Cố Tiểu Tây

Chương 1078




Hồ Vĩ Bân lảo đảo, suýt nữa đứng không vững. Nơi này có bảy tám chiến sĩ, vẫn chưa có trải qua chuyện gì, lại bỏ mạng chỉ vì huấn luyện trên biển? Ông ấy là tổng giáo quan, thật sự khó tránh khỏi trách nhiệm.

Vẻ mặt ông ấy đau đớn nhắm hai mắt lại, phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Để tôi tới xem thử được không?”

Hồ Vĩ Bân sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Cố Tiểu Tây. Vốn dĩ trong lòng ông ấy còn ôm mong đợi, nhưng vừa nhìn là một người phụ nữ còn trẻ tuổi, tinh xảo xinh đẹp, trong lòng lại thấy nặng nề, sắc mặt xám xịt, không có lấy một chút hy vọng.

Ông ấy cũng từng nghe đến tên của Cố Tiểu Tây, là vợ của Yến Thiếu Ngu, quân y do thủ trưởng Từ bổ nhiệm, nhưng tuổi còn trẻ như vậy, còn là một người phụ nữ, ngay cả người có kinh nghiệm lý lịch hơn hẳn cô rất nhiều như quân y Triệu còn hết cách thì cô có thể làm gì?

Yến Thiếu Ngu từ trong đám người đi ra, khuôn mặt lạnh lùng nói: “Giáo quan Hồ, để cô ấy thử xem.”

Hồ Vĩ Bân nhìn anh một cái, không nói gì nữa, gật đầu tránh sang một bên.

Mấy năm nay ông ấy ở quân khu số 8 này, chưa từng phục ai, nhưng thiếu tá Yến tuổi còn trẻ này lại khiến ông ấy không thể không coi trọng. Không chỉ bởi vì anh có xuất thân từ nhà họ Yến, mà còn bởi vì bản thân anh có khả năng lãnh đạo rất mạnh cùng với thể chất vượt xa người bình thường.

Ông ấy làm giáo quan rất nhiều năm, cũng là lần đầu tiên cảm thấy dạy “Tân binh tay mơ” nhẹ nhàng đến thế.

Mặc dù nghiêm khắc mà nói thì trung đội 168 cũng không tính là tân binh tay mơ, nhưng dù sao bọn họ cũng chưa từng trải qua huấn luyện trên biển, đều xuất thân từ người mới. Người bình thường lần đầu tiên xuống biển thì trong lòng sẽ rất hoảng loạn, nhưng trung đội 168 thì không có.

Ba mươi chiến sĩ tuổi còn trẻ, không kêu khổ không kêu mệt, dưới sự dẫn dắt của Yến Thiếu Ngu, vượt mặt toàn bộ các chiến sĩ lớp khác. Khi xuất hiện tình huống nguy cấp, ngay cả ông ấy cũng có chút hoảng loạn, Yến Thiếu Ngu lại không hề rối rắm, mà bắt đầu cứu viện.

Nếu như bộ đội đều là những người trẻ tuổi như anh, sao có thể lo người trong nước mềm yếu dễ bị lấn át?

Cố Tiểu Tây lướt qua mọi người đi về phía các chiến sĩ trúng độc hôn mê bất tỉnh, Triệu Bổn Tường nhìn cô một cái, nhắc nhở: “Chủng loại sứa rất phong phú, độc tố cũng đủ loại. Loại này tôi chưa từng thấy, rất khó trị, vẫn nên chờ nhóm ông Ngụy tới thì hơn.”

Ánh mắt ông ấy đảo qua gương mặt trẻ trung xinh đẹp của cô, trong ánh mắt ẩn chứa vài phần không tin tưởng.

Dưới tình huống như vậy, tốt nhất là nên duy trì hiện trạng, lỡ như càng trị càng xảy ra vấn đề thì sao?

“Quân y Triệu yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức.” Cố Tiểu Tây làm như không nghe hiểu ý tứ của ông ấy, vẫn tiến lên.

Cô cẩn thận lật xem con ngươi cùng với vết thương sau gáy của họ, từng vết sẹo hình dải màu đỏ vây quanh, dày đặc rậm rạp, sặc sỡ mà chói mắt. Vết thương đã bắt đầu sưng lên, hô hấp của mọi người cũng càng ngày càng yếu ớt.

Cố Tiểu Tây kiểm tra xong, nói với y tá quân đội bên cạnh: “Lấy chút nước biển lại đây.”

Y tá quân đội sửng sốt một chút, thấy tất cả mọi người nhìn mình, mặt đỏ lên, vội vàng chạy đi lấy nước biển.

Quân khu số tám được xây trên hải đảo, là nơi không thiếu nước biển nhất. Chỉ trong chốc lát, y tá quân đội đã bưng một chậu nước biển tới, Cố Tiểu Tây lấy ra một ít bột thuốc đã nghiền nát từ trong túi, rắc vào trước mặt mọi người.

Cô bình tĩnh nói: “Dùng chậu nước này rửa sạch vết thương cho bọn họ, phòng ngừa tế bào gai trên xúc tu của sứa phóng ra nọc độc.”

Ngay sau đó, lại gọi người lấy ra một ít tiêm thuốc và thuốc uống, bận rộn gần nửa tiếng, đột nhiên có một chiến sĩ hôn mê kịch liệt ho khan, ngay sau đó lại phun ra một vũng dơ bẩn, nhưng vẻ mặt của anh ấy đã đỡ hơn rất nhiều.