Thương Hành nghe cô nói, ngồi ngã ra ghế ánh mắt hướng nhìn thẳng lên mái lều, rồi lại nhìn về phía cô khẽ lắc đầu mình, nhưng không phải là nói sẽ không đưa cô đi, mà chỉ đơn giản là cậu cũng đang suy nghĩ không biết nên làm thế nào cho phải đạo.
Cô nhìn lại cậu khẽ gật đầu, "Ngươi thân là một minh quân tương lai, chuyện đúng là nên lo lắng cho đất nước mới phải đạo nghĩa, hơn nữa trong lời sấm truyền gì đó, ta cũng là mối họa tương lai của Đại Chu các ngươi, nếu như ngươi nhân cơ hội này để diệt trừ ta, ta thật cũng không phải là điều gì lạ thường, đương nhiên sẽ không oán trách nữa lời." Thương Hành nhìn về phía cô rồi thở hơi dài.
"Ta thừa sức biết bọn chúng muốn gì ở cô, cho cô đi rồi, đến lúc đó quân Đại Viêm liền dùng cô làm quân sư, lật ngược bàn lại chúng ta. Hơn nữa cô với Đại Chu chúng ta cũng xem như đại thù không đội chung trời, nếu không giữ cô lại bên cạnh, ta sẽ càng không lưu lại cô trên đời nữa. Hơn nữa cô cũng nên biết nếu như cô rơi vào tay bọn chúng rồi sẽ có loại kết cục nào không?"
Tắc Thiên nghe cậu nói những lời vô tình vô nghĩa này, khẽ thở một hơi, "Quân Vương xưa giờ dù cho là bậc minh quân chí cao vô thượng hay bạo quân tàn ác máu lạnh nhất, cũng đều chính là loại vô tình vô nghĩa như vậy. Nếu như không thể giữ ta bên cạnh thì sẽ diệt trừ ta khỏi cõi đời này sao, đem ngươi so với những kẻ lòng lang dạ sói kia, hình như cũng không khác nhau là bao nhỉ?" Thương Hành nhìn lại cô, ánh mắt nheo lại, miệng nói thêm, "Minh Quân hay Bạo Quân đều là vua, mỗi người có mỗi cách làm việc khác nhau, cô có thể phán xét về ta như thế nào cũng được. Nhưng vì quốc thái dân yên, ta có trở thành tội nhân thiên cổ, trở thành kẻ bạc tình bạc nghĩ, bị đời đời kiếp người khác phỉ nhổ cũng chẳng sao.
Mà cô cũng đã nhìn thấy kết cục đáng thương của những cô nương thôn nữ bị bọn chúng bắt được rồi đấy, họ đều bị làm nhục đến chết, thậm chí bọn họ hầu như đều đã cắn lưỡi tự tử mà bọn chúng cũng chẳng buông tha, với nhan sắc của cô, tới lúc đó, bọn chúng có cách nào đó khiến cô không thể tự tử, những ngày tháng sau này còn đau đớn đến sống không bằng chết nữa. Ta dù là kẻ ác tán tận lương tâm cũng không làm chuyện này được. Thôi cô đừng lo nghĩ thêm nhiều nữa quay về lều nghĩ ngơi đi, ta sẽ suy nghĩ cách giải quyết chuyện này."
Thương Hành nói rồi, đứng lên bước bàn chân mình đi ra bên ngoài, để lại mình cô bên trong, bàn tay nắm lấy tà áo nắm chặc đến móng tay đâm vào bàn tay rướm máu, "Bạc tình bạc nghĩa, ngươi đúng là tên khốn nạn, đẩy ta xuống vực thẳm để rồi giả vờ thả một sợi dây xuống tỏ lòng tốt muốn kéo ta lên. Dùng cách này muốn thao túng ta. Khiến ta đến chết cũng chỉ có thể ở bên cạnh ngươi, khốn nạn." Cô đập mạnh bàn tay mình lên bàn.
Thương Hành ra ngoài, đảo ánh mắt mình nhìn quanh trận doanh này một lượt, không biết bao nhiêu người binh sĩ còn đang luyện tập, lại có nhóm người ngồi nghĩ ngơi kể cho nhau nghe về chuyện gia đình, Thương Hành nghe loáng thoáng được mấy lời này, nắm tay siết chặc lại, cậu muốn ngưng lại chiến tranh, nhưng lại không có năng lực làm được chuyện đó. Càng đánh thì càng mất nhiều binh sĩ, mà không đánh thì phải hi sinh Tắc Thiên, cậu đâu thể làm đến loại chuyện khốn nạn này được, mà cho dù có dám làm, thật sự là vụ đánh cược rất lớn. Ánh mắt nhìn về phía xa xăm bầu trời, "Sư phụ, bây giờ con nên làm thế nào đây?"
Thời gian trôi một nhanh hơn, chớp mắt cái đã đến đêm tối, Thương Hành ngồi trước cửa lều của Tắc Thiên như mọi ngày để bảo vệ cho cô, dù sao nếu như bây giờ có kẻ muốn bắt cóc cô thì lại là cơ hội quá mức tốt, đêm hôm nay cậu biết đến rượu, bàn tay cầm một hũ lớn, ngồi trước cửa mà uống ực ực từng ngụm lớn, uống đến say khước nói lung tung mấy lời lan man, nhưng bao nhiêu gánh nặng trong người lại chẳng hề có nữa điểm thuyên giảm, chỉ thấy càng uống càng thêm nặng lòng khôn nguôi. Những người lãnh đạo đi ngang nhìn thấy cậu rồi đành lắc đầu mà đi tiếp, "Tam hoàng tử, tuổi nhỏ đã gánh trọng trách lớn, khó tránh được những lúc lạc lối như thế, thôi thì hãy để ngài ấy bình tình một đêm đi.
Cậu ngủ bên ngoài cửa lều, Tắc Thiên nằm bên trong trằn trọc mãi không ngủ được, dưới ánh đèn dầu đỏ hắc lên mờ ảo đặt gần phía chỗ ngủ, pha ra ánh sáng ấm nóng nhàn nhạt, cô nhìn thấy bóng lưng Thương Hành phấp phới với hũ rượu cạnh bên, cậu uống từng bát một rồi đến khi uống bằng bát không đã được, cậu cầm hủ rượu lên uống ực ực lên thành tiếng vọng vào bên trong, cô dần khẽ kéo nhẹ cánh màn bước ra bên ngoài, nhìn thấy Thương Hành ngã gục vào bên sườn lều ngủ lúc nào chẳng còn hay nữa.
Cô nhìn cậu, lòng nặng triễu xuống, đây là lần đầu tiên cô biết đến cảm giác lo lắng cho người khác là như thế nào, đã thế còn là cái tên khốn nạn chỉ biết thao túng tâm lí để khiến cô phụ thuộc hoàn toàn vào hắn như Thương Hành. Không hiểu sao nhìn hắn say khướt trong bất lực cùng cực bên hủ rượu lại khiến tim cô nhói lên từng nhịp lo lắng, khẽ mang ra một chiếc mền mỏng choàng qua cho cậu. Từ ngày cô đến ở nơi này cũng hơn hai tháng rồi, Thương Hành chẳng nói điều gì, mỗi ngày đều ngủ ở đây bảo vệ an toàn cho cô.
Thương Hành không nói lời ngọt ngào nào, lại giống như trong lòng hắn bản chất chưa từng có cô hoặc là chỉ xem cô như một thứ vũ khí hủy diệt vô cùng nguy hiểm cần canh giữ mọi lúc mọi nơi cho cẩn thận, nhưng cô dù cho có là Nữ Đế cao cao tại thượng thì trong thâm tâm vẫn chỉ là một cô nương mềm yếu, đôi khi cũng cần được yêu thương được bảo vệ, thế nên chỉ một chút sự quan tâm như thế này cũng khiến cho cô có chút lưu luyến trong tim. Vừa choàng lớp áo qua người thì đã nghe tiếng Thương Hành thều thào," Sư phụ, con không thể để cho Tắc Thiên cô ấy đi vào địa ngục ấy được, nhưng lại muốn dừng chiến tranh không để nó kéo dài thêm nữa, người luôn nói đồ nhi trí óc thông tuệ, nhưng thật ra đồ nhi lại quá mức ngu muội, nếu đồ nhi có được sự thông thái như người, có lẽ sẽ không khiến mọi chuyện thành ra thế này. Bên tai đồ nhi lúc nào cũng đều nghe thấy tiếng binh đao, tiếng gào khóc của người dân vô tội, của gia đình những binh sĩ hi sinh trên chiến trường, người nói đồ nhi bây giờ phải làm sao đây. "Vừa nói vừa nấc lên một tiếng, trong tròng mắt, vô thức nhỏ xuống vài giọt lệ, bàn tay khẽ choàng qua vô tình ôm lấy người cô kéo lại gần mình," Võ Đế Hậu cô nương, nếu như Chu Nguyên lão tổ đã nói cô là mối Họa Diệt Quốc của Đại Chu Thần Triều, ta thề sẽ bảo vệ cho cô an toàn, nhất định, không để cô ngã vào ma đạo. "
Cô bị cậu ôm lấy ngã xuống, nhưng không liền đứng dậy mà cứ nằm đó mặc cho cậu ôm, dù sao bây giờ cô mới thực sự nghe được những lời trong đáy lòng của Thương Hành. Ta lại muốn biết rõ, trái tim của mình đối với hắn, rốt cuộc là loại cảm xúc nào. Trời chớp nhanh ửng sáng đằng đông, Thương Hành tỉnh khỏi rượu, chợt giật mình nhớ lại cảnh tượng cậu nhìn thấy về hôm qua, bàn tay khẽ xoa xoa đầu," Sao ngày hôm qua mình lại mơ thấy đã ôm Võ Đế Hậu nhỉ, đúng là giấc mơ kì lạ. "Cậu nhìn về phía bầu trời man mát đang ló dạng từng tia ánh sáng kia suy nghĩ, sau tất cả đã lựa chọn cho mình con đường cũng như quyết định chuyện mình phải làm. Nhìn thấy bên trên người là chiếc chăn trong lều của Tắc Thiên, cậu chỉ khẽ mỉm cười," Sau này cô phải tự lo cho mình rồi. "
Trời mọi thứ dần sáng, Thương Hàng mang Tuyết Mã đi cho nó ăn một bữa no nê, lại ngồi xuống tỉ mỉ hơn mọi lần, nào gọt cạo móng thật sạch sẽ cho nó rồi lại bóp chân cho nó thật thoải mái rồi mới dắt đến, cậu bồng Tắc Thiên đặc lên lưng ngựa rồi tay kia dắt ngựa đưa về phía rừng. Cùng Tắc Thiên đi một hơi đến tận bìa rừng sâu cách khá xa khỏi biên cảnh, nhìn cô lần cuối rồi khẽ thở một hơi ngắn gương mặt cố gượng cười," Tuyết Mã này ta giao lại cho cô, sau này tự mình sinh tồn, nhất định phải ngàn lần cẩn thận. Thiên hạ không phải ai cũng là người tốt, nhưng cũng không phải ai cũng là người xấu, sau này cô phải tự bảo vệ thân thể mình rồi. "Nói xong lấy hết tất cả những gì có trên người mình đưa hết cho cô.
Tuyết Mã khẽ động, hí lên một tiếng nhỏ, nó nhìn về phía Thương Hành, đôi mắt chảy xuống dòng lệ nhỏ, Thương Hành nhìn sang nó, rồi gật đầu" Chạy về kinh đô đi. Với số tiền trong tay, có thể đảm bảo cho cô được ấm no hết phần đời còn lại, còn chúng ta sẽ tiếp tục chiến đấu, chúng ta không thể nào hèn hạ đến nổi hi sinh một cô gái để đổi lấy thứ hòa bình giả tạo được. Hơn nữa cũng chỉ là Tử chiến một trận, quân ta cũng chưa chắc sẽ thua. "
Tuyết Mã nhìn sang cậu lưu luyến không nguôi, Thương Hành cười xoa đầu nó," Ngươi đã đồng hành cùng ta được hơn mười năm rồi, nhớ cái lúc phụ hoàng mới mua ngươi về khi ta năm tuổi, lúc đó ngươi rất nhỏ, bây giờ cao lớn như thế này rồi, sau này tính mạng của Võ Tắc Thiên Nữ Đế tạm thời giao cho ngươi, nhất định phải quay về kinh đô an toàn cho ta. Nếu như an toàn hãy mang quân đến cứu ta là được rồi. Ta ở lại chờ các ngươi mang tin tốt đến. "
Nói rồi Tắc Thiên liền hiểu được ý của Thương Hành, bàn tay cầm chặc lấy dây cương của Tuyết Mã, mà nó cùng hiểu ý của Thương Hành, vó ngựa nhảy lên hí vang trời một tiếng rồi hết tốc mà phóng đi tốc độ nhanh đến chỉ để lại quanh không gian một vệt gió lớn, hình bóng của Thương Hành ở lại đằng sau từ từ nhìn ngắm cả hai khuất dần đằng sau những lớp rừng cây.
Chớp khẽ mắt mình định quay về doanh trại." Các ngươi ẩn nấp làm gì, là sát thủ mà đến bản năng của một sát thủ chân chính cũng không luyện ra được. "Lúc này đằng bên trên liền có mấy bóng người mặc theo hắc bào lao nhanh xuống bên dưới, tay cầm theo chùy thủ còn lóe lên ánh sáng nhảy đến," Để ta xem thử thân pháp của kẻ được mệnh danh là thiên tài như Tam Hoàng Tử có thể địch lại bốn ngày chúng ta không? "
Thương Hành nhìn một lượt về phía tất cả, liến rút ra vũ khí, Long Đàm Thiết Thương, một thương đâm xuống đất, quay một cái đã phá hủy luôn tất cả tứ phía chung quanh, chém cho tất cả bốn tên Sát Thủ liền bị trọng thương nghiêm trọng." Lần này xem như ta không giết các ngươi, nhưng nếu như còn đánh chủ ý đến ta, ta không chắc đâu. "Từ đằng trước lúc này liền có một người chạy đến, tay lén cầm theo chùy thủ liền đâm đến cho Thương Hành một dao, nhưng Thương Hành cơ bản cả người có long khí hộ thể làm gì có ai tổn thương nổi cậu được.
