Có Tiền Quân Cùng Giả Nghèo Quân

Chương 19




Ngày hôm sau là cuối tuần.

  

Buổi sáng thức dậy, bầu trời có chút ảm đạm u ám.

  

Buổi trưa ăn xong, lại nhìn thấy sói nhỏ bận rộn bên bàn nước hoa, Bùi Chẩn ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, sắp đến một giờ chiều rồi.

"Không phải cậu nói rằng chiều nay sẽ có một bài kiểm tra 'lên cấp' của kỳ 6 ở Grass sao, muốn đi xem không?

  

Nội dung kiểm tra lên cấp của kỳ sáu là ba bước “nhận biết”, “phục chế’ và “sáng chế”, vừa vặn giống với bài thi lấy tư cách cử đi vào cuối tháng 6.

  

Mà hai trong số “ba đối thủ” mà Hàn Phục cần quan tâm cũng tham gia kỳ thi này.

  

"Mau thay quần áo đi", Bùi Chẩn cầm lấy áo khoác, không quên giục anh, "Tôi đi cùng với cậu.”

  

Lại nhìn thấy trông có vẻ khó xử của sói nhỏ, anh muốn nói nhưng lại thôi.

  

Làm sao vậy, không muốn mình đi à? Bùi Chẩn nheo mắt.

  

Nghĩ đến đây, trong đầu đã u ám tua qua đủ các loại lý do - có phải vì lý lịch đen mà bị đuổi khỏi ngành không? Hay là đi ra ngoài với kim chủ cảm thấy xấu hổ? Hoặc là gần đây Hàn Phục ở trường bị người ta nhắm đến, không muốn để người khác xử lý hộ?

  

Nhưng mà điều đó là không thể...

  

Hôm đó Lý Tư Đặc ở trước mặt mọi người nói ra vụ kê tre, không phải sau đấy sói nhỏ vẫn bám trên người anh, giới thiệu "đây là bạn trai của tôi" trước mặt mọi người?

  

...

  

Khi tôi bước vào khuôn viên trường, bước vào giảng đường dạng bậc thang tròn ở Grasse, Bùi Chẩn đã hiểu.

  

À, thì ra là thế! Cuối cùng cũng biết tại sao con sói ngốc này không muốn anh đến cùng.

“Hàn Phục, chỗ này chỗ này, tôi chiếm được chỗ!”

  

Dư Văn Triết, Dư Văn Triết.

  

Trước đây, Bùi Chẩn luôn nghe Hàn Phục kể về người này, cuối cùng cũng gặp mặt.

  

Bùi Chẩn thực sự không thể nhớ hôm đó vị trọng tài nhỏ này trông như thế nào, nhưng đặc điểm lớn nhất là “mặt bánh bao”, theo lý rõ ràng là không thể đẹp trai, nhiều nhất cũng chỉ có thể là “dễ thương” hoặc “đáng yêu”.

  

Theo sự quan sát kĩ càng trong một tháng của anh, Hàn Phục thích những người đàn ông trưởng thành. Đang xem TV hay gì đó, thấy mấy kiểu dễ thương đáng yêu là ngay lập tức chuyển kênh, không có một chút hứng thú.

  

Tuy nhiên, thanh niên mặt bánh bao có tên Dư Văn Triết không phải là khuôn mặt dễ thương như anh tưởng tượng!

  

Không chỉ đẹp trai mà nụ cười của cậu ta cũng vô cùng thân thiện. Gương mặt anh tuấn, sáng sủa, điển hình của kiểu con trai ấm áp, siêu dễ thương và đẹp trai.

Kiến ​​thức mới - Mặt bánh bao cũng có thể đẹp trai!

  

Hôm nay, có vẻ như cậu ta nhận trách nhiệm làm linh vật của trường thi, mặc bộ trang phục con thỏ to bự, trên tay ôm một cái đầu thỏ bông siêu to, cả người như muốn nổ tung.

  

“Ế, không ngờ lại đáng yêu đến thế.”

  

Sói nhỏ hóa ra ngày nào cũng “học hành chăm chỉ ” với một cậu nhóc đẹp trai, dễ thương như vậy. Ha ha ha!

  

“Chẩn Chẩn?!”

  

Hôm nay Hàn Phục không muốn ra ngoài.

  

Mặc dù thời tiết không thay đổi nhưng dự báo cho biết khả năng 70% là mưa, cậu lo rằng chân của Bùi Chẩn sẽ lại bị đau.

