Tuệ Di bần thần khi xem đoạn video. Nhìn thấy cảnh Tĩnh Nhược với Tử Minh ôm ấp nhau, cô không thể kìm được nước mắt.
Hóa ra hắn có thể trơ trẽn đến độ quay video gửi cho cô xem. Bây giờ cô mới nhìn rõ những lời yêu thương mà hắn nói với cô chỉ là giả dối.
Vô buông điện thoại xuống. Thì ra đây là lí do mà hắn không gọi điện hay nhắn cho cô lấy một tin. Chưa hết bất ngờ thì điện thoại lại vang lên tiếng tin nhắn mới.
"Cô cũng thấy rồi đó, tình cảm của tôi và Tĩnh Nhược đã được hàn gắn. Nên mong cô sẽ biết giữ sĩ diện cho mình. "
"Trước khi tôi đi công tác trở về, thì mong cô và thứ “Nghiệt chủng” trong bụng của cô sẽ biến khỏi tầm mắt của tôi và Tĩnh Nhược. "
Hắn gọi đứa bé trong bụng cô là nghiệt chủng.
Tuệ Di đọc xong tin nhắn, cô cũng chẳng còn lưu luyến gì nữa. Cô đứng dậy, mở tủ quần áo ra lấy chiếc vali để lên giường.
Cô đau lòng đưa tay xoa nhẹ cái bụng to tròn của mình, mà lặng lẽ rơi nước mắt.
"Bảo bối, xem ra mẹ con chúng ta không là gì trong mắt của gã trăng hoa kia cả. Mẹ không muốn con có một người ba như thế. ".
Tuệ Di đau lòng lau nước mắt đi, cô lấy những bộ quần áo mà mẹ cô gửi cho xếp gọn gàng vào vali. Còn những thứ mà Tử Minh mua cho cô đều không động vào.
Sau khi xắp xếp hành lý xong, Tuệ Di để lên bàn một tờ giấy.
Tuệ Di mở cửa phòng. Cô quay đầu nhìn lại một lần nữa, rồi lẳng lặng đóng cửa phòng.
“Cố Tử Minh, tôi và anh sau này không liên quan đến nhau nữa.”
Tuệ Di bắt taxi trở về nhà của ông bà Chu. Đứng trước cửa nhà, cô ngập ngừng không dám nhấn chuông cửa.
Đang phân vân không biết có nên làm phiền ba mẹ lúc nữa đêm hay không, thì Chu Hạo từ đâu đi tới. Nhìn thấy cô em gái bé nhỏ của mình, tay mang hành lý đứng trước cửa nhà. Chu Hạo đi tới hỏi.
" Tuệ Di, em làm gì mà đứng trước cửa nhà vậy? ".
Nhìn thấy Chu Hạo Tuệ Di vội lấy tay lau nước mắt, Anh nhìn thấy cô hai mắt đỏ hoe liền lo lắng hỏi.
"Tuệ Di, em làm sao vậy?. Sao lại khóc rồi? ".
Anh lấy tay lau nước mắt cho Tuệ Di, nhìn thấy cô em gái mà mình hết mực yêu thương rơi nước mắt, anh cảm thấy rất thương cô.
Tuệ Di nhìn anh, rồi nghẹn ngào nói. " Em muốn về nhà của chúng ta. Em không muốn ở đó nữa. "
Chu Hạo thấy Tuệ Di nức nở liền mở cửa nhà, còn xách vali vào trong giúp cô. Vừa vào nhà anh đã lo lắng hỏi.
“Em có chuyện gì à?. Nói anh nghe đi, Thằng khốn Cố Tử Minh nó đã làm gì em?.”
Tuệ Di chỉ im lặng. Ông bà Chu ở trong phòng nghe tiếng của Chu Hạo, nên mở cửa đi ra xem.
Vừa bước ra tới phòng khách, ông bà bất ngờ khi nhìn thấy Tuệ Di đang ngồi trên ghế sofa.
"Tuệ Di, con về chơi sao? ". Bà Chu đi tới ngồi cạnh cô.
"Mẹ, con sẽ không quay lại ngôi nhà đó nữa. Con mệt mỏi lắm rồi. "
Cả ba người đều không hiểu Tuệ Di đã trải qua chuyện gì. Chỉ thấy cô bật khóc nghẹn ngào mà không chịu nói rõ cho mọi người hiểu.
Sau một lúc an ủi Tuệ Di mới nói hết mọi chuyện cho mọi người hiểu, Chu Hạo tức giận.
"Thằng khốn đó, nó đã hứa sẽ không làm tổn thương em mà. Vậy mà bây giờ nó dám làm chuyện như vậy. Anh đi tìm nó lấy lại công bằng cho em. "
Bà Chu sợ Chu Hạo sẽ vì nóng giận mà gây ra chuyện nên vội đứng dậy giữ anh lại.
“Con bình tĩnh đi, đừng vì nóng giận mà gây ra chuyện”.
"Có chuyện gì thì từ từ giải quyết ".
_____
Cố Tử Minh sau khi rời khỏi khách sạn cũ, hắn đi lang thang trong công viên. Ngồi xuống ghế đá cạnh đó, hắn mới nhớ ra vẫn chưa gọi về nhà cho Tuệ Di.
Hắn tìm trong túi quần không thấy điện thoại đâu, hắn chợt nhớ ra lúc sáng ở sân bay đã bị người ta lấy mất điện thoại rồi.
Tử Minh đi trong công viên, hắn muốn tìm một bốt điện thoại công cộng để gọi về cho cô.
Sau khi để tiền vào trong, hắn bắt đầu bấm số của Tuệ Di.
"Chắc giờ này cô ấy đã ngủ rồi, hay là giận mình cũng không chừng. "
Tiếng tút dài làm hắn mất kiên nhẫn, đầu dây bên kia không một tiếng trả lời.
Hắn vẫn cố chấp nhấn số của cô rồi gọi lại lần nữa. Vẫn là tiếng tút kéo dài.
"Chắc cô ấy ngủ rồi, ngày mai mình sẽ gọi giải thích sau. "
Nói xong hắn ra khỏi công viên, tìm một khách sạn gần đó rồi thuê phòng nghỉ ngơi.