"Alo - Tôi là Lý Tư Đặc."
Ngày hôm sau, vào sáng sớm, Hàn Phục đang chiên trứng cho bữa sáng với nụ cười tỏa nắng của mình. Cậu thuận tay nhấc điện thoại lên, nghe được giọng nói ở đầu dây bên kia thì suýt chút nữa chọc thủng lòng đỏ trứng.
"Fuck, cậu lấy số của tôi ở đâu vậy?"
“Tôi đã gọi điện đến trường học viện Grasse để hỏi.” Đầu bên kia điện thoại, Lý Tư Đặc, một người đàn ông ngoại quốc người Anh trong bộ đồ ngủ bằng lụa, đang ngồi cạnh ban công với rèm ren, đối diện với cảnh đêm của sông Thames, thưởng thức sữa đựng trong tách sứ trước khi đi ngủ.
"Hiệu trưởng hiện tại của Grasse từng là người học sinh của ông tôi, bà ấy sẽ cho tôi mọi thứ tôi muốn. Tôi hỏi anh, có tham gia Perfumer Award năm nay không?"
Perfumer Awards là "Cuộc thi kỹ năng làm nước hoa" mà Bùi Chẩn đã tham gia khi chỉ mới 19 tuổi.
"..." Hàn Phục không nghĩ tới.
Trước đó, Bùi Chẩn chỉ bảo cậu rằng phải tạo ra những tác phẩm tốt nhất, tham gia vào "Top 10 của năm" để lọt vào Collection Hall, cho nên cậu không bao giờ quan tâm đến các sự kiện khác trong ngành.
"Tôi ở bên này gấp gáp chuẩn bị mệt muốn chết ~" Lý Tư Đặc thở dài qua điện thoại.
"Ban tổ chức giải mời tôi tham gia thi đấu. Tôi cũng đã gửi vài email cho ông nội rồi. Mặc dù lẽ ra chỉ là để tăng thêm tính tranh mánh lới mà thôi, nhưng nếu ông nội cứ suy nghĩ lung tung ở nhà, tôi cũng rất khó xử. Rõ ràng, tôi đã từng tham gia một lần trước đây. Đó là một trận đấu, đúng vậy, Bùi Chẩn có kể cho anh nghe về tình huống lần đó không? "
Có nói rồi.
Cũng có nói về kết quả cuối cùng - Lý Tư Đặc năm đó đánh thẳng vào “Top 10 của năm”, nhưng lại rút lui vì “quá nhàm chán”
"Không có gì, chỉ là thực nhàm chán. So với một đám người trung niên chăm chỉ và tố chất tâm lý kém, anh có thắng cũng phải nhìn bọn họ khóc. Nếu lúc đó trên đấu trường có đối thủ như anh, thì tôi đã có thể chơi lâu hơn một chút. "
"Tuy nhiên, tôi nghe nói năm nay dưới vùng quê chỗ tôi có một người mới rất lợi hại. Cậu ta mới mười sáu tuổi, tôi đang nghĩ xem có nên nhường một chút không, không thì sẽ dọa cho đứa nhỏ khóc lóc mà rút lui mất.
Hàn Phục: "..."
"Vẫn cảm thấy có anh đến là tốt nhất."
"Thế nào hả Hàn Phục? Vòng sơ loại của Perfumer Awards khu vực Trung Quốc được tổ chức vào đầu mùa thu, còn khoảng bốn tháng nữa. Vậy là đủ để anh nhập môn rồi nhỉ. Thế nào, anh có dám đấu với tôi trên đấu trường quốc tế không? "
***
Hàn Phục: "Chẩn Chẩn, em muốn đi!"
Bị cuộc điện thoại kia kích thích rồi, aaaa muốn đi trêu cậu ấy quá.
Bùi Chẩn liếc nhẹ Hàn Phục đang xù lông: "Mặc kệ cậu ấy đi."
Hàn Phục: "Em cũng biết nếu bây giờ muốn tham gia thi đấu thì thời gian cũng hơi eo hẹp. Nhưng mà Lý Tư Đặc cũng chỉ mới học một tháng đã đi ra quốc tế thi đấu rồi, còn lọt vào “Top 10 của năm” nữa…”
Bùi Chẩn: "Cậu không phải Lý Tư Đặc!"
Kỳ thực trong không khí đã có mùi thuốc nổi rồi, nhưng Hàn Phục vẫn giả ngốc: "Nhưng anh nói năng khiếu của em không kém cậu ta, nếu cậu ta làm được, em cũng có thử xem."
Bùi Chẩn không trả lời thêm câu nào, chỉ lạnh lùng đứng lên.
"Chẩn..."
...
Trong phòng kính ngoài vườn, âm thanh của cốc chịu nhiệt lớn hơn bình thường.
Bùi Chẩn biết rằng tính tình của bản thân không tốt, nhưng sau khi ở bên Hàn Phục, anh thực sự đã cố gắng che giấu một phần.
Vì vậy, sói nhỏ đã quen với việc nhìn thấy anh thường ngày không được tự nhiên, nhưng cậu không biết rằng anh còn có một khía cạnh khác.
Còn không phải là sợ dọa cậu ấy.
Nhưng anh cũng sợ rằng mình sẽ không còn giữ được hình ảnh trưởng thành, điềm tĩnh và vững vàng thường thấy của một kim chủ xuất sắc, anh cũng sợ đôi mắt đen đẹp đẽ ấy sẽ lộ ra vẻ thất vọng và sợ hãi.
Dưới cùng một mái nhà, Dịch Trường Tình... nhìn anh như một con quái vật.
Mẹ kiếp, tức giận!
...
Hoa oải hương, húng quế, hạt petitgrain...
Mùi hương có thể làm cho người ta cảm thấy thoải mái, cũng có thể bình tĩnh lại.
Ngay cả khi đó là một ngày u sầu mong không thấy cầu không được, ngay cả khi đang trên bờ vực của sự tuyệt vọng, chỉ cần ngồi vào bàn nước hoa, anh liền có thể nhanh chóng tìm thấy chính mình.
"Chẩn Chẩn anh nhìn kìa, ở kia có một con chim lạ lắm. Nó có cái mỏ dài màu đỏ, siêu đáng yêu luôn."
Dưới ánh mặt trời, Hàn Phục di chuyển một chiếc ghế đẩu đến bên cạnh rồi ngồi xuống, dùng ngón tay mảnh khảnh kéo vạt áo của anh.
"Hoa anh thảo anh trồng cũng đã nở hoa, phải gì giờ? Nó thu hút rất nhiều ong bắp cày đến quá, anh có muốn đuổi chúng đi không?"
"Chẩn Chẩn, ah, ah, ngọn đèn này thật nóng! Đau quá - "
Bùi Chẩn: "!"
"Này này..."
Lại giả vờ! Lại bị lừa! Bùi Chẩn bất lực thở dài. Chất lỏng màu vàng óng ánh trong ống nghiệm cầm trên tay phản chiếu đôi mắt nhỏ long lanh của Hàn Phục.
"Cậu cứ thế này... tháng này sẽ bị trừ lương."
Hàn Phục: "Hả?"
Bùi Chẩn: "Vừa rồi! Cậu gọi Chẩn Chẩn, Chẩn Chẩn tận bốn lần liền!"
“Ba rưỡi.” Hàn Phục nhỏ giọng sửa lại.
Bùi Chẩn: "..."
Ống nghiệm bị chó sói nhỏ cầm lấy để qua một bên, tay bị cầm lấy, áp lên mặt người thanh niên trẻ tuổi đẹp trai.
Sói con rất giỏi dùng những tuyệt chiêu kiểu như “mị lực”, đẹp trai là vậy lại còn ngước mắt lên nhìn người ta, thật sự quá phạm quy rồi.
"Em biết sai rồi. Em nghe lời anh. Em sẽ không tham gia vào cuộc thi đó. Đừng tức giận."
"Anh nói đúng, và một vĩ nhân nào đó cũng nói - 'nếu chúng ta không có sự chuẩn bị cẩn thận và đầy đủ, chắc chắn chúng ta sẽ rơi vào thế bị động, vội vàng lao vào ứng chiến thì không thể nắm chắc phần thắng được.”
Bùi Chẩn: "..."
"Ngoài ra, 'Khi chưa bằng người ta, bất cứ chỗ nào, lúc nào cũng không nên miễn cưỡng làm'. Em thực sự biết rằng mình sai rồi."
Bùi Chẩn: "..."
Bị chàng trai mà mình thích chống cằm rồi xin lỗi bằng giọng đáng yêu, chắc chắn đa số mọi người đều phải đầu hàng, dù sao Bùi Chẩn cũng không thể tức giận được.
Cuối cùng chỉ có thể thở dài: "Hàn Tiểu Hoa, tôi hỏi cậu, có phải trong mắt cậu việc điều chế nước hoa là vô cùng ‘đơn giản’ không? Chỉ coi tất cả những thứ này… là những thứ đơn giản, nông cạn và thô ráp có thể nhanh chóng làm ra được?"
Hàn Phục: "... Không."
"Cậu có biết hàng năm trong các cuộc thi Perfumer Awards ở các quốc gia khác nhau, sẽ có rất nhiều những người lão luyện đến dự thi. Nhiều thí sinh có thể không bao giờ đoạt giải, nhưng họ sẽ mang lại kiến thức và kỹ năng mới cho lĩnh vực này hàng năm. Một lần rồi lại một lần bắt đầu lại! "
"Có rất nhiều người trên thế giới này, không cần danh vọng, không cần bằng cấp, nhưng ít nhất họ đều mang trong mình nhiệt huyết và tình yêu thuần khiết nhất cho ước mơ của mình. Dù có chịu thêm thất bại và đòn roi, họ cũng sẽ không bỏ cuộc. Theo tôi, Không quá lời khi nói rằng những thứ như thế chính là “linh hồn” của nhà chế tạo nước hoa ”.