Liền hắn ta bị hất bay ra," Thụ Hộ vệ đúng như ta đã nghĩ nhỉ, ông chính là gián điệp của Đại Viêm cài vào, hơn nữa không chỉ ông, còn có mấy người nữa, chắc đều là ngươi nhà của ông cả nhỉ, ông nói thử xem nếu như phản bội, đáng tội gì? "Thụ Hộ Vệ vẫn im lặng, âm thầm truyền âm đến," Tam Hoàng tử Đại Viêm đang khống chế ta, mong ngài cùng ta kết hợp một phen. "Thương Hành bất ngờ nhưng rồi liền trấn tỉnh lại, cùng ông giả vờ một phen.
Người kia bị cậu khống chế liền đem treo lên giữa không trung, gần như không thể nào mà có thể di chuyện cho nổi nữa. Cố gắng cựa ngoạy," Tam Hoàng Tử ta. "Chưa kịp nói dứt lời đã bị Tiêu Dao bóp chặt lấy miệng mình," Ta mang ngươi về quân doanh, tự khắc sẽ có chuyện để ngươi nói hẳn hoi, phất bàn tay mình trói luôn bốn tên kia lại bằng khí cụ, rồi đồng loạt lôi hết đi.
Quay về doanh trại, hoàn thành hết chuyện thẩm tra một lần, liền một lượt bắt ra được đến ba bốn tên được cài cắm vào trong quân đội, tuy thân phận không tính là cao, nhưng mà khiến cho lòng quân được một lúc loạn hết lên nhưng liền được Thương Hành trấn tỉnh lại.
"Mọi người bình ổn lại đã, ngày mai sẽ đánh một trận lớn, bây giờ còn ồn ào làm loạn lòng quân lên như vậy thì ngày mai làm sao đánh được. Quân sư đã được ta đưa đi trước rồi, cô ấy vốn không nên dính dáng vào những trận chiến mưa máu như thế này. Còn những kẻ phản tặc này, nói những gì các ngươi biết về tình hình hiện tại của quân Đại Viêm ra đi, bây giờ các ngươi có tiến hay lùi cũng chẳng còn cơ hội nào nữa đâu, tốt nhất cống hiến luôn một lần cuộc đời cho quân ta. May ra còn một cơ hội sống mà quay về."
Mấy người bọn chúng quỳ dưới đất nghe thấy liền đành phải biết được bao nhiêu chuyện thì nói ra hết bấy nhiêu, dù sao bây giờ quay lại Đại Viêm bọn chúng cũng không có cơ hội sống nữa, nhất định sẽ bị diệt khẩu ngay, cống hiến bây giờ, cho dù có chết cũng coi như được một lần tận trung với dân với nước. Chia ra thành bốn người lần lượt khai sạch thông tin, còn những tên sát thủ kia bị cậu lôi về thì cậu cũng không quan tâm lắm mà giao lại luôn cho mọi người tùy ý mà xử trí.
Lòng quân đang loạn thì được một lần trấn định lại tốt nhất, hơn nữa bây giờ thù trong đã dẹp chỉ còn lại giặc ngoài, toàn quân cùng nhau kề vai sát cánh chiến đấu một trận, với cả nếu như đánh không lại thì cũng chỉ cần cầm cự được đến lúc quân đội tiếp viện của Tắc Thiên đến, nhất định có thể một lần triệt để xóa xổ Đại Viêm, thống nhất hai nước lại thành một như ngày trước.
Quân đội bắt đầu vào khuôn khổ từ ngày hôm đó, quân Đại Viêm thì không ngờ được chuyện những kẻ bản thân mình gài cắm trong quân đội của Thương Hành đều đã bị phát hiện, hơn nữa những kẽ ấy rất dễ dàng bị những lời nói của Thương Hành dẫn dắt khiến cho khai hết toàn bộ thông tin về, tình hình binh số quân lực, địa thế đóng quân nơi nào mạnh nơi nào yếu, thậm chí đến những kế hoạch tác chiến cực kì cơ mật cũng bị phát hiện và đều bị lên kế hoạch nhằm hoàn toàn khắc chế.
Thương Hành đối chiếu lời khai của từng người, sự sai lệch không quá nhiều khiến cậu cũng yên tâm một chút mà lên kế hoạch bày binh bố mã chuẩn bị cho đại chiến