Tĩnh Nhược ngồi ở phòng khách nhàn nhã uống rượu. Tiếng chuông cửa làm cô ta nhíu mày.
“Đã khuya rồi ai còn đến đây chứ “. Tĩnh Nhược bước ra mở cửa, cánh cửa vừa mở ra cô ta đã bị một người đàn ông dùng tay bóp cổ. Anh ta ép cô vào tường gương mặt đầy nộ khí nhìn chằm chằm vào cô ta
“anh… anh làm gì vậy? '. “
Tần Quân Khiêm hai mắt đầy lửa giận lực đạo trên tay cũng càng lúc càng mạnh. Như thể muốn bóp chết người phụ nữ trước mặt.
“Tôi đã cảnh cáo cô không được động vào Tuệ Di rồi mà, tại sao cô dám cho người ám sát cô ấy hả? “
Tĩnh Nhược bị siết cổ gương mặt bắt đầu tái xanh, hô hấp càng lúc càng khó khăn. Quân Khiêm buông cô ta ra làm ả ngã nhà xuống đất ho sặc sụa cố gắng hít thở
Quân Khiêm túm lấy tóc bắt cô ta nhìn mình rồi nghiến răng nói. “Cô không xem lời nói của tôi ra gì à? “
“Anh thôi đi. “ Tĩnh Nhược trừng mắt nhìn quân Khiêm, cô ta vùng vẫy muốn thoát khỏi sự khống chế của Anh ta.
“chẳng phải anh muốn nhanh chóng có được con nhỏ đó sao tôi đang giúp anh đấy. “
Quân Khiêm gương mặt tối sầm “Giúp tôi à, giúp tôi mà cho người giết cô ấy.Cô đừng quên giao kèo của chúng ta, nếu cô dám làm trái thì đừng trách tôi. Tuệ Di mà có chuyện gì tôi sẽ để cô sống không bằng chết.
Quân Khiêm buông Tĩnh Nhược ra, định bỏ đi. “Đứng lại “
“Tôi không muốn giết con nhỏ đó, tôi chỉ muốn loại bỏ đứa nhỏ đang cản đường tôi thôi. Nếu như không có nó Cố Tử Minh sẽ không cần cô ta nữa. Chẳng phải lúc đó anh sẽ có được nó sao. “
Tĩnh Nhược vuốt tóc lại rồi đứng dậy, Quân Khiêm quay lại nhìn cô ta.
“Tôi đang giúp anh mà anh lại không biết ơn còn trách ngược lại tôi sao? “.
Quân Khiêm liếc nhìn Tĩnh Nhược, cô ta lại nói tiếp. “ Chẳng phải trong chuyện này cả hai chúng ta đều có lợi sao? “
Quân Khiêm nghe cô ta nói cũng bắt đầu suy nghĩ lại, nếu không có sự xuất hiện của đứa bé kia thì anh và Tuệ Di đã đường đường chính chính ở bên nhau.
“Cô muốn làm gì thì làm, nhưng không được gây nguy hiểm cho cô ấy nếu không đừng trách. “
Nói xong Quân Khiêm liền bỏ đi. Nhìn thấy cả hai người đàn ông đều ra sức bảo bệ Tuệ Di cô ta càng căm ghét cô.
“Chu Tuệ Di, chuyện này chưa xong đâu. “
…
Tuệ Di nằm trên giường bệnh, cô chán nản nhìn ra cửa sổ. Tử Minh thấy cô buồn rầu liền hỏi.
“Em sao vậy, vết thương đau lắm sao? “
“Không có, chỉ là ở đây ngột ngạt quá tôi muốn về nhà. “
Tử Minh đưa cho cô một miếng táo đã được gọt vỏ. “Ăn đi, bác sĩ nói em phải ở đây 2 ngày nữa. “
Tuệ Di thở dài ở đây chẳng khác nào bị giam lỏng cả, cô muốn về nhà chạy nhảy cơ.
“Sao này tôi sẽ để mắt đến em nhiều hơn. Mới rời em có một chút mà đã như vậy rồi, cũng may là em và con không có gì nếu không tôi nhất định phanh thây cái đám người dám làm chuyện này. “
“Anh còn không biết mấy người đó là ai mà đòi xử người ta. “ Tuệ Di vừa nói vừa khinh bỉ hắn.
“Em đừng xem thường tôi, em cứ chờ mà xem. “
Tử Băng từ ngoài đi vào, trên tay còn đem theo đồ ăn cho hai người.
“ Tuệ Di chị tới thăm em nè, mẹ còn chuẩn bị cơm cho em nữa “.
Tử Băng để túi đồ lên bàn, rồi ngồi xuống ghế.
“Em thấy sao rồi, có khó chịu ở đâu không? “
“Em đã khỏe nhiều rồi chị đừng lo “.
Tử Băng nghe vậy thì cũng yên tâm.
“ Chị nói em nghe chuyện này, Hôm mà em với Tử Minh cãi nhau nó đã về nhà mẹ mách lẽo đấy. “
“Thật sao chị? “
“Đúng đó, nghe mẹ nói nó đã năn nỉ mẹ xin cách làm hòa với em đấy, còn tự trách bản thân nữa “
Tử Minh nghe Tử Băng nói xấu mình liền nói. “ Chị thăm Tuệ Di như vậy được rồi, mau về đi giải quyết việc ở công ty đi. “
“Nhưng mà hôm nay ở công ty chị không cò việc “.
Tử Băng chưa nói xong Hắn đã kéo cô đứng dậy, rồi đẩy cô ra ngoài cửa…
“Em chờ một chút nha, tôi đưa chị ấy xuống dưới. “
Nói xong hắn liền kéo Tử Băng ra ngoài.