Chương 5 : Làm ruộng đường ra
Trong linh điền.
Thủy khí lăn lộn ngưng kết tại một chỗ tạo thành một mảnh mây đen trên bầu trời mười mét vuông tả hữu.
Thủy khí càng thêm nồng đậm v·a c·hạm lẫn nhau,tí tách tí tách tạp âm nhẹ vang dần dần có những hạt mưa rơi xuống phía dưới linh điền tẩm bổ phía dưới vựa lúa.
Linh thực đón nhận những hạt nước mưa rơi trên cành lá xanh nhẹ nhàng dần trôi xuống gốc cây.
Cành lá khẽ run run hưng phấn đón nhận cơn mưa này.
Bênh cạnh ruộng lúa có một thiếu niên tay nặn pháp quyết,miệng khẽ lẩm bấm chú ngữ.
Trên trán mồ hôi ngưng tụ thành to th·ành h·ạt nhưng hắn không rảnh chú ý đến,vẫn cố gắng duy trì thi pháp quá trình.
Người này không phải ai khác chính là Tào Mộng Kha.
Kể từ ba ngày trước trở thành tu sĩ,hắn đem tinh lực đặt tại thuỷ vân vũ quyết phía trên.
Môn pháp thuật này,Tào Mộng Kha từ tàng kinh các đãi ra từ bốn tháng trước.
Trên cơ bản thời gian nghiên cứu công pháp tu hành chính ở ngoài.
Môn pháp thuật dùng cho canh tác nông nghiệp này Tào Mộng Kha cũng nghiên cứu không có bỏ xót xuống.
Duy chỉ có vấn đề là không có linh lực thi triển,cho nên mới vô pháp sử dụng xuống.
Hiện giờ có linh lực,trở thành tu sĩ nên có thể sử dụng tới.
Tính danh : Tào Mộng Kha
Tuổi : 12 / 110
Tu vi : Luyện khí 1 tầng ( 10/101 )
Công pháp : Cơ sở luyện khí quyết ( Nhập môn)
Pháp thuật : Thủy vân vũ quyết (Nhập môn)
Canh kim chỉ (Nhập môn)
Kỹ nghệ : Không
Tư chất : Kim 13,Mộc 21,Thủy 27,Hỏa 17.Thổ 22
Ngộ tính : Bình thường
Khí vận : Tàm thường không có gì lạ.
Nguyên điểm : 0
Vân vũ thuật tựu chỉ là một môn pháp thuật dùng linh lực bản thân thi triển,tạo thành một đám mây ngưng kết hấp thu thủy linh khí trong môi trường xung quanh.
Tạo thành một cơn mưa ẩn chứa trong đó năng lượng linh khí.
Ngoài ra không có tác dụng khác.
Nói thí dụ như tu hành tới viên mãn cũng vậy,chỉ đơn thuần là hấp thu thủy linh khí tạo mưa cung cấp cho linh thực linh dược mà thôi.
Chứ viên mãn hay cao hơn cũng không có tác dụng như cung cấp đặc tính riêng,tỷ như trăm năm linh dược cần một năm nửa năm đồng dạng.
Muốn có đặc tính pháp thuật,thì cần cấp cao hơn,cần càng nhiều tri thức hơn mới khả tạo ra đặc tính riêng.
Canh kim chỉ tựu một môn kim thuộc tính pháp thuật,cũng dùng để diệt trừ sâu bọ nhỏ.
Uy lực đối phó cấp thấp siêu phàm còn được,dùng đối địch với tu sĩ thì nếu đối phương nghểng cổ chờ lục mới có khả năng gây sát thương.
Ba ngày đem hai môn pháp thuật tới nhập môn giai đoạn, Tào Mộng Kha thiên phú ngộ tính cũng chỉ là tầm thương vô vi mà thôi.
Bốn tháng tích lũy nghiên cứu Tào Mộng Kha mới đẩy hai môn pháp thuật này tăng tới nhập môn giai đoạn.
Muốn tiến triển cần thêm thời gian nghiên cứu.
Tu vi của hắn cũng không có tăng tiến chút nào.
Không phải vì Tào Mộng Kha không cố gắng tu hành,mà bởi một tháng Tào Mộng Kha mới ngưng tụ ra một sợi pháp lực.
Đây cũng là cố gắng tu hành mới đưa đến kết quả có thể nhận ra.
Thi triển xong một lần vân vũ thuật đã khiến hắn pháp lực hao hết.
Cần thời gian ngồi xuống khôi phục pháp lực mới khả tiếp tục thi triển.
Mà cái này một ngồi,chính là nửa canh giờ.
Cứ như vậy hùng hục cố gắng sáu canh giờ Tào Mộng Kha mới hoàn thành thi pháp hoàn tất cho một trăm mét vuông linh thực.
Từ bảy giờ sáng tới gần một giờ chiều mới hoàn thành,khiến Tào Mộng Kha mệt quá sức đến giờ nghỉ ngơi tránh cái nắng chói chang thiêu đốt toàn thân hắn.
“Cái này quá sức,còn không bằng gánh nước tới nhanh chóng đâu.
Bất quá trong nước ít ỏi thủy linh lực so với hành vân bố vũ còn ít hơn.
Rất ảnh hưởng khả quan tiền lời a.”
Tào Mộng Kha thở dài.
Không phải hắn trộm gian dùng mánh lưới ý nghĩ lười biếng.
Mà là cái này liên quan tới thu nhập của hắn.
Trồng gì trên tông môn đều phải cung cấp cho tông môn chín thành.
Cái kia còn lại một thành mới là của hắn.
Bất quá,tông môn đều tính toán chi li hết thảy.
