Cố Tiểu Tây

Chương 313




“Các vị thanh niên trí thức ăn uống ngon miệng nhé, chúng tôi về trước đây, lát nữa sẽ có người tới dọn dẹp bàn ăn, mọi người dùng bữa xong cứ về nghỉ ngơi là được, sáng mai sẽ tập trung tại đầu thôn, cùng nhau tiếp tục phân phát đồ thủ công, sau đó tan làm.”

Vương Phúc chào hỏi mọi người xong xuôi, khách sáo mấy câu lập tức dẫn theo một nhóm xã viên rời khỏi chỗ đó.

Người của đại đội sản xuất Đại Lao Tử vừa đi, bầu không khí dễ chịu hơn rất nhiều, Ngụy Lạc dẫn mấy người Cố Tiểu Tây đến chiếm giữ một bàn, mấy thanh niên trí thức ở thủ đô cũng ngồi cũng một bàn, Thôi Hòa Kiệt nhìn xung quanh, cuối cùng mặt dày ngồi xuống bàn của các thanh niên tri thức.

“Thiếu Ngu! Lại đây ngồi này.” Tống Kim An cười vẫy vẫy tay với Yến Thiếu Ngu, còn đưa tay vỗ xuống chỗ trống bên cạnh mình.

Yến Thiếu Ngu không nói, một hồi lâu sau, anh giật giật tấm vải thưa bao quanh tay mình, ngồi xuống bên cạnh Hoàng Lịch.

Lông mi Tống Kim An run lên, yểu xìu xuống, cười khỏ có chút cô đơn.

Còn Hoàng Thịnh lại cầm đầu một đám đàn em thân thiết của Tống Kim An, trong lúc bất chợt cũng trợn mắt nhìn Yến Thiếu Ngu, cảm thấy người này đúng là không biết phải trái. Trong lúc nhà họ Yến gặp chuyện, cũng chỉ có nhà họ Tống nhớ tới ân nghĩ ngày xưa, thế mà anh còn dám làm bộ làm tịch như thế?

Yến Thiếu Ngu làm như không thấy ánh mắt của tất cả mọi người, sau khi ngồi xuống lại cầm đũa lên ăn.

Cuộc sống của anh mỹ mãn, lại ít nói không hợp với số đông, ở trước mặt mấy thanh niên tri thức kia lộ vẻ khác nhau một trời một vực.

Vào lúc này, quan hệ của hai bên được phân chia rõ ràng.

Điểm đáng nhắc tới chính là, Điền Tĩnh cũng không rời đi.

Vừa nãy cô ra đã nói với Vương Phúc sẽ ở lại dọn dẹp bàn ăn.

Cố Tiểu Tây liếc mắt nhìn Điền Tĩnh ngồi trong góc, bởi vì giáo dục lao động mà gầy trơ xương, cằm nhọn có thể đâm chết người, mặc dù hình dáng không dễ nhìn lắm. thế nhưng khí chất phát ra lại khiến người ta phải thương hoa tiếc ngọc, tựa như một đóa tơ hồng mềm yếu.

Người chú ý đến cô ta cũng không chỉ có một mình Cố Tiểu Tây, còn có cả Tống Kim An.

Tống Kim An là một người vô cùng tốt, khi nhìn thấy mọi người ngồi trước một bàn đầy thức ăn, còn Điền Tĩnh chỉ có thể ngồi trong góc chờ dọn dẹp bàn, cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng.

Anh ta đứng dậy đi về phía Điền Tĩnh, thấp giọng nói: “Chào cô, đồng chí nữ này, cô cũng sang đó ngồi ăn chung đi?”

Điền Tĩnh hơi ngạc nhiên, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tống Kim An.

Là Tống Kim An!

Thật sự là Tống Kim An!

Trong con ngươi màu nâu nhạt của anh ta nhìn gương mặt ngược sáng của cô ta, chỉ cần một cái là có thể khiến người khác nhìn thấy đôi mắt trong suốt của anh ta, đó là một ánh mắt đơn thuần và hiền lành, vừa nhìn đã biết một người rất dễ tin người.

Đầu óc Điền Tĩnh xoay chuyển mấy vòng, một lát sau lại ngượng ngùng cười một tiếng, lắc đầu từ chối.

Ngón tay cô ta đan vào nhau, thấp giọng nói: “Không cần, cảm ơn đồng chí, tôi không đói.”

Cô ta biết rõ hiện giờ danh tiếng của mình ở đại đội không tốt lắm, thế nhưng ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, chỉ cần cô ta chiếm hình tượng “một người yếu đuối cần thương hại” trong mắt Tống Kim An, từ nay về sau luôn có thể đến gần anh ta dễ như trở bàn tay.

Tống Kim An ấy à, là một người hiền lành, cô ta biết điều đó.

“Không đói bụng cũng sang đó ngồi nói chuyện với chúng tôi một chút, chúng tôi vừa mới đến, còn chưa hiểu hết về đại đội Đại Lao Tử đâu!” Giọng điệu Tống Kim An dịu dàng, nói xong lại không nói lời nào kéo cổ tay Điền Tĩnh, dẫn cô ta tới ngồi xuống cạnh bàn.

Hành động “bá đạo” này của Tống Kim An cũng khiến mấy thanh niên tri thức ngồi cùng bàn được một phen trêu chọc.

“Đừng đùa nữa.” Tống Kim An quét mắt nhìn mọi người một cái, để Điền Tĩnh ngồi xuống vị trí anh ta giữ cho Yến Thiếu Ngu ban nãy, sau đó cầm lấy đũa gắp cho cô ta không ít thịt: “Ăn nhiều một chút đi.”

Ánh mắt anh ta có chút thương hại nhìn Điền Tĩnh, cuộc sống ở vùng nông thôn không tốt lắm, ngay cả ăn no cũng là một hy vọng xa vời.

Điền Tĩnh nhìn thịt trong chén, nhìn Tống Kim An dịu dàng với mình, sự thù hận và căng thẳng trong thời gian này của cô ta đột nhiên giảm bớt một chút, trong ánh mắt cũng dâng lên hơi nóng.

Tống Kim An tốt như thế, dựa vào cái gì lại thuộc về Cố Tiểu Tây?

Không, là của cô ta, chỉ có thể là của cô ta!