúc nào?" Thương Hành cầm trong tay bảo khí lục phẩm, Phá Thương Lôi, đầu thương ghim lấy cánh tay của hắn ta, nhìn về hắn hờ hững, dáng vẻ không khác một chút nào đại ca mình, "Trong lúc ngươi đang mãi chơi trò mèo vờn chuột với bọn họ mà thôi. Lần đầu là cánh tay phải, không biết lần sau sẽ là đến thứ gì đây?" Thương Hành vừa nói, một làn gió thổi đến lướt ngang cả cơ thể cậu, phút chốc đã biến mất đi như chưa từng tồn tại, ngọn gió ấy vậy mà đã xóa bỏ hoàn toàn dấu vết của cậu trong không gian. Điều này càng khiến cho mọi người cũng con quái vật kia lo lắng không an.

Hắn còn đang nhìn dáo dát khắp chung quanh, liền bị một thương đâm đến, mất luôn một cánh tay còn lại của mình, mất hai cánh tay đau đớn nằm bên dưới mặt đất la hét thảm thiết. Thương Hành ẩn hiện đằng sau những cơn gió thoảng mang bay lên những chiếc lá vàng, đòn tấn công của cậu cứ từ tứ phía mà đến như một bóng ma vô định, không thấy đầu đuôi chẵng rõ ngọn nguồn, chẳng biết nên tránh né thế nào, chỉ trong phút chốc, lợi dụng vào sự hoảng loạn của con Kình Ngư kia. Chẳng cần dùng nhiều đến thực lực của mình, đã có thể một thương đâm xuyên đầu nó.

Thương Hành dần xuất hiện, bàn tay cầm theo đầu của Kình Ngư nhìn về phía mọi người, "Ta chỉ lấy cái đầu nó để lĩnh thưởng thôi, mấy các khác cho mọi người đấy, ai có công đánh nó thì nhặt đồ đi." Vừa nói rồi thì rời đi luôn chẳng ở lại lâu làm gì nữa, mọi người nín thở nhìn theo bóng lưng cậu đã khuất rồi mới dám thở lại đường hoàng, "Vừa rồi đáng sợ quá, không ngờ trên người thiếu niên đeo mặt nạ đó vậy mà lại có bảo khí lục phẩm. Nếu như không có cậu ta giúp đỡ, chúng ta gặp nguy rồi." Mọi người nhìn về phía nhau, "Không biết thiếu niên ấy là người của gia tộc nào, còn trẻ như vậy, hơn nữa tu vi chỉ mới trúc cơ đỉnh phong đã có được bảo khí lục phẩm."

Bạch Sở Tuyết nhìn về phía Thương Hành khuất dạng đằng xa, tuy từ đầu đến cuối cậu đều đeo mặt nạ, nhưng chẳng khó khăn gì để cô nhận ra đấy là Thương Hành. Bảo khí lục phẩm ấy hình như còn là hàng Thượng Phẩm, chí ít giá trị đã lớn gần một nữa Bạch Gia của mình. Cô cầm vũ khí của mình đánh ánh mắt sang nhìn nó, ánh lên trong đó chút buồn. Mình xem ra chỉ có thể cố gắng nỗ lực để sắm một món vũ khí mới tốt hơn chút thôi.