Cho nên phần lớn tạp dịch mới làm công việc trồng trọt này bắt đầu gần như không thu hoạch được gì.
Miễn cưỡng ăn ích cốc đan sống qua.
Tông môn cung cấp linh địa,hạt giống,công cụ sản xuất.
Lấy chín thành không quá phận a?
Giống hắn bên cạnh Trần Phàm lão đầu tạp dịch đồng dạng.
Già lọm khọm gần sáu mươi tuổi,vẫn luyện khí ba tầng.
Thường ngày rảnh rỗi nhàm chán,vẫn là trao đổi một phen.
Một năm khả thu vào hai vụ hạ phẩm linh thực lúa.
Một mét vuông khả thu vào hai cân lúa hạt.
Một trăm mét vuông tựu hai trăm cân lúa chưa xử lý.
Đây là tình huống lý tưởng,không có phát sinh thiệt hại gì cùng chăm sóc kỹ càng.
Nếu thiệt hại,kia liền từ túi tiền bù,hoặc là ghi nợ làm trả bù. Nợ quá nhiều mà nói,sẽ bị đuổi trục xuất ngay khỏi tông môn.
Nộp lên chín thành,Tào Mộng Kha còn thu lại được hai mươi cân lúa cho bản thân sử dụng.
Mà hạ phẩm linh thực này một cân có giá hai linh thạch hạ phẩm.
Hai mươi cân cũng chính là bốn mươi khối hạ phẩm linh thạch.
“Xem ra thời gian đầu làm ruộng cũng không tệ.
Ở tông môn có thể an ổn phát dục.
Lưng tựa đại thụ ở đâu cũng hóng mát.
Có hack coi như xuất phát chậm một chút cũng không phải không thể.
Quan trọng nhất vẫn là điệu thấp trước tu sĩ khác,tránh khỏi bị nó phát hiện mới là chính đồ.
Dù sao,có đo lường thiên cơ quan sát thời gian cổ kim tu sĩ khả năng là vô số kể.
Mới nghe ngửi,tàng thư các tạp dịch khu có nhắc tới trúc cơ tu sĩ cũng khả thi triển thần thông mượn vĩ lực thiên địa cho bản thân sở dụng.
Kia càng chưa nói kim đan,nguyên anh cho tới hóa thần tu sĩ.”Tào Mộng Kha cân nhắc loạn chuyển không ngừng.
Thảo mãng có thảo mãng chỗ tốt,đó chính là không nổi bật.
Người muốn tìm cũng phải có manh mối mới được,không thể tự nhiên vô căn cứ thôi diễn tính toán nếu không có tin tức liên quan.
Cứ như thế Tào Mộng Kha bắt đầu thời kì làm ruộng sinh hoạt.
Sáng tới tối hành vân bố vũ,xử lý cỏ dại.
Ban đêm nghiên cứu pháp thuật làm ruộng,tu hành căn bản.
Lắng nghe giảng đạo miễn phí hàng tháng.
………………
Cuối năm thu đi đông dần đến.
Lúc này lúa cũng đã dần chín.
Hạt lúa nặng trĩu trên thân cây gây áp lực thật lớn lên thân khiến cho bông lúa gục xuống.
Nhìn cả ruộng lúa ánh vàng khẽ đung đưa trong ruộng.
Tào Mộng Kha thổn thức không thôi.
Nửa năm thành tựu cố gắng không ngừng cuối cùng cũng sắp có thành quả thu được.
Ngày chổng mông lên trời,mặc cho ánh nắng gắt sấy chăm chỉ dọn cỏ,thi pháp bố vũ cung cấp năng lượng cho lúa sống khỏe.
Đêm tới ôn cố chi tân,học tập tu hành chuyên cần không xuyết.
Sờ trong ngực bình ích cốc đan còn lưa thưa một hai hạt. Tào Mộng Kha thở dài.
Sắp tới nếu không có thu vào,làm sao còn lo lắng ăn uống vấn đề đâu!
Không có cách.
Tạp dịch đệ tử chính là phân phối cho một ít ích cốc đan,xem như ban đầu đầu tư.
Sau đó ba tháng phải đi hoàn thành nhiệm vụ kiếm lấy linh thạch,hoặc là tông môn cống hiến.
Linh thạch ở tu hành giới là đồng tiền mạnh,không lo bị mất giá.
Còn cống hiến tông môn xem như một loại tiền tệ của riêng tông môn.
Có thể sử dụng hối đoái đủ thứ trân quý tài nguyên mà tàn tu không cách nào tiếp xúc đến.
Hiển nhiên là dùng ở ngoài tông môn khác là không thể sử dụng.
Tuy tông môn nuôi dưỡng đệ tử theo hình thức chăn thả là thế.
Nhưng theo Tào Mộng Kha tiếp xúc tin tức đến xem đối với Lạn Kha tiên tông có chút hiểu rõ hướng đi của bọn tạp dịch.
Có tiềm năng tự nhiên vào ngoại môn.
Không có tiềm năng sớm muộn b·ị b·ắt đi đào quáng,hoặc là lên tiền tuyến chống cự dị tộc,cũng chính là không phải loài người. Mà loại dị loại tu sĩ.
Yêu tộc,ma tộc,tà ma các loại…..
Bọn chúng thủ đoạn thiên kì bách quái,cho nên c·hết một nhóm lại đưa tới một nhóm.
Rất ít có khả năng còn sống trở về chính là.
Nếu may mắn còn có thể hết hạn nhiệm vụ trở về,có điều cơ thể không hoàn chỉnh là thường thấy.
Cho nên Tào Mộng Kha mới phải liều mạng tu sớm ngày đi trồng ruộng trước cả kỳ hạn bảo vệ tân thủ,tranh thủ kiếm tài nguyên cường đại lên.