Có Thuốc Trị

Chương 2: [CÓ THUỐC] 2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Di Di mới đi nhận lớp về | Beta: Tiêu An xoắn não môn kinh tế

- ---------------

[Hai mươi]

Tả Vân Khởi gắp miếng thịt được thái mỏng như cánh ve từ nước sốt, thịt thăn mỏng gần như trong suốt, nói: "Ngươi vậy mà thật biết hưởng thụ."

Lâu Chủ chậm rãi nói: "Người sống một đời, không phải chỉ mong cầu sự thoải mái sao. Tiểu Tuyết a, nhanh tới giúp gia bóc con cua."

Tiểu Tuyết nói: "Vâng."

Tả Vân Khởi ngẩng đầu nhìn gương mặt đẹp như hoa của Tiểu Tuyết, khinh thường nói: "Cửa son rượu thịt ôi."

Lâu Chủ nói: "Há, ngươi không còn rất sợ ta?"

Tả Vân Khởi nói: "Không dám. Có thể mượn gương đồng soi một chút không?"

Tả Vân Khởi nhìn gương nói: "Di, người này thật đẹp mắt."

"..."

[Hai mươi mốt]

Lâu Chủ nói: "Đây là lần đầu ngươi soi gương từ khi xuyên tới?"

Tả Vân Khởi nói: "Gần nhất là bị bọn họ một đường áp giải, đến ăn cũng không cho, làm gì mà có gương... Sách, mí mắt này không đủ đều a."

Lâu Chủ nói: "Đại nam nhân còn quản mắt đều mắt không đều."

Tả Vân Khởi thương tâm nói: "Trước kia ta đẹp nhất chính là đôi mắt, vừa lớn vừa có hồn."

Lâu Chủ cười nhạo nói: "Đều hôi yên phi diệt*, còn không phải mặc ngươi khoác lác. Nói không chừng là một ông già hói đầu."

(Hôi phi yên diệt: trở thành khói bụi biến mất)

Tả Vân Khởi nói: "Trước kia ngươi tất nhiên là rất xinh đẹp."

Lâu Chủ nói: "Bình thường bình thường, cũng chỉ là bị trinh sát chặn lại trên đường lớn vài ba mươi lần."

Tả Vân Khởi nói: "Ông nội ngươi."

.....

Lâu Chủ đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn.

Lâu Chủ nói: "Ngươi lặp lại lần nữa."

[Hai mươi hai]

Tả Vân Khởi do dự một chút, trên mặt lộ vẻ sợ hãi, cúi đầu nói: "Thứ ta thất lễ..."

Lâu Chủ nói: "Lặp lại lần nữa."

"..."

Tả Vân Khởi nói: "Ông, ông nội ngươi."

Lâu Chủ thở dài một tiếng, nói: "Lúc ta học đại học có một người bạn cùng phòng đặc biệt bần, mỗi lần ta và hắn đấu võ mồm đều kết thúc bằng câu này."

Tả Vân Khởi quan sát sắc mặt y không nói lời nào.

Lâu Chủ lộ ra một tia thần sắc cô đơn, nói: "Tiểu Ngọc à, rót rượu cho gia, rót đầy."

Tả Vân Khởi nhìn y nâng chén lên, quan tâm nói: "Nếu như ngươi thích, ta thật ra có thể mỗi ngày ân cần thăm hỏi một lần ông nội ngươi."

"..."

[Hai mươi ba]

Lâu Chủ nói: "Ta nói ngươi đúng thật là không sợ ta a."

Tả Vân Khởi nói: "Nói thật, có chút sợ, nhưng sợ không quá nhiều."

Lâu Chủ nói: "Vì sao?"

Tả Vân Khởi nói: "Người nếu chết qua một lần chân thật chính xác, cũng liền không còn ham sống như vậy."

Lâu Chủ hình như có vài phần cảm khái, thở dài: "Ngươi nói đúng. Những người chúng ta a, ai mà không hướng chết mà sống đâu."

Tả Vân Khởi nói: "Ôm tư tưởng ngàn năm sau đánh giá chung quanh, công danh lợi lộc đều là cát bụi, ân oán tình thù đều là xương trắng. Không có thì không có, có cũng chỉ là cái gì đó."

Tả Vân Khởi vốn là nói có lệ, nói xong rồi lại bị tác động tâm sự, lẩm bẩm nói: "Thế nhân cần gì phải vì đống cát bụi mà cấp cấp doanh doanh* chứ."