  

Nhưng cái tính cách khó bảo của Bùi Chẩn nhà cậu... Nếu khuyên anh vì chân đau cho nên đừng đến, kiểu gì anh cũng sẽ cáu gắt nên chỉ đành kìm nén không dám nhắc đến.

  

Ai mà biết được, khi đến trường, Chẩn Chẩn lại nhìn chằm chằm Dư Văn Triết phiên bản thỏ đến thất thần!

  

Còn nói cậu ta đáng yêu, thế là có ý gì? Trong ấn tượng của cậu, Bùi Chẩn chưa bao giờ khen người khác dễ thương. Chả lẽ Dư Văn Triết đáng yêu đến vậy?

  

Có dễ thương hơn cậu không?!

  

...

  

Lớp học nghiên cứu hương ở Học viện Grasse, nếu thực sự muốn tốt nghiệp, tổng cộng có chín kỳ.

  

Nhưng trên diễn đàn trường đã nói— “thời kỳ thứ nhất dựa vào sự siêng năng, kỳ thứ hai dựa vào hiểu biết và chăm chỉ, kỳ thứ ba dựa vào tư chất, thời kỳ thứ tư gặm kinh thánh vạn sự tùy duyên”, người bình thường không có đủ thiên phú và nhiệt huyết đến kỳ ba, bốn sẽ rất khó tiếp tục học cao lên.

Nếu cắn răng cố gắng để vượt lên, đa số sẽ giống như Dư Văn Triết treo cổ ở kỳ 5, một năm rồi lại một năm.

  

Những người kỳ 7 trở lên thì hiếm như lông phượng với sừng kỳ lân, nhiều người trong số họ đã đi thực tập và làm việc trong các công ty nước hoa lớn. Công việc bận bịu, cho nên lại càng ít người sẵn sàng quay lại cạnh tranh hạn ngạch cử đi PA.

  

Vì vậy, các đối thủ của Hàn Phục hầu như đều tập trung ở các học sinh kỳ 6 "thi lên cấp" ngày hôm nay.

  

"Lão Dư, kia là hai người TOP2 mà anh nói hả? Một người là ‘bạn tốt của anh’, một người là ‘bối cảnh đế’?

  

Bọn họ đến xem trận này chính là đến xem hai học viên kỳ 6 được công nhận là mạnh nhất kiểm tra đối chọi trong kỳ thi lên cấp.

  

Phía dưới khu điều chế, ở phía trên một bên là nam thanh niên đẹp trai, bên kia là một người mập mạp, có râu quai nón cao khoảng 1m9 nặng 200kg.

  

Dựa theo "bạn tốt của trai đẹp thường đều là trai đẹp", còn bối cảnh đế… cơm nước chắc chắn là không tệ, về cơ bản nhìn sơ qua là có thể hiểu rõ.

  

Đúng 2 giờ, tiếng chuông vang lên.

  

Trọng tài bước đến sân khấu tròn ở giữa, bốn phía bùng nổ, tiếng hoan hô nổi lên, Dư Văn Triết cũng đứng dậy, mặc trang phục linh vật thỏ lớn, vẫy tay về phía sân khấu và hét lên: "Cảnh Hành! Cảnh Hành cố lên!" "

  

Bạn tốt của Dư Văn Triết tên là “Cố Cảnh Hành”.

  

Với cái tên cổ kính như vậy, ngay cả Bùi Chẩn cũng phải thốt lên: “Giống như nam chính trong tiểu thuyết vậy.”

  

Kết quả là nhìn thấy người to lớn để râu quai nón cao một mét chín mấy quay đầu lại, nở nụ cười dễ thương: “Ok! Triết Triết! Tôi sẽ cố gắng! Đấu với Cáp Đặc! Moah moah!

(づ  ̄ 3 ̄) づ "

  

Hàn Phục:"... "

  

Bùi Chẩn:"... "

Người khổng lồ trong truyền thuyết bị bán nhầm hàng à?!

  

...

Sau khi đám đông im lặng, quá trình kiểm tra lên cấp chính thức bắt đầu.

  

Cả hai bên cúi chào, cùng nói "xin được chỉ giáo thêm", chính thức bắt đầu cuộc thi ba ván thắng hai.