"Cho dù cậu thiếu kinh nghiệm và tài năng, chỉ cần cậu là một người làm nước hoa có tâm hồn, tác phẩm của cậu sẽ không quá tệ."
"Ngược lại, nếu không có cái gọi là ‘linh hồn’ ấy thì ngay cả khi nhà điều chế nước hoa đó giành được giải thưởng PA (Perfumer Awards) và chiến thắng trong ‘Top 10 của năm’, đó cũng là vinh quang nhất thời."
"Một tác phẩm không có ‘linh hồn’ thì không bao giờ đối chọi lại được với thử thách của thời gian. Dù cho ban đầu có là bạo hồng rồi đến cuối cùng cũng chỉ là cơn gió thổi ngang qua, không để lại dấu vết".
"Hàn Tiểu Hoa, tôi hơn ai khác chính là người mong cậu có thể sớm ngày vào ‘Top 10’ nhất. Tuy nhiên, nếu ‘Top 10’ không có ẩn ý như vậy, tôi thà rằng không phải cậu."
"..."
Ở một khía cạnh nào đó, Bùi Chẩn luôn cảm thấy rằng toàn bộ ngành công nghiệp này đều rất nóng vội và nôn nóng muốn đạt được thành công một cách nhanh chóng, Trình độ của nó đều là do Lý Tư Đặc nâng lên cao.
Kể từ khi cậu ấy “thông qua vòng loại để đủ điều kiện tham gia chương trình đào tạo tại Vương quốc Anh chỉ sau một tháng đào tạo năm tuổi 15”, không biết có bao nhiêu người có lòng tự trọng cao đang phải đối mặt với những kiến thức phức tạp và vô hạn của lĩnh vực nước hoa, mang trong mình sự lạc quan mù quáng.
【Vì có những người có thể chỉ dùng một tháng để làm nhanh, nếu đổi lại là tôi có khi lại càng nhanh hơn, càng lợi hại hơn】
【Chỉ một tháng mà thôi, đã có thể mạnh hơn so với mười năm tám năm của người khác! 】
Nhưng thực tế hoàn toàn không phải như vậy.
Lý Tư Đặc chỉ là một trường hợp đặc biệt. Thành công của anh ta là kết quả của tài năng, may mắn của bản thân và vốn liếng của gia đình.
Điều mà nhiều người không nhận thấy là có rất nhiều người tài năng và nhiệt huyết trong ngành này đã đặt cược mọi thứ như một cái giá, và vẫn đang làm việc chăm
chỉ và vật lộn.
…
...
Bình thường mà nói, trong cái nhà này Hàn Phục thường có khuynh hướng diễn vai nyaf vai kia, nói liên thiên lải nhải, cả ngày lo lắng mấy điều không đâu.
Thế là từ đó về sau,trong lọ hoa có hoa, trên bệ cửa sổ thì có cây, đổi rèm cửa thành loại đáng yêu, căn nhà trống trải đã trở nên có sức sống hơn.
Còn Bùi Chẩn thì diễn nội tâm giỏi, mặt luôn tỏ ra mờ nhạt.
Hôm nay, hiếm có thái độ khác thường, đổi thành Bùi tổng ngồi dạy Hàn Phục một trận thao thao bất tuyệt. Kết quả là - Hàn Phục ngoan ngoãn ngồi nghe đến hết, cuối cùng gật đầu và nói: "Chẩn Chẩn, anh như bố em vậy.”
"……"như ai cơ? Cậu nhắc lại xem nào?
“Không, thẩ ra cũng không phải là giống cha em, nhưng giống như ‘người cha lý tưởng’ của em. Anh không biết đâu, em luôn muốn có một khuôn mặt nghiêm nghị để bảo em ngồi xuống ghế sofa, sau đó nói về em, rồi bàn luận để tạo lập một quan điểm sống đúng đắn. Thật đáng tiếc, àii... "
Bùi Chẩn đột nhiên mất đi nhiệt tình giảng đạo.
Lặng người ngồi trở lại ghế sô pha, như cá muối.
Vì vậy, lâu nay, cậu ở với tôi cả ngày, cư xử như vậy, là đang tìm kiếm tình yêu của cha?
Chẳng lẽ tôi cho cậu cảm giác như vậy...
Thôi được rồi, tình cha thì tình cha. Quan hệ tiền bạc có thể trở thành tình cha con cũng được, không thể quá khắt khe.
Thở dài, đứng dậy.
Hàn Phục: "Chẩn Chẩn?"
Bùi Chẩn lúng túng, không nhịn được mà nói: "Không phải đã nói hôm nay sẽ đưa cậu đi ăn tối dưới ánh nến và uống rượu vang đỏ sao. Bây giờ đã muộn rồi, sao cậu vẫn chưa thay quần áo?"
Sói con nhảy dựng lên: "Được được được, đi đi đi!"
- -------------------
Tác giả có điều muốn nói: Có người thường sống trong miệng của người khác chuẩn bị lên sóng...
Hàn Phục: Này, cái gì, WHAT?! Không, không, tôi muốn một bữa tối dưới ánh nến ngọt ngào!