(Cấp cấp doanh doanh: chỉ những người háo hức chạy đua theo danh lợi và tiền bạc)

Lâu Chủ tự châm rượu cho mình nói: "Đời trước ta có nhà có xe có nghề nghiệp, kết quả một ngày qua đường không phát hiện đèn đỏ, ầm một cái, toàn bộ biến thành mây bay."

Tả Vân Khởi nói: "... Phải tuân thủ luật giao thông a."

Lâu Chủ nói: "Ngươi thì sao? Ngươi tới như thế nào?"

"..."

Sắc mặt Tả Vân Khởi như thường nói: "Tự sát."

Toàn bộ tinh thần Tả Vân Khởi đề phòng chờ truy vấn kế tiếp.

Nhưng mà Lâu Chủ im miệng không nói thật lâu, chỉ đưa tới một ly rượu: "Uống."

[Hai mươi bốn]

Lâu Chủ tựa hồ thả lỏng một ít cảnh giác đối với Tả Vân Khởi.

Mấy ngày kế tiếp, y không hề đề ra nghi vấn thẩm tra mọi lúc, chỉ trong lúc ăn cơm kêu người đến nói chuyện phiếm vài câu.

Tả Vân Khởi chuẩn bị chu toàn, trả lời cũng không sai một việc.

Ước chừng xuất phát từ chiếu cố "đồng hương", Lâu Chủ phân phó xuống, Tả Vân Khởi có thể tự do hành động trong lâu, ăn không uống không, ném xúc xắc thua còn có thể xóa nợ, nghiễm nhiên là đãi ngộ khách quý hạng nhất.

Trà trong lâu là trà hái đầu tiên trong năm, hoa là diêu hoàng ngụy tử*, rượu là kim tương ngọc lễ**, đánh bạc lại còn chưa bao giờ nghe thấy, cách chơi mới mẻ ùn ùn không dứt.

(Diêu hoàng ngụy tử: hai giống hoa mẫu đơn quý ở Lạc Dương, sau để chỉ các loài hoa quý)

(Kim tương ngọc lễ: nghĩa ban đầu để chỉ một loại thuốc trường sinh, sau là chỉ các loại rượu ngon quý hiếm)

Quan lớn hậu duệ quý tộc danh sĩ tài tử trong kinh thành, nếu ai chưa từng đến lâu tham quan một lần, quả thực không có mặt mũi đến nói chuyện trước mặt mọi người.

[Hai mươi lăm]

Cung vương nói: "Một lá 'làm xong cuộc này rửa tay chậu vàng*'."

(Rửa tay chậu vàng: nghĩa tương tự rửa tay gác kiếm, ý chỉ không làm việc gì đó nữa)

Trang vương nói: "Một lá 'làm xong cuộc này về quê lấy vợ'."

Lâu Chủ nói: "Qua, đi đi."

Cung vương nói: "Một lá 'chuyến này nhất định bình an không việc gì'."

Trang vương nói: "Một lá 'ngày mai ta có bí mật muốn nói cho ngươi'. Trên tay ta chỉ còn năm lá."

Lâu Chủ nói: "Qua, đi đi."

Cung vương nói: "Bốn lá 'vợ con ở nhà chờ ta về ăn tết', tạc*."

(Tạc nghĩa gốc là bùng nổ, còn trong ván bài lá là gì Di không biết, nào giờ không đánh bài =.=)

Trang vương nói: "Bốn lá 'hung thủ chính là'. Các ngươi có tạc nào lớn hơn không?"

Cung vương vội nhìn về phía Lâu Chủ.

Lâu Chủ nói: "Hổ thẹn."

Cung vương cả giận nói: "Ngươi muốn gì."

Trang vương đắc ý dạt dào mà vứt lá bài cuối cùng trong tay, nói: "Một lá 'chuyến này nhất định bình an không việc gì'. Hai vị, ta thắng."

[Hai mươi sáu]

Lâu Chủ cười hòa ái êm thấm nói: "Có chơi có chịu, ly mã não mạ vàng trong lâu, đưa đến trong phủ của điện hạ."

Cung vương thở ngắn than dài, đi ra ngoài cửa.

Trang vương không thuận không buông mà đuổi theo, vỗ trên vai hắn nói: "Vương huynh a, đàn Trúc Diệp Thanh kia là làm phiền ngươi cho người đưa tới cửa, hay là ta tự mình đến lấy a?"

Cung vương tức giận nói: "Đưa cho ngươi."

Trang vương mừng rỡ nói: "Lâu Chủ a, 'lá bài sinh tử' ngươi mới ra mắt này thật thú vị, bổn vương rất thích. Nhưng mà không hiểu ý tứ của nó là gì cho lắm."