  

Ván đầu tiên là “đoán hương” cũng gần giống như thể thức thi đấu trước đó của Hàn Phục và Lý Tư Đặc, cả hai đấu với nhau từ mười, mười lăm… cho đến cái thứ ba mươi mới miễn cưỡng phân được thắng bại.

  

Bạn tốt của Dư Văn Triết, Anh Mập đã suýt giành được chiến thắng sát nút với tỷ lệ chính xác 28/30 so với 27/30.

  

Trong vòng thứ hai, vòng "mô phỏng" mà Hàn Phục đã chờ để xem cuối cùng đã bắt đầu.

  

Trọng tài đặt một chiếc hộp đen lên bàn tròn và mở nắp, bên trong là một chiếc lọ hình nón có thiết kế đơn giản, hơi có cảm giác lạnh lẽo, bên trong chứa một loại dung dịch lạnh có màu vàng lục.

  

"..." Màu sắc thật quỷ dị, Hàn Phục nhíu mày.

  

Dung dịch Bùi Chẩn nhà cậu nghiên cứu ra luôn có màu vàng trong và đẹp, nhưng trên sân khấu là cái quỷ gì vậy, trông gần giống như nhuyễn thể sâu bướm bị nghiền nát!

  

“Sung?”

  

Đột nhiên trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, Hàn Phục nói thầm vào tai Bùi Chẩn: “Anh xem cái trên sân khấu kia có giống với “sung” của Raspberry không?”

  

Bùi Chẩn gật đầu.

  

Chai nước hoa đó chính xác là màu hơi xanh vàng của sung khi chưa chín.

  

Hôm qua Hàn Phục đã tình cờ đọc được loại này. Vì nguyên liệu rất không tương thích nên cậu vô cùng ấn tượng - lá sung, da thuộc, đàn hương, bèo tây… nghe qua đã thấy ghê. Tuy nhiên những nguyên liệu tưởng chừng không hợp nhau này kết hợp vào lại rất thành công.

  

Mặc dù có một chút lạc quẻ, nhưng nó có thể được coi là một trong những tác phẩm kinh điển của Lý Tư Đặc.

  

...

Trên sân khấu, hai tuyển thủ bắt đầu thử hương bằng giấy thử.

  

Theo quy tắc “mô phỏng”, việc họ phải làm tiếp theo là căn cứ theo mùi hương ngửi được mà tìm nguyên liệu trong thời gian quy định và cố gắng tái tạo lại 100% đó.

"Nhưng mà," Hàn Phục lại hỏi nhỏ, "Nếu như đúng lúc xem qua hương phổ của ‘sung’ vào ngày hôm trước giống như em thì sao? Vậy thì giống như là gian lận thành công rồi?"

  

Bùi Chẩn: "Theo như cậu nói, trước lúc thi nhìn thấy đề bài tương tự tức là tương đương với gian lận?”  

"..." Cũng đúng ha.

Bùi Chẩn tiếp tục nói: "Quả thực có một số người học điều chế nước hoa để giành được chiến thắng sẽ liều mạng học thuộc các loại hương phổ. Tuy nhiên, trên thế giới có hàng nghìn loại nước hoa, không thể nào học hết được. Cũng không phải lần nào thi cũng trùng hợp như vậy, đa phần sẽ gặp phải mùi hương không thuộc.”

  

"Cuối cùng vẫn là phải dựa vào độ cấp bậc nhận biết, phân tích, kinh nghiệm và thực lực của bản thân mới có thể lần này đến lần khác phục chế thành công được.”

Trên sân khấu, hai người đều lấy những hộp nguyên liệu mà mình thích, bắt đầu bày ra cốc, ống nghiệm chịu nhiệt, đèn đốt.

  

Bàn tay mập mạp của Anh Béo mở một gói lá cây đã ướp lạnh ra, đặt lên thớt và bắt đầu vò nát.

  

Vãi thật

  

Hàn Phục sững sờ tại chỗ.

  

Tốc độ tay! Đấy là cái tốc độ gì chứ!

  

Rõ ràng là một người đàn ông mập mạp, tại sao thao tác ngón tay lại có thể linh hoạt như vậy? Toàn bộ thao tác đều vô cùng liền mạch và lưu loát.

  

Làm thế nào mà có thể điều chỉnh được nhiệt độ của đèn cồn trong khi cắt nguyên liệu? Làm sao có thể sắm vai máy xay sinh tố tay không trong khi kiểm soát nhiệt độ? Làm sao có thể vừa đóng vai đầu bếp chuyên nghiệp vừa đóng vai máy xay sinh tố, cắt nhỏ và cắt hạt lựu hoa hồng tươi?

