Tuệ Di cả đêm nằm trên giường trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, cô lấy điện thoại ra định gọi thử xem Tử Minh đã tới nơi an toàn chưa. Tay cô vuốt đến số của hắn, nhưng lại ngập ngừng.
"Nhỡ anh ta cảm thấy mình phiền phức thì sao? ".
Cô tắt máy, nằm thơ thẩn trên giường. “Đáng ghét, đã hứa khi tới nơi sẽ gọi cho mình mà.Tôi không thèm nhớ tới anh nữa đâu”.
Tuệ đắp chăn, rồi nhắm mắt đi ngủ.
…
Cố Tử Minh tiếp khách hàng từ lúc tối đến tận khuya vẫn chưa xong. Vị khách hàng lần này hơi khó tính.
Cố Tử Minh lúc này đã say mèm, vị khách hàng kia cũng đã ra về từ nãy giờ. Hắn vẫn còn ngồi trong nhà hàng.
" Anh tử Minh để em đưa anh về".
Cố Tử Minh mắt nhắm mắt mở nhìn cô gái ở trước mặt, Hắn không nhớ nổi cô ta là ai. Hắn lấy tay dụi mắt rồi lờ mờ nhìn lại lần nữa.
"Tĩnh Nhược… Sao cô lại ở đây? ".
Tĩnh Nhược chỉ mỉm cười mà không trả lời câu hỏi của Tử Minh. Cô ta dìu hắn ra khỏi nhà hàng rồi đi đến khách sạn mà Cố Tử Minh đang ở.
Sau khi vào tới phòng, cô ta để hắn nằm lên giường. Tử Minh lúc này đã say đến nỗi không biết trời đất là gì.
“Cố Tử Minh, đêm nay em sẽ chăm sóc cho anh”. Tĩnh Nhược vừa nói vừa xoa xoa xương quai xanh của hắn.
Cố Tử Minh dùng chút lý trí còn sót lại, đẩy tay cô ta ra khỏi người mình.
“Tránh… ra đi”.
Tĩnh Nhược chẳng những không tức giận mà còn mỉm cười. “Làm sao em có thể tránh ra được, Em đã bỏ công sức để theo anh đến tận dây rồi”.
Tĩnh Nhược cởi nút áo sơ mi của Tử Minh ra, rồi hôn lên cổ của hắn.
"Em nhớ mùi hương này của anh lắm, sau đêm nay mục đích trở thành vợ chủ tịch Tập đoàn Cố Xuyên sẽ trở thành hiện thực. Em sẽ đường đường chính chính ở bên cạnh anh. "
Tĩnh Nhược nói xong thì cười Khoái Châu, Cố Tử Minh không còn đủ tỉnh táo để đuổi cô ta đi.
" Cô mau cút khỏi đây đi, trước khi tôi giết chết cô".
Cố Tử Minh gằn giọng răn đe Tĩnh Nhược, nhưng cô ta làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn được.
“Nếu anh đủ sức để đuổi em đi, thì anh cứ làm. Quên nữa, có một chuyện em phải nói cho anh biết. Chai rượu mà anh uống cùng khách hàng đã bị em giở trò rồi. Anh không thể đấu lại em đâu”.
Cố Tử Minh tức giận nhưng lại không có sức lực để ngồi dậy, Tĩnh Nhược cũng không dài dòng với hắn nữa.
Cô ta đứng dậy, kéo dây kéo của chiếc váy lụa trên người mình. Chiếc váy lụa đỏ vừa chạm đất, cô ta bước tới nằm bên cạnh của Tử Minh.
"Anh có biết trong khoảng thời gian mà chúng ta chia tay, em rất nhớ anh không? ".
Tĩnh Nhược hôn lên môi của tử Minh một một cái, rồi âu yếm nhìn hắn.
"Nếu lúc đó anh được thừa kế tài sản của cố gia, thì chúng ta sẽ không chia tay.Nhưng biết sao được, em yêu anh cũng yêu tiền. Nếu không có tiền anh cũng chẳng là gì trong mắt em đâu. "
Tĩnh Nhược vuốt nhẹ khuôn mặt anh tú của Tử Minh. Hắn đột nhiên ngồi dậy, giữ chặt lấy tay của tin nhắn.
“Tránh ra, cô không có đủ tư cách để ngủ với tôi đâu”.
Tĩnh Nhược khẽ cười. " Không sao, anh tức giận với em thế nào cũng được. Nhưng mà đêm nay sẽ mệt mỏi lắm đấy. "
Tĩnh Nhược đẩy hắn nằm xuống giường, cô ta ngồi lên người của hắn. Rồi tiện tay cởi bỏ chiếc áo ngực trên người xuống.
Cơ thể nóng bỏng của Tĩnh Nhược cứ lồ lộ ngay trước mắt, cố Tử Minh rất lâu chưa được giải tỏa, hắn nhìn cô ta không chớp mắt.
Men rượu trong người khiến hắn không kìm được lý trí, đưa tay chạm nhẹ vào eo của Tĩnh Nhược.
"Anh đang muốn lắm đúng không, em sẽ giúp anh giải tỏa bức bối trong người ".