Cố Tiểu Tây

Chương 323




Yến Thiếu Ngu thở nhẹ một tiếng, dưới mái tóc đen, đôi mắt hoa đào híp lại, tạo thành một đường cong nguy hiểm: “Hoàng Thịnh à, xem ra trong khoảng thời gian này tôi lơ đãng, không thể quan tâm đến cậu, bảo sao cậu quên mất, ai mới là em trai.”

Dứt lời, Yến Thiếu Ngu nhấc chân lên, thuận thế đá một cước đá vào thắt lưng anh ta.

“Á!” Hoàng Thịnh kêu thảm một tiếng, khom người trên mặt đất như tôm khô, đau đến nửa ngày nói không ra lời.

Đúng vậy, sao anh ta lại quên, Yến Thiếu Ngu vẫn luôn là Yến Thiếu Ngu, anh sẽ không bởi vì nhà họ Yến xuống dốc mà nén giận, nhất thời ngủ đông vì có chuyện quan trọng hơn phải làm, chứ không phải sợ đám nhị thế tổ bọn họ!

Nỗi sợ hãi từ nhỏ bị Yến Thiếu Ngu chi phối bỗng chốc dâng lên khiến cả người Hoàng Thịnh run rẩy như lá rụng mùa thu.

Tống Kim An nhìn ánh mắt kiêu căng của Yến Thiếu Ngu, vẻ mặt có hơi hoảng hốt, từ sau khi nhà họ Yến xảy ra chuyện, anh ta đã rất lâu không thấy biểu tình như thế này trên mặt anh

Đêm nay, cảm xúc nội liễm lộ ra ngoài là bởi vì cô? Cố Tiểu Tây?

Tống Kim An nói không rõ bây giờ trong lòng mình có cảm giác gì, nhưng tóm lại không tốt.

Phan Nhược Nhân cũng nhìn Yến Thiếu Ngu, đáy mắt xẹt qua một chút si mê.

Môi cô ta giật giật, giống như nhẹ giọng gọi một tiếng “Anh Ba”, nhưng gió đêm đánh úp lại, chỉ một lát đã lay tỉnh cô ta.

Trong lòng Phan Nhược Nhân hơi trầm xuống, ánh mắt vô cùng phức tạp, cô ta biết, nhà họ Yến không còn, Yến Thiếu Ngu ngày xưa cao cao tại thượng, hăng hái cũng không còn, hào quang của anh đã sớm giảm đi rất nhiều, không còn là “Anh Ba” mà người người kính sợ nữa.

Nếu như… Nếu Nhà họ Yến không bại lụi thì tốt biết bao?

Cố Tiểu Tây nhìn bóng lưng rộng lớn chắn trước mặt cô, khẽ môi mím, trong lòng dâng lên một loại cảm xúc ngổn ngang. Nhìn Yến Thiếu Ngu che chở cô ở phía sau, chóp mũi có chút chua xót.

Kiếp trước, anh cũng che chở cô như vậy, để cho cô không đến mức bị Điền Tĩnh hãm hại chết.

Đời này, hai người mới gặp nhau lần đầu, cô tự hỏi những ân huệ nhỏ này còn chưa đủ để cho anh buông lỏng sự cảnh giác, cũng vì biết rõ mới xuất hiện, chủ ý của anh là khiêm tốn ngủ đông, không muốn mạnh mẽ ra mặt, nhưng anh lại vì cô mà động thủ.

Loại cảm giác số mệnh đan xen hai đời này khiến hốc mắt cô nóng lên, chớp mắt tiếp theo liền vội vàng dời mắt, sợ bị người ta nhìn ra.

Sau khi đánh người, Yến Thiếu Ngu giống như chẳng làm việc gì, nhìn Cố Tiểu Tây một cái, dẫn đầu đi ra ngoài điểm thanh niên trí thức.

Cố Tiểu Tây hít sâu một hơi, nhấc chân đuổi theo.

Nhân vật chính của vụ việc vừa rời đi, Hoàng Thịnh liền kêu rên, Tống Kim An cười khổ lắc đầu, đưa tay đỡ anh ta dậy: “Tính tình này của em khi nào thì có thể thay đổi?”

Hoàng Thịnh ăn đau sắc mặt trắng bệch: “Đi khám bác sĩ, đi khám bác sĩ trước.”

Tống Kim An giương mắt nhìn Yến Thiếu Ngu và Cố Tiểu Tây đang biến mất bóng đêm, che giấu cảm xúc trong lòng, đỡ Hoàng Thịnh vào phòng, thuận tiện nói với Thôi Hòa Kiệt: “Dẫn đường Thôi, phiền anh đi tìm bác sĩ cho Hoàng Thịnh, cám ơn.”

Thôi Hòa Kiệt liên tục đáp: “Việc nhỏ, việc nhỏ.”

Sau khi gã đáp ứng liền vội vàng rời khỏi điểm thanh niên trí thức, trong lòng lại thở dài, bây giờ mới ngày đầu tiên nhưng liền liên tiếp xảy ra chuyện, mấy năm sau, điểm thanh niên trí thức này sẽ vô cùng náo nhiệt, cũng không biết cuối cùng gã có thể được như nguyện hay không?

Nhóm thanh niên trí thức xem xong náo nhiệt, cũng nhao nhao vào nhà quan tâm Hoàng Thịnh.

Đương nhiên, cũng có người nhớ Yến Thiếu Ngu và Cố Tiểu Tây.

“Tuy Cố Tiểu Tây là thiếu nữ nông thôn nhưng lớn lên còn xinh đẹp hơn cả mấy cô gái thủ đô chỗ chúng ta, Yến Thiếu Ngu này thật đúng là tốt số, chen ngang xuống nông thôn mà cũng may mắn như thế, mấy năm sau có một đóa hoa xinh đẹp, chậc.”

“Ai nói không phải chứ? Mẹ nó, tôi ghen tị quá!”

Phan Nhược Nhân nghe những lời này, khẽ cắn môi, gương mặt xinh đẹp có chút vặn vẹo.