Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cổ Tiên Đạo

Chương 30 : Hạ phẩm đan dược? Cẩu đều không ăn!




Chương 30 : Hạ phẩm đan dược? Cẩu đều không ăn!

Từ bách bảo lâu đi ra ngoài,thuận tiện trả lại phòng trọ về sau,Tào Kha không nhanh không chậm mà đi dạo lấy tòa này phường thị.

Mặc dù thời gian định cư ở đây rất lâu,nhưng là thâm cư không ra ngoài.

Điên cuồng chế tác phù lục cung ứng thị trường,nhằm mục đích tích trữ nguyên điểm.

Hiện tại có thuấn pháp pháp thuật,chỉ cần ý niệm nhất chuyển ở giữa,Tào Kha liền có thể phóng thích thủy tráo thuật tạo thành một quả cầu nước lưu chuyẻn bảo vệ bản thân.

Sơ qua khảo thí,Tào Kha liền cho ra kết luận luyện khí sơ kì không đáng ngại.

Luyện khí trung kì công kích chắc một kích liền phá.

Không có linh lực thuộc tính gia trì,tự nhiên uy lực pháp thuật đại giảm.

Nô lệ khu.

Đi dạo một hồi Tào Kha liền bất tri bát giác đi tới nô lệ khu vực.

Nhìn trong lồng ánh kim kim loại hào quang ngập mắt to tai mèo thiếu nữ,Tào Kha có chút động dung.

Điên cuồng liếc nhìn,liền thấy vô số chủng loại nô lệ bị công nhiên treo bán.

Nekomimi miêu nữ,hồ nương,hổ nương,ngựa nương bốn chân nửa trên thân người phía dưới động vật…..

Tào Kha có loại đi vào thế giới huyền huyễn ở giữa.

Thấy Tào Kha trầm mặc,ở một bên tiểu nhị hớn hở tiến tới gần tiện hề hề nói,”vị tiểu ca này không biết thích chủng loại gì,bên này cửa hàng cần gì đều có.

Tai thỏ nữ,hồ yêu,miêu yêu,tai dài các loại….đều có.

Đảm bảo tiểu ca có thể hằng đêm sênh ca u.” ánh mắt híp lại thành đường cong lưỡi liềm để Tào Kha có chút run rẩy.

“Ân,không biết các loại bán yêu này là làm sao các vị tiền bối trọng ra nhị đại.

Đủ để nổi lòng tôn kính a.” tiểu nhị một bên văn phong không ngừng.

Tào Kha yên lặng lắng nghe khẽ nhấn like một cái cho tiểu nhị.

Ở phương nam đại lục này,nhân loại là bá chủ thống trị cả một vực chi địa.

Các tộc khác tự nhiên bị biến trở thành nô lệ hàng hóa,tùy ý giao thương.

Phản kháng? Kia phải xem năng lực có cứng hay không.

Yên lặng chịu đựng trở thành đồ chơi hoặc thành cát bụi về với thiên địa a.

Tuy các loại mỹ nữ kiếp trước mong nhớ vẫy tay trước mặt Tào Kha,nhưng hắn chỉ có thể nói “tại hạ hiện chịu đựng không nổi.” xoay người tiếp tục ngắm nhìn.

Nô lệ khu không khí thơm tho trong lành vô cùng.



Tù nhân cũng không có bài tiết chi vật,càng được chăm sóc kĩ càng.

Ăn uống có ích cốc đan,tẩy rửa có thanh trần thuật pháp thuật. Tự nhiên không khí thơm tho.

Trên tay lại có vòng tay xích sắt,hào quang lưu chuyển ngăn cách linh lực để nô vô pháp sử dụng pháp thuật đi ra.

Chỉ cần là linh tính sinh vật,đều có khả năng mở đan điền tu hành.

Nếu không,thống trị thế giới này sớm nên là loài người.

Đối với việc có thể sinh ra bán nhân loại Tào Kha biểu thị bình thường.

Có người quan hệ tự nhiên sinh ra.

Không có muốn tạp giao tự nhiên có vô số phàm nhân,cấp thấp tu sĩ làm.

Không tự nguyện? Pháp khí kề cổ tự nhiên thành thật.

