Đầu mùa xuân tháng giêng.
Không khí trong Hiên Viên hầu phủ so với ba chín ngày đông giá rét còn lạnh hơn vài phần.
Mấy ngày qua,nhóm bà đỡ,nha hoàn ba tầng trong,ba tầng ngoài đều vâyquanh ở ngoài “Vọng Trần Hiên”,dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh bêntrong, thỉnh thoảng lại chau đầu ghé tai,ngay cả hơi nói lớn tiếng chútcũng không dám.
“Ai ya,thiếu phu nhân đau bụng sinh ba ngày,tại sao còn chưa sinh ra?”
“Đúng! Vội chết người,ngươi xem sắc mặt thiếu gia kìa……”
“Các người nói xem có phải khó sinh hay không nha?”
“Hư! Nhanh đừng nói nữa, Vương ma ma ở Vọng Trần Hiên hôm qua saulưng lặng lẽ bàn luận việc này,không ngờ lại bị thiếu gia trong lúc vôtình nghe được,ngươi lúc ấy không có ở đây thôi, thiếu gia quả thựcgiống muốn giết người,còn giận dữ bảo người trói bà tử đó lại.”
“Sao? Vương ma ma nói cái gì?”
“Vương ma ma kia đúng là người không có nhãn lực,ỷ vào chính mình làngười làm lâu nhất trong phủ,ngày thường bà ấy nói cũng không ít,khôngphải nói thiếu phu nhân thân phận thấp kém thì nói nàng từng làm ngườihầu trong phủ,căn bản là không xứng với thiếu gia,còn nói thiếu phu nhân ghen tị,ngay cả thê thiếp cũng không cho thiếu gia nạp.Hôm qua thấythiếu phu nhân đau bụng sinh hai ngày còn chưa sinh được liền vui sướngkhi người gặp họa nói thiếu phu nhân là người không có phúc khí,vạn nhất khó sinh ..chuyện này đối hầu với phủ chúng ta mà nói cũng không phảichuyện xấu, thiếu gia quay đầu lại có thể lấy công chúa kim chi ngọcdiệp, quận chúa,muốn nạp mấy thiếp thì nạp mấy, khai chi tán diệp.”
“Hừ! Bà tử kia vậy cũng dám nói!”
“Cũng không phải! Không may bị thiếu gia nghe được, ngươi nói xem thiếu gia có tha bà ta không?”
“Nhưng mà ta thấy thiếu phu nhân tính tình rất tốt,lại tri thư đạtlễ,có lúc thiếu gia nhất thời không gặp được thiếu phu nhân liền vộivàng xao động,Vương ma ma ngay thời điểm mấu chốt nguyền rủa thiếu phunhân,chẳng phải là lấy trứng chọi đá sao?”
“Không sai không sai, ta cũng nhìn ra,ở trong phủ nếu đã làm saichuyện không cẩn thận đắc tội thiếu gia nhất định phải đi năn nỉ thiếuphu nhân, nàng nói một câu mạnh hơn so với người ngoài xin ngàn vạncâu.”
Mấy đầy tớ già nhỏ giọng nghị luận, bỗng nhiên thấy trong Vọng TrầnHiên, Hà Hương nhấc lên làn váy vội vội vàng vàng chạy đến, khiến chomột trận xôn xao.
Vẻ mặt Hà Hương lo lắng,nhìn mọi nơi giống như đang tìm cái gì.
“Nương tử, ta ở đây bên trong thế nào?” Hách tổng quản mới vừa đi xửlý mấy việc trong phủ,xong việc liền lập tức lại đây vẻ mặt cũng là loâu.
“A Minh!” Hà Hương thấy trượng phu nhà mình mới hơi yên tâm,vội kéoHách tổng quản sang một bên nhỏ giọng nói: “Chàng nhanh đi kêu bọn AĐại, A Nhị lại đây, ta sợ thiếu gia hắn……”
Hách tổng quản đứng thẳng đột nhiên kinh hoảng “Chuyện gì vậy? Tình trạng thiếu phu nhân không tốt sao?”
“Bà đỡ nói tình huống trước mắt rất tốt, nhưng mà nếu hôm nay lạikhông sinh ra,người lớn và đứa bé có khả năng gặp nguy hiểm!” Thanh âmHà Hương đều mang theo run rẩy: “Lỡ như,lỡ như có chuyện gì…… Bình An và Tiểu Xuyên Tử khẳng định là không chế trụ được thiếu gia……”
Trong lòng Hách tổng quản hiểu được,gật gật đầu,cũng không nói thêm cái gì vội vã xoay người bước đi.