  

Bây giờ Hàn Phục đã biết vì sao bản thân luôn bị kết tủa.

  

Khi so sánh bản thân, cậu bình thường là luống cuống tay chân, người khác thì là ánh mắt lục lộ cấp độ chuyên nghiệp.

(*Lục lộ: trên, dưới, trước, sau, trái, phải)

  

Khi nhấc ống nghiệm lên, động tác của anh béo giống với động tác hôm đó của Chẩn Chẩn nhà cậu, xoay ống 360 ° trong không trung, rồi vững vàng xoay tay lại.

  

Sự thật đã chứng minh rằng dù không phải là một anh chàng điển trai thì chiêu trò này rõ ràng vẫn có thể thu hút được hảo cảm của người hâm mộ.

  

Đám đông người xem cổ vũ và huýt sáo: “Á, tiền bối siêu tuyệt vời!” “Anh Béo cố lên!”

  

“Cảnh Hành chính là như thế này, thích thể hiện kỹ thuật của mình,” Dư Văn Triết chọc chọc Hàn Phục, “Cậu đừng chỉ nhìn cậu ta, xem cả bên kia đi. "

  

"... "

  

Người thanh niên đẹp trai đối diện tuy tốc độ không nhanh, nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc và nhập tâm.

  

Tiếng hò reo của những người xung quanh dành cho anh béo anh chỉ xem như gió thoảng qua tai, coi như không nghe thấy, giống như không chịu chút ảnh hưởng nào vậy.

  

Một đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào dung dịch trong ống nghiệm. Hàn Phục được thời gian gần đây thường xuyên bị Bùi Chẩn giáo dục phải “cẩn thận quan sát thành ống nghiệm”, “chú ý đến sự thay đổi của nhiệt độ”. Thiếu niên thanh tú ở phương diện này chấp hành rất đầy đủ.

Nhắm mắt lại và cảm nhận mùi hương, trước khi đổi màu một giây nhấc ống chưng cất ra khỏi đèn cồn, chất lỏng được đổ vào cốc chịu nhiệt, yên ổn chảy xuống.

  

Không nhanh, nhưng cực kỳ an toàn. Toàn bộ quá trình diễn ra suôn sẻ, không có bất kỳ động tác dư thừa nào.

  

Đôi mắt Hàn Phục không thể rời khỏi những ngón tay đó.

  

... Bản thân cậu không có kỹ thuật như vậy.

  

Không nhanh, không ổn định hơn, ngu gần chết. Còn có hơn hai tuần nữa là phải thi rồi, mà khoảng cách với đối thủ không phải chỉ là một chút.

  

Có thể không...

  

Cậu bắt đầu sợ rồi, cảm giác cổ họng khát khô. Mình thực sự có thể làm được không.. Tranh đấu để lấy tư cách duy nhất với những người này?

  

“Hàn Tiểu Hoa?”

  

“Chẩn Chẩn,” cậu cố làm ra vẻ bình thường, “Em ra ngoài mua chai nước, anh uống gì?”

  

Vừa đúng lúc trận đấu trên sân khấu bước vào thời gian nghỉ giữa giờ, Bùi Chẩn: “Tôi đi cùng cậu.”

  

Hàn Phục thực sự không muốn anh đi cùng mình. Cậu muốn ở một mình nhưng không dám nói ra điều đó.

  

Tại máy bán nước ở góc tòa nhà mua nước như không có chuyện gì. Chai nước đá rơi xuống, cậu lơ đãng cầm lên thì bất ngờ bị Bùi Chẩn kéo cổ tay đến một bóng cây ở góc tường.

  

"A..."

  

Hàn Phục không ngờ rằng Bùi Chẩn sẽ chủ động ôm mình.

  

Đây là điều chưa từng xảy ra trước đây.

  

Nhưng lúc này anh ôm cậu rồi, trực tiếp kéo cậu qua, không nói lời nào ôm cậu vào lòng. Chẩn Chẩn hôm nay... khác với mọi khi, Chẩn Chẩn hôm nay siêu dịu dàng!

  

Anh xoa sau đầu cậu, như thể đang vuốt ve một con vật nhỏ.

  

“Sao mà mặt mày ủ ê” Bùi Chẩn nhíu mày, “Đừng tự tạo áp lực cho bản thân.”