Âu cũng là thế giới vĩ lực tập chung lại tự thân a.

Tào Kha không khỏi cảm thán. Nếu bản thân không có chỗ dựa Lạn kha tiên tông đầu này quái vật lớn.

Thì hiện tại đã thành tán tu hay không còn không rõ ràng,chí ít vẫn là làm cái ăn mày không biết ánh sáng mặt trời lúc nào.

Hết tâm tư đi dạo,Tào Kha ý niệm nhất chuyển,xương cốt bề mặt cấp tốc chuyển vị trí.

Sống mũi cao dài hơn,khuôn mặt từ tầm thường thư sinh cấp tốc chuyển biến thành trung niên tu sĩ.

Ánh mắt khẽ nheo hiển lộ khó trêu bộ dáng.

Từ chỗ không người sau khi đi ra,tiền khu bộ dáng hoàn toàn thay đổi.

“Viên mãn cấp bậc súc cốt thuật quả nhiên không phải đùa,tùy ý thay đổi diện mạo.

Chỗ chỗ nam thanh nữ tú.

Nhan sắc tuy không thành chủ lưu,nhưng không ai ngại nhan sắc có vấn đề.

Nhưng...”Tào Kha quan sát tự thân biến hóa.

Ngoại hình không có vấn đề.

Duy nhất khuyết điểm là khí tức trên thân không biến hóa.

Nếu có thu gặt lấy khí tức truy tung.

Dù thân hình có biến ảo ra sao đi chăng nữa thì lên trời dưới đất đều bị truy tung.

Liên quan khí tức pháp môn,hy vọng có thể ở tàng thư các ngoại môn có a.



Tào Kha khẽ trầm ngâm.

Tạp bảo các.

Cửa hàng tạp hóa không nói có mười cái thì cũng mấy chục cái.

Chọn lựa đâu không phải lựa đâu.

Từ hai bên thủ vệ nhanh chân giảo bước tiến vào,liền khẽ truyền âm.

Đang chực có chút nhàm chán ngán ngẩm tiểu nhị ở một bên đột nhiên nghe thấy truyền âm sắc mặt lập tức hớn hở lên.

Đại dê béo,a không,đại khách hàng u,”Khách quan,mời bên này.”

tiểu nhị vẻ mặt hớn hở tiếp dẫn Tào Kha đi tới một gian mật thất,quan bế ngăn cách trận pháp để không người chú ý,tiểu nhị khẽ rót cho Tào Kha một ly nước trà đồng thời ngồi xuống đối diện nó.

“Khách quan thế nhưng có nhu cầu gì?.” tiểu nhị không chờ đợi được hỏi,công tác thời gian thế nhưng là linh thạch a,cũng không thể lãng phí vô ích chén linh trà không phải?

“Cửa hàng thế nhưng có phá chướng đan bán?”

“Có,cửa hàng thế nhưng là một trong năm cửa hàng lớn nhất cái thanh thạch thành này.

Chỉ là phá chướng đan mà thôi.

Bất quá phẩm giai đều là hạ phẩm,nếu ngài muốn trung phẩm cần chưởng quỹ nơi đó mới có khả năng có.

Chưa kể hằng năm phân phối tới cửa hàng bán ra phá chướng đan thế nhưng là có hạn.” tiểu nhị châm chước nói.

“Bất quá tuy phẩm giai thấp hơn một bậc,nhưng hiệu quả như nhau.

Ngài không phải mua mấy khỏa tích lũy đột phá?” đối mặt trầm mặc Tào Kha,tiểu nhị chỉ sợ hắn đổi ý,uyển chuyển nói ý nghĩ.

Đơn giản là một khỏa không được,đại đại mấy khỏa cắn liền không phải liền là được sao?

Tào Kha cái này biểu thị không được!~

cực phẩm dược tề mỗi ngày rót,đừng nói là thượng phẩm đan dược đều chướng mắt chớ nói chi là hạ phẩm đan dược rác rưởi?

Loại kia cẩu đều ngại ăn,chớ nói chi hắn Tào Kha.

