Sau một tuần cô mới biết tin Trịnh Nghĩa với Ninh Sơ Du chia tay.
Bởi vì cô muốn đem hộ khẩu chuyển ra ngoài, nên phải về nhà họ Ninh một chuyến. Trác Yến Thừa không yên tâm, luôn muốn cùng cô trở về.
Vừa đi đến cửa, cô đã nghe thấy giọng quát tháo của Diệp Vân, đúng là lời lẽ khó nghe gì cũng có.
Ngay sau đó là tiếng gào của Ninh Sơ Du: "Đáng đời bà! Là bà tự nguyện tiêu hết của cải cho tôi! Bà nuôi tôi không phải là vