Cố Tiểu Tây

Chương 917




Hình Kiện uống một hớp nước, gã ta vỗ ngực, gương mặt lộ ra vẻ hiên ngang lẫm liệt, nói: "Đồng chí Tống có lòng chấn chỉnh lại thành phố Phong và khôi phục lại sự ổn định cho bà con, tôi rất khâm phục anh. Nếu có gì cần phối hợp thì anh cứ việc nói ra là được, chỉ cần là việc tôi có thể làm được, tôi chắc chắn sẽ không từ chối đâu!"

Tống Kim An cũng dùng giọng điệu trịnh trọng và cảm kích nói: "Đã như vậy, vậy thì tôi thay mặt người dân trong thành phố Phong cảm ơn anh!"

Đôi bên không có đi thẳng vào vấn đề chính. Tất nhiên là anh tốt, tôi tốt và mọi người đều tốt. Một giây sau, câu nói mà Tống Kim An thốt ra lại làm cho vẻ mặt của Hình Kiện cứng đờ: "Tôi hy vọng ông chủ Hình có thể giao nguồn cung cấp lương thực cho tôi hay là nói chính thức vào trong tay chính phủ."

Đuôi lông mày của Triệu Ngọc Long rung lên. Nói thật, ông ta cũng đã từng nhớ thương tới nguồn gốc cung cấp lương thực. Có điều, ông ta sợ chọc giận Hình Kiện. Nếu như gã ta trực tiếp dẫn người rời khỏi thành phố Phong, đây chẳng phải là giao cái cục vàng cho người ngoài hay sao?

Ánh mắt của ông ta tràn ngập sự sâu sắc nhìn Tống Kim An, ông ta thầm nghĩ trong lòng, thật sự là nghé con mới đẻ không sợ cọp mà.

Ông ta cũng đã điều tra qua Hình Kiện. Gã ta xuất thân từ một gia cảnh tốt, nhưng đột nhiên bị tai vạ bất ngờ, tính tình vừa hoang dã vừa côn đồ, rất khó nắm bắt và không phải là người hiền lành gì. Nếu thật sự chọc giận gã ta, khỏi phải nói tới nguồn cung cấp lương thực, e rằng mọi người đều phải chết cùng nhau.

Ngược lại, Cố Tiểu Tây lại rất bình tĩnh, cô đã sớm đoán được suy nghĩ của Tống Kim An.

Ở thời đại hiện nay, lương thực là một thứ rất quý giá. Việc ổn định nguồn cung cấp lương thực là điều mà rất nhiều nhân vật lớn muốn kiểm soát. Ở một nơi như thành phố Phong cũng như vậy, nắm giữ được nguồn cung cấp lương thực chẳng khác nào nắm giữ được quyền lên tiếng.

Trước khi Tống Kim An tới đây, chắc chắn là Tống Lâm đã sớm dặn dò qua, nếu anh ta có thể nắm giữ được quyền khống chế phố lương thực và có một cái mác chính thức nghiêm túc vào tay chính phủ, vậy thì việc điều tiết thành phố Phong sẽ đơn giản hơn gấp nhiều lần. Miếng bánh thơm ngon này, ai cũng đều thèm thuồng.

Mí mắt của Hình Kiện giật giật mấy cái, gã ta muốn tìm hiểu chút tin tức từ Cố Tiểu Tây, nhưng cô lại cụp mắt xuống, trầm mặc không nói năng gì cả.

Gã ta có chút bất đắc dĩ, hít sâu một hơi nói: "Đồng chí Tống, tôi thật sự muốn đồng ý yêu cầu của anh, nhưng có chuyện mà anh chưa biết rằng chủ nhân đằng sau của phố lương thực không chỉ có một mình tôi đâu, người biết giữ lời cũng không phải là tôi."

"Anh cũng biết tầm quan trọng của nguồn cung cấp lương thực, tôi không dám tùy ý nhận lời đâu." Vẻ mặt của Hình Kiện có chút cay đắng.

"Còn người nữa sao?" Tống Kim An nhìn về phía Triệu Ngọc Long, không biết chuyện này ông ta có biết hay không.

Triệu Ngọc Long gật đầu nói: "Hoàn toàn chính xác, tôi biết chuyện này, Tiểu Kiện đã nói qua cho tôi biết."

Tống Kim An nhíu mày, anh ta lập tức nói: "Vậy thì làm phiền anh mời đơ tới đây. Tôi phải chính miệng nói chuyện với người đó. Yên tâm, tôi rất có thành ý, cam đoan cái giá cuối cùng sẽ làm cho hai người hài lòng."

Cố Tiểu Tây ngước mắt lên, cô có chút hứng thú hỏi một câu: "Giá bao nhiêu?"

Tống Kim An này thật sự đã trưởng thành rồi, thế mà ngay cả "dụ dỗ” mà anh ta cũng dùng đến.

Nghe được tiếng nói của cô, Tống Kim An đột nhiên lấy lại tinh thần, anh ta suýt chút nữa đã quên mất Cố Tiểu Tây còn ở đây. Anh ta nhất thời trở nên chân tay luống cuống. Vẻ tỉnh táo trước đó đều tan thành mây khói, anh ta có chút xấu hổ hỏi: "À thì, cũng không có gì."

Cố Tiểu Tây mỉm cười, cũng không thèm để ý tới sự thay đổi của Tống Kim An, cô nói: "Vậy thì để tôi đoán một chút vậy. Anh muốn để chính phủ nắm giữ được nguồn cung cấp lương thực, cũng như nắm giữ được quyền lên tiếng ở thành phố Phong. Về phần giá cả đưa ra, chắc hẳn là tư cách buôn bán lương thực chính thức phải không? Dù sao phố lương thực nói dễ nghe đi chăng nữa, cũng chỉ là chợ đen. Cho dù là người dân ở thành phố Phong không thèm để ý tới nhưng cũng không thể thoát khỏi cái danh xưng chợ đen phố lương thực."

Vẻ mặt của Tống Kim An thay đổi, ánh mắt của anh ta nhìn Cố Tiểu Tây có chút sững sờ.

Triệu Ngọc Long cũng nheo hai mắt lại. Vốn dĩ ông ta còn tưởng rằng cô gái xinh đẹp này là do Tống Kim An mang tới, không ngờ rằng ông ta đã nhìn lầm rồi. Cô chỉ dăm ba câu nói đã phân tích được toàn bộ suy nghĩ của Tống Kim An rồi. Không biết là cô đóng vai trò gì ở trong đó nữa đây.