Cố Tiểu Tây

Chương 941




Với cô, không gian tối đen như mực này chẳng khác gì ban ngày cả, vấn đề quan trọng nhất bây giờ là tìm được Yến Thiếu Ngu.

Chỉ khi đặt bản thân vào hoàn cảnh của người khác thì bạn mới biết được điều kiện ở nơi này tệ thế nào, mặc dù những chướng ngại ở đây chẳng là gì với cô, nhưng nước đọng trên lá cây và hơi nước trong không khí thỉnh thoảng vẫn nhiễu lên người làm quần áo ẩm ướt, dính sát vào da cô.

Vào nửa đêm, khi không gian trong rừng tối đến mức vươn tay ra cũng thấy rõ ngón tay, Cố Tiểu Tây vẫn cẩn thận đi tiếp.

Dọc đường đi dựa vào năng lực đặc biệt của bản thân, cô đã tránh được rất nhiều động vật có độc và dã thú. Nơi này không hổ danh là biên giới giữa hai nước, trong rừng vẫn còn hổ và báo sinh sống.

Thời kỳ này ngành công nghiệp khai thác gỗ vẫn chưa phát triển, rất nhiều nơi nguy hiểm chưa bị khai phá, giống như mỏm núi Lăng Xuyên. Bởi vậy, trung đội 168 mới có thể trốn ở đây lâu như vậy mà chưa bị nước M phát hiện.

Trong khi tìm người, binh lính của nước M cũng sẽ gặp được những nguy hiểm tương tự. Ở những địa phương như thế này, chỉ cần bị rắn độc cắn một phát là có thể mất mạng, bởi vậy việc tìm người của bọn họ sẽ bị hạn chế rất nhiều.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, lúc Cố Tiểu Tây dừng chân uống nước, ngay khi cô nghĩ bản thân sẽ không có thu hoạch gì sắc mặt cô bỗng trở nên lạnh lùng. Theo tin tức do thực vật trong rừng truyền đến, phía trước có một nhóm sinh vật sống kích thước lớn đang hoạt động.

Cố Tiểu Tây hơi khom lưng, cẩn thận đi chuyển tới gần, nếu có nguy hiểm cô sẽ trốn vào không gian Tu Di ngay lập tức.

Tuy rằng cô có năng lực chữa lành, có thể thúc đẩy sự sinh trưởng của thực vật, ở đây khả năng này tương đương với một vũ khí có lực sát thương cực mạnh, nhưng nếu chưa tới bước đường cùng thì không nên xảy ra xung đột với người dân bản địa sống trong rừng, có lẽ cô sẽ đi đường vòng.

Cố Tiểu Tây vốn cho rằng sinh vật sống đang hoạt động ở phía trước là động vật sống bầy đàn, ví dụ như sói chẳng hạn. Nhưng khi nhìn thấy đống lửa và nghe được tiếng bước chân của con người, cô lập tức nín thở, hạ thấp người xuống.

Đây là lần đầu tiên cô chạm mặt con người sau khi tiến vào mỏm núi Lăng Xuyên.

Hiện tại cô phải xác định xem đám người phía trước là người của nước Z hay người nước M.

Cố Tiểu Tây hít sâu một hơi, đảo mắt nhìn sang. Khi nhìn thấy mái tóc vàng lấp ló phía sau đống lửa cháy hừng hực, cô thất vọng nhíu mày. Quả nhiên cô không may mắn, những người mà cô gặp được lại là đám giặc của nước M.

Bọn họ nướng thịt bò đóng hộp và thịt khô trên lửa, mùi thơm nồng nàn lan tỏa trong không khí.

"Đám lính nước Z đáng chết, trốn giỏi như chuột vậy!"

"Chúng ta đã tìm kiếm suốt mấy ngày, bọn lính nước Z không có lương thực, chắc chắn không cầm cự được bao lâu."

Đám lính nước Z đã tìm sư đoàn của bọn họ suốt mấy ngày liên tiếp, không còn bao nhiêu lương thực, chắn chắn bọn chúng sẽ không cầm cự được bao lâu."

"Ha ha ha, đến lúc đó chúng ta nhất định sẽ bắt được trung đội 168 và lập công lớn!"

...

Một đám giặc tây vừa ăn canh nóng vừa chém gió, ra sức tưởng tượng bọn họ sẽ chiến thắng trong trận chiến này.

Cố Tiểu Tây nghe hiểu tiếng Anh, sự u ám hiện lên trong mắt cô. Cố Tiểu Tây đảo mắt quan sát đám lính nước M, quân số của bọn họ không nhiều, chỉ có mười người, có lẽ đây là một tiểu đội, người dẫn đầu là sĩ quan.

Cố Tiểu Tây híp mắt, quyết định chờ đến lúc bọn họ ăn xong, cơ thể mệt mỏi mới ra tay.

Đúng vậy, cô không định tha cho đám giặc nước M này. Trên chiến trường, tình thế xoay chuyển nhanh chóng, không biết đã có bao nhiêu người của nước Z bọn họ chết trong tay chúng. Huống chỉ, mâu thuẫn lần này là do nước M khơi mào trước, cho nên không thể tha thứ được.

Cô là quân y của quân khu thứ tám, tuy không thuộc bộ phận tác chiến nhưng trên vai vẫn mang trọng trách, thế nên cô không thể nương tay với kẻ địch được.