Ăn là không thể nào ăn,cả đời này đều không thể ăn rác rưởi hạ phẩm đan dược chứa một đống tạp c·hất đ·ộc đan.

Ăn vào cần thời gian khư trừ tạp chất,vốn là tư chất kém lại còn tốn thời gian vào việc vô ích tu vi lại không thể tiến thêm.

Sắp tới lên tiền tuyến làm pháo hôi sợ rằng khó mà còn sống trở về a.

trầm mặc một chút,Tào Kha khẽ nói”chỗ này cho ta tới ba phân tài liệu luyện chế phá chướng đan a.”

Ăn không được hạ phẩm đan dược,kia chỉ còn cách tự mình luyện chế ăn mà thôi.



“Ân,cửa hàng đích xác có phá chướng đan cần thiết tài liệu luyện chế.

Nhưng giá cả đi.” tiểu nhị trầm ngâm,nhìn xem Tào Kha phản ứng biết hắn có chê hạ phẩm đan dược muốn ăn phẩm chất cao đan dược lại ngại ví tiền rỗng tuếch.

Tiểu nhị cố nén cười khinh thường Tào Kha.

Bất quá tố dưỡng nghề nghiệp để tiểu nhị ngăn không có làm như vậy.

“Tính toán như thế nào?”

“Một phần tài liệu năm mươi mai linh thạch. Ba phần một trăm năm mươi linh thạch.

Gia thấy thế nào?” tiểu nhị nhìn Tào Kha một chút liền báo giá.

Nghe cái giá này Tào Kha liền biết có điểm tâm hư.

Tầm thường một cái phá chướng đan cũng liền ba mươi mai hạ phẩm linh thạch trên dưới cho hạ phẩm đan dược.

Mà một lô tài liệu nhiều nhất luyện chế ra mười cái đan dược,tương ứng liền trị giá ba trăm linh thạch.

Chế biến sản phẩm quả thực là cái bạo lợi ngành nghề a.Tào Kha không khỏi cảm thán.

Nắm giữ chế biến con đường,đồng nghĩa nắm giữ một mỏ vàng,à mỏ linh thạch con đường.

Còn là một bên chịu roi còn vui mừng loại kia.

“Ân,chỗ này của ngươi có pháp khí sao? Ta muốn công kích cái chủng loại kia.

Tốt nhất là trung phẩm trường kiếm.” đối với linh dược sự tình khẩn thiết,tự nhiên ai đến cũng không cự tuyệt.

Tiểu nhị lập tức lấy ra một một cái ngọc giản đưa cho Tào Kha quan trắc.

Bên trong muôn hình vạn trạng loại pháp khí,đủ loại màu sắc thuộc tính làm Tào Kha thật lâu không thể bình tĩnh như nông thôn nhà quê mới lên thành phố một dạng.

Lựa lựa một hồi,Tào Kha vẫn quết định chọn lựa trường kiếm pháp khí giá năm trăm linh thạch hạ phẩm,thêm một đôi ngõa vân oa giày pháp khí sáu trăm linh thạch,huyền giáp thuẫn tám trăm linh thạch.

Nghe Tào Kha nói,tiểu nhị một mặt bất khả tư nghị trên dưới liếc nhìn hắn vài lần ý đồ xác nhận phải chăng đối phương tiêu khiển bản thân.

Xong khi Tào Kha lấy ra linh thạch,một đống sáng loáng đập vào mặt lúc tiểu nhị liền vội vàng chạy vào phía sau quầy hàng lấy đồ vật.

Một tay giao hàng,một tay giao tiền,cả hai đều hài lòng.

Tào Kha đối với linh thạch còn dư một trăm khối biểu dưng tầm thường.

Coi tiền như rác sự tình.

Chỉ là một chút ít linh thạch mà thôi đáng là gì.

Đồ vật vốn là vô chủ trạng thái,trong cửa hàng Tào Kha vài phút liền đơn giản lạc ấn có khả năng sử dụng cơ bản liền chạy gấp rút về tông môn.

Lại phải làm tạp vụ đi.

Nhiều liền quen thuộc. Có điều sau tạp vụ này Tào Kha có còn hay không làm tạp dịch thân phận còn chưa rõ ràng.