Lâu Chủ đứng dậy đi theo đưa tiễn, nghe vậy thì nói: "Hồi điện hạ, đạo lý rất đơn giản, bài càng lớn, câu viết phía trên càng trí mạng. Người nói xong 'chuyến này nhất định bình an không việc gì' có lẽ còn có đường sống, nhưng người nói xong 'vợ con ở nhà chờ ta về ăn tết', chắn chắn sống không đến lúc ăn tết."

Trang vương nói: "Đây là đạo lý gì?"

"..."

Lâu Chủ rơi vào trầm tư.

Cung vương nói: "Thuật bói toán huyền ảo như này, đừng nói ngươi không hiểu, chính y sợ cũng chỉ biết da lông*."

(Ý nói là chỉ biết sơ sơ, không hiểu chuyên sâu)

"..."

Lâu Chủ nói: "Hổ thẹn."

[Hai mươi bảy]

Lâu Chủ nói: "Kỳ thật còn có cách đánh bạc khác, như là 'thẻ người tốt' 'hào quang vai chính' linh tinh các kiểu."

Trang vương nói: "Lần sau bổn vương nhất định mang bằng hữu đến chơi một lần. Vương huynh, ngươi có đến không?"

Cung vương nói: "Đến! Đánh cuộc đi!"

Lâu Chủ cúi đầu khom lưng nói: "Đa tạ hai vị điện hạ chiếu cố sinh ý của tiểu lâu. Hai vị điện hạ đi thong thả."

Khách quý vừa đi, Lâu Chủ đã đặt mông ngồi vào ghế quý phi*, nằm bốn chân dang hình chữ X mà mở miệng: "Ngươi tới đây, lại đây bóp vai rót rượu đút trái cây."

(Ghế quý phi:)

chapter content



Tiểu Tuyết nhíu mi nói: "Gia, ban ngày ban mặt liền uống rượu?"

Lâu Chủ cười nói: "Ta muốn mượn rượu giải sầu."

Tiểu Tuyết nói: "Sầu cái gì?"

Tả Vân Khởi ở một bên nói: "Y tịch mịch."

Lâu Chủ lười biếng nói: "Ngươi biết cái gì. Các ngươi cái gì cũng không hiểu... Cái gì cũng không hiểu."

Tả Vân Khởi nói: "Có gì mà không hiểu, ta cũng không phải chưa coi phim truyền hình."

"..."

Lâu Chủ lại đột nhiên nhìn chằm chằm hắn.

[Hai mươi tám]

Lâu Chủ nói: "Một đôi 'ta vẫn xem ngươi là anh trai'."

Tả Vân Khởi nói: "Một đôi 'chúc người tìm được người thích hợp hơn'."

Tiểu Tuyết nói: "Bốn, bốn lá 'ngươi căn bản không hiểu cái gì là yêu'."

Lâu Chủ ném bài nói: "Ais, lại thua rồi."

Tả Vân Khởi cười tủm tỉm nói: "Không bằng hai ta đổi chỗ, đổi phong thủy."

Tiểu Tuyết nơm nớp lo sợ nói: "Rốt cuộc cái này có ý tứ gì a?"

Lâu Chủ nói: "Cái này gọi là thuật bói toán sâu sắc."

"..."

Tả Vân Khởi cười nói: "Để ta xào bài."

[Hai mươi chín]

Một sáng sớm nọ, Lâu Chủ gọi Tả Vân Khởi vào thư phòng.

Lâu Chủ do dự nhìn Tả Vân Khởi một chút, mới đưa cho hắn một phong thư.

Lâu Chủ nói: "Ngươi đọc một lần."

Tả Vân Khởi nhận thư một cách trấn định tự nhiên, liếc mắt nhìn thấy ấn tín của Võ Lâm Minh, lại là bút tích của Lâm Khai minh chủ.

Tả Vân Khởi thanh thanh giọng nói, thì thầm: "Kính gửi Lâu Chủ: Việc gửi thư nhờ tra đã rõ, gút mắt giữa Bàng Môn và Thanh Long Bang là thật, cũng không có điểm đáng ngờ."

Lâu Chủ nói: "Ân."

Tả Vân Khởi mỉm cười hỏi: "Còn có việc khác không?"

Lâu Chủ theo dõi hắn, không ngờ lại do dự đến một lúc lâu cũng không mở miệng, phảng phất như đang tiến hành giao chiến kịch liệt nào đó.

Trong lòng Tả Vân Khởi nhất thời nổi dậy cảnh báo.

Lâu Chủ rốt cuộc nói: "Ngươi lấy bút chép lại phong thư này một lần."

Tả Vân Khởi nói: "Được."

Lâu Chủ nói: "Dùng chữ giản thể."

[Ba mươi]

Tả Vân Khởi: "Ta đều nhận."

[Ba mươi mốt]

Lâu Chủ nhắm mắt lại, dấu đi vẻ thất vọng.

Lâu Chủ nói: "Ngươi đi đi."

Tả Vân Khởi quyết định thật nhanh, "bùm" một cái quỳ xuống nói: "Lúc ấy toàn bộ môn ta bất ngờ chịu khổ, cha ta sống chết chưa rõ, ta nhất thời không đề phòng bị kẻ xấu bắt đi. Ta chết là chuyện nhỏ, nhưng cha ta vẫn đang chờ người đến cứu. Ta vội vã thoát thân, thật sự không còn cách nào mới ra hạ sách này, chỉ cầu lưu lại mạng nhỏ kéo dài hơi tàn a."

Tả Vân Khởi than thở khóc lóc nói: "Cầu xin ngươi đừng giao ta ra. Ngày khác nhất định hậu tạ thật long trọng, ngươi muốn cái gì cũng được a."

Lâu Chủ đồng tình nói: "Lăn đi."

"..."

[Ba mươi hai]

Lâu Chủ có thể lớn mạnh đến như vậy, không thể nói không thông minh. Y sớm nhìn ra đương kim hoàng đế kiêng kị ẩn sâu đối với nhân sĩ xuyên không, càng hiểu được đạo lý bo bo giữ mình, cho nên một không nhập sĩ (tức là quan chức) hai không nhập ngũ, lý tưởng nhân sinh chính là nằm ở trong lâu an tâm kiếm tiền.

Người sống được như vậy nhìn thì như phong lưu tiêu sái, thật ra cẩn thận chặt chẽ. Muốn hắn liều chết làm đồng mưu của đám giả xuyên, giống như người si nói mộng.

Nhưng mà Lâu Chủ khó hiểu một chuyện.

Lâu Chủ nói: "Ta có một chuyện khó hiểu."

"..." Lâu Chủ nói: "Ngươi biết ta hỏi cái gì."

Tả Vân Khởi nói: "Biết."

Lâu Chủ nói: "Ngươi nói thật, ta liền cho ngươi một cơ hội."

[Ba mươi ba]

Tả Vân Khởi chuẩn bị thật lâu, tựa hồ hạ quyết tâm, nói: "Những việc này đều là Võ Lâm Minh chủ Lâm Khai dạy ta. Lâm minh chủ nói mình cũng xuyên tới."

Lâu Chủ nói: "Tạm biệt."

Tả Vân Khởi sốt ruột nói: "Ngươi đừng không tin a. Năm trước Lâm minh chủ ở trước đại hội võ lâm nói giọng kia, trong chốc lát nói xúc tiến giang hồ không ngừng phát triển, trong chốc lát nói cam đoan Võ Lâm Minh chính sách sáng suốt, này không phải rất rõ ràng sao!"

Lâu Chủ nói: "Đó là ta dạy hắn."

"..."

Lâu Chủ nói: "Lâm Khai là bạn tri kỉ của ta, hắn đôi lúc có thể xả ra vài câu dùng từ hiện đại, ta rõ ràng hơn ngươi."

[Ba mươi bốn]

Lâu Chủ nói: "Cho ngươi thêm cơ hội cuối cùng."

Tả Vân Khởi nói: "... Thật ra là một vị trưởng bối."

Lâu Chủ nói: "Ai?"

Tả Vân Khởi nói: "Cha ta nhiều năm trước đã tốt bụng cứu một ông lão xuyên qua, vẫn cho hắn ở trong môn. Khi ta còn nhỏ thường nghe hắn kể chuyện, mưa dầm thấm đất học được rất nhiều."

Lâu Chủ nói: "Ha ha. Ông lão còn nhớ Châu Kiệt Luân?"

"..."

Tả Vân Khởi nói: "Hắn bất hạnh xuyên vào người một ông lão, đời trước là một cô, cô gái."

Lâu Chủ nói: "Cô gái đánh LOL?"

Tả Vân Khởi lấy tâm ước chừng, ngẩng đầu nói: "Có gì không thể?"

Lâu Chủ nói: "Người khác đâu?"

Tả Vân Khởi nói: "Xuống mồ."

"..."

Lâu Chủ nheo mắt nhìn Tả Vân Khởi.

Tả Vân Khởi cũng nhìn Lâu Chủ.

- ------------

Lịch đăng chương cố định: Chủ nhật hàng tuần. Di rất lười, chỉ vì mê Dự Vương quá mới lăn đi edit, đừng hối chương, có lỗi gì mong góp ý để Di rút kinh nghiệm.