  

“Tư cách cử đi gì đó, cứ cố gắng hết sức là được, dù sao sau đó vẫn còn sơ khảo. Nói thật lòng là tôi bao giờ nghĩ lần đầu tiên cậu tham gia Perfumer Awards cậu sẽ bước vào vòng loại trực tiếp một cách suôn sẻ chứ đừng nói đến việc cậu giành được giải rồi ra quốc tế. "

  

Hàn Phục:"... "

  

Bùi Chẩn:" Bởi vì không phải đây là lần đầu tiên của cậu sao? "

“Lần này không được thì cùng lắm năm sau lại tham gia. Cậu là người có thiên phú, chỉ cần nỗ lực thì thứ thuộc về cậu sớm muộn gì cũng là của cậu thôi."

  

“Chưa nói với cậu bao giờ nhỉ” anh cười cười, “Thực ra lần đầu tiên tôi tham gia PA không phải là khi tôi 19 tuổi, mà là khi tôi 18 tuổi. Nhưng lần đó tôi đã không lọt được vào vòng loại trực tiếp, bị đánh giá ở sơ khảo là không đủ tiêu chuẩn. Sau đó năm thứ hai không bỏ cuộc lại tham gia tiếp, không phải là lấy được suất ra quốc tế đó sao? Cho nên…”

  

Vào lúc đó, Hàn Phục thực sự nhận được một sự an ủi rất lo lớn.

  

Cọ cọ lên vai Bùi Chẩn, nhưng vẫn còn một chút không cam lòng, rầu rĩ nói: "Nhưng mà Chẩn Chẩn,... Em đã đồng ý với tên họ Dịch kia rồi"

  

"Đừng để ý cậu ta, cậu ta cũng không thể làm gì cậu. "

"Nhưng mà...... "

  

"Hàn Tiểu Hoa" Bùi Chẩn nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cậu, “trước đây không phải đã hẹn trước là phải làm ra tác phẩm tốt nhất để tiến vào điện đường sao? Sau này chúng ta cùng mở công ty, xây dựng một nhãn hiệu nước hoa độc lập?”

  

“Nếu là như vậy thì đừng quên đi ý định ban đầu, đừng để mấy thứ lộn xộn trên đường đi làm mờ mắt. Cậu phải nhìn về phía trước, nhìn về một nơi xa hơn, nhìn về thứ mà cậu muốn đạt được."

  

"Đợi đến một ngày cậu đạt đến đỉnh cao của ngành, lúc quay đầu nhìn lại cậu sẽ nhận ra mọi khó khăn, hoảng sợ và thất bại, tất cả những lo lắng và bối rối hiện tại là thứ sẽ thúc đẩy cậu đi đến đích, không có một giây một phút nào là hoang phí."

  

"Còn bây giờ cậu chỉ cần làm tốt những gì cậu có thể làm trong khả năng của mình. Đừng sợ, sẽ không ai chỉ trích cậu cả. "

  

Vừa nói anh vừa nhéo má sói nhỏ.

  

Anh không để ý rằng trong đôi mắt đen láy ấy, phản chiếu đều là anh.

  

Chẩn Chẩn... quá dịu dàng, quá dịu dàng rồi.

  

Mặc dù lúc anh ấy lạnh nhạt, giận dữ cũng có một loại đáng yêu khác, nhưng khi anh ấy dịu dàng thì lại rất...

  

Hàn Phục một bên hưởng thụ, một bên lo lắng nhìn xung quanh. Dáng vẻ này của anh ấy ngàn vạn lần không thể để người khác nhìn thấy!

  

Nếu người khác nhìn thấy, nhất định sẽ tranh giành với cậu! Chắc chắn luôn!

  

Thích, thật sự rất thích...

  

A, đầu óc sắp rã rời rồi!

  

“!” Bùi Chẩn lúc này mới thực sự cảm thấy… chó sói chó sói, quả nhiên sói tính không phải là không có…

  

Sao mà trời đất quay cuồng một phát rồi đột nhiên bị áp vào tường gạch thô ráp rồi? Hàn Phục lúc này nhìn chằm chằm vào anh bằng ánh mắt ngây dại, rõ ràng là dục vọng quay cuồng muốn hôn anh, cắn anh.

  

Vào lúc này, có một tiếng sấm, bầu trời phía sau trở nên u ám, cây cối xào xạc, gió thổi mạnh.