Cố Tiểu Tây

Chương 329




Bác gái Lưu đang thái rau vừa thấy Điền Tĩnh đến thì nhướng mắt lên nhìn sau đó cười khẩy rồi nói: "Sao cô không ngủ tiếp đi?"

Bác gái Vương đang phụ trách xào rau, ngược lại bà ấy không nói mấy câu khó nghe.

"Cháu…cháu thật lòng xin lỗi, cháu ngủ quên." Điền Tĩnh cắn môi, vẻ mặt áy náy.

"Cô đến muộn thêm một tí nữa thì chúng tôi cũng đã nấu xong cơm nước rồi đấy." Bác gái Lưu nói xong, thì ném một đống rau xanh ở dưới đất vào người Điền Tĩnh: "Đi rửa rau đi, cả ngày chỉ biết dùng mánh khóe để lười biếng, trộm cắp vặt cũng chẳng phải là thứ tốt lành gì, hừ."

Bác gái Vương liếc nhìn Điền Tĩnh một cái, thúc giục nói: "Thôi được rồi nhanh đi làm việc đi."

Điền Tĩnh là người từng vào trại lao động cải tạo, dĩ nhiên có rất nhiều người không có cảm tình với cô ta, huống chi công việc thoải mái như nấu cơm cho nhóm thanh niên tri thức lại kiếm được tiền, nếu như Điền Tĩnh không có chiếm hết một chỗ thì con dâu trong nhà mình cũng có thể đến đây làm việc.

Điền Tĩnh hít sâu một hơi, múc nước giếng lạnh như băng lên bắt đầu rửa rau.

Thời tiết càng lúc càng lạnh, mới chạm nhẹ vào nước giếng đã có cảm giác lạnh đến thấu xương, cho tay vào để rửa rau chẳng mấy chốc cả hai tay lạnh đến mức đỏ bừng.

"Bác gái, cháu đã rửa rau xong rồi." Điền Tĩnh đặt rau đã rửa sạch bên cạnh cái thớt nhỏ giọng nói.

Bác gái Lưu liếc mắt khinh thường, mất kiên nhẫn nói: "Rửa xong rồi thì thái rau đi. Làm cái gì cũng lề mề chậm chạp."

Trong lòng Điền Tĩnh đã bùng lên cơn tức giận, cô ta hận mình không thể giơ tay lên tát bà già ở trước mặt đến ngất xỉu, nhưng mà cô ta không thể, ngay khi bị tất cả mọi người chỉ trỏ nói những lời khó nghe thì cô ta đều phải nuốt hết những uất ức này, cô ta phải nhịn, nhịn cho đến khi cô ta tóm được Tống Kim An.

Miễn là sau này cô ta sẽ có được những thứ mình mong muốn, một chút tủi nhục trong phút chốc này thì có là gì chứ.

Bác gái Vương liếc nhìn Điền Tĩnh, có chút bất đắc dĩ nói với bác gái Lưu: "Bà so đo với nó làm gì?"

Bác gái Lưu hừ một tiếng, lớn tiếng nói: "Điền Tĩnh đó không phải là người tốt đẹp gì, cô ta nói muốn giúp nhưng thật ra lại chỉ biết lười biếng, còn muốn so sánh bản thân mình với Cố Tiểu Tây? Người ta là nhân viên của Nhật Báo Quần Chúng, vinh dự biết bao."

Tay của Điền Tĩnh khẽ khựng lại, vùi thấp đầu, có một cảm giác chết lặng tiếp tục thái rau.

Cô ta cắn chặt răng, ánh mắt có chút buồn bực.

Cố Tiểu Tây, Cố Tiểu Tây, tại sao bất kể là ở đâu cũng là người này.

Đồ ăn sáng vừa nấu xong vừa lúc nhóm thanh niên trí thức nhóm cũng đều rời giường.

Yến Thiếu Ngu là người đầu tiên thức dậy, còn chạy một vòng quanh đại đội sản xuất Đại Lao Tử, lúc anh trở về đã thấy đồ ăn sáng được bày sẵn ở trong phòng. Hoàng Thịnh không vui nói: "Đây là cái gì? Cháo gạo lứt, rau xanh xào, bánh ngô?"

Tống Kim An lắc đầu: "Em đừng bắt bẻ nữa, chúng ta xuống nông thôn không phải để hưởng thụ."

Vốn dĩ Hoàng Thịnh còn đang không vui, nhưng vừa nhìn thấy Yến Thiếu Ngu vừa mới đi tập thể dục về, bỗng nhiên nở nụ cười, ăn một miếng rau xanh nói: "Cũng đúng, dù sao so với những người không có tiền đóng tiền ăn, ngay cả đồ ăn sáng cũng chẳng có chứ nói gì đến đồ ăn nóng hổi thế này."

Tống Kim An nhíu mày nhìn anh ta một cái, quay đầu nói với Yến Thiếu Ngu: "Thiếu Ngu, mau tới ăn cơm."

Yến Thiếu Ngu lấy khăn mặt lau mái tóc ướt đẫm mồ hôi của mình, anh còn chưa kịp lên tiếng đã nghe bên ngoài truyền đến giọng nói trong trẻo như nước suối của Cố Tiểu Tây: "Thanh niên tri thức Yến, tôi đến đưa đồ ăn sáng cho anh."

Giọng của cô không lớn, nhưng lại lọt vào tai của mọi người rất đúng lúc.

Điền Tĩnh vừa lúc đến đây đưa dưa muối, vừa nhìn thấy Cố Tiểu Tây cầm theo một cái túi lưới đến đây.

Chỉ nhìn từ phía sau, cô ta không dám tin đây là Cố Tiểu Tây mà mình đã từng quen biết.

Từng là một người lưng hùm vai gấu, bây giờ đã trở thành eo nhỏ thon thả, dáng người cô cao gầy, không phải dáng người mảnh mai như chú chim nhỏ nép vào lòng người khác, nhưng eo nhỏ chân dài, chỗ nào cần lớn thì lớn, chỗ nào nên nhỏ thì nhỏ, đàn ông nhìn mà mê mẩn, phụ nữ nhìn mà ganh tỵ.