Lão Hầu gia nửa năm trước hứng thú hừng hực theo bà ngoại thiếu phunhân,Phạm phu nhân đi ngao du tứ phương,không ở trong kinh, lão gia vàphu nhân thông gia nhận được tin thiếu phu nhân muốn sinh, lúc này cònđang trên đường đi sợ trong khoảng thời gian ngắn không đến được,trongphủ này lại không có bậc bề trên làm chủ,lỡ như thiếu phu nhân có chuyện không hay xảy ra…… Hách tổng quản quả thực không dám tưởng tượng tiếp .
Bên trong một mảnh an tĩnh,ngẫu nhiên nghe được vài tiếng rên rỉ.
Ơ bên ngoài phòng Tú Cúc bận rộn chỉ huy bà đỡ và các tiểu nhađầu,tận lực cẩn thận chuẩn bị nước ấm, cháo tổ yến,nghe được tiếng vangnhỏ đến khó thể nghe,trong lòng đau xót nước mắt thiếu chút đến rơixuống.
Thiếu phu nhân đau bụng sinh hai ngày,nhưng bởi vì sợ thiếu gia sốtruột thật sự là không nhịn được mới có thể kêu to ra tiếng, nàng mỗi lần thét lên một tiếng sắc mặt thiếu gia sẽ khó coi một phần.
Tú Cúc cảm thấy thiếu gia đang cố gắng đè nén chính mình, tùy thời có thể phát cuồng với người bên cạnh.Bất quá ngài ấy vì thiếu phu nhân màhết sức nhẫn nại, ngoại trừ đối với thiếu phu nhân,hắn còn có thể cườiđối mặt những người khác, quả thực giống như sát thần mặt đen dọa chếtngười ta.
Phòng trong cực kỳ an tĩnh, bài trí cùng với rất nhiều năm trước giống nhau,không có chút biến hóa.
Bức rèm che bên trong, trên giường mềm mại nữ tử xinh đẹp dịu dàngđang nhắm mắt,mi tâm hơi nhíu lại, cả người dựa vào trước ngực nam tửtuấn dật, ngủ cũng không yên ổn.
Nam tử nín thở ngưng thần, thỉnh thoảng dùng khăn lụa mềm mại tỉ mỉlau mồ hôi trên trán nữ tử, một đôi con ngươi đen không hề chớp mắt gắtgao nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ kia.
“Vân Mặc……”
Nàng khẽ chuyển động trong lòng hắn,mở mắt ra dịu dàng lên tiếng.
“Ta ở trong này, Anh tỷ tỷ.” Vân Mặc đáp,cúi đầu trìu mến hôn nhẹ lên trán của nàng,một lần lại một lần.
“Chàng mấy ngày qua chưa hề nhắm mắt, nhanh đi ngủ một giấc…… Thiếp không sao,chàng đừng lo lắng……”
“Ta chỗ nào cũng không đi,ta muốn ở lại đây chăm sóc nàng.” Nắm lấybàn tay mềm của nàng trong mắt nam tử tất cả đều là nồng đậm tình yêu“Rồi nói nửa, giường của ta ở đây,nàng muốn ta đi ngủ ở chổ nào?”
Trên môi Anh Ninh nở ra nụ cười trên môi,vỗ về vật đội lên trongbụng, giữa lông mày đều là mẫu tính và dịu dàng, “Cục cưng thật bướngbỉnh, náo loạn hai ngày còn không chịu ra.”
“Không sai,chờ con bé đi ra, xem ta dạy dỗ thế nào……” Tay của Vân Mặc cũng đi theo xoa lên bụng nàng.
“Đừng nói lung tung, cục cưng sẽ không vui.” Anh Ninh nhanh tay che miệng của hắn.
“Nàng hãy nghe ta nói, Anh tỷ tỷ……” Hắn kéo tay nàng xuống,quyếnluyến hôn lên gương mặt yêu kiều “Ta và tiểu gia hỏa này nói chuyện mấyngày nay tất cả là lời dỗ con bé đi ra,chỉ cần con bé nhanh chút đi racho dù là muốn mặt trăng trên trời,ta cũng sẽ nghĩ biện pháp hái xuốngcho con bé, nàng còn không cảm kích ta! Có thể thấy được ta phải đổibiện pháp nói ác một chút……”
Anh Ninh nghe vậy không nhịn được mỉm cười, đang muốn nói chuyện bỗng nhiên trong bụng từng trận đau đánh tới,càng ngày càng đau,dường nhưđau đớn muốn nứt ra “A……” Nàng rốt cuộc không nhịn được kêu to ra tiếng.
“Anh tỷ tỷ!” Sắc mặt Vân Mặc thay đổi, lớn tiếng nói: “Làm sao vậy? Đau bụng sao? Bà đỡ, bà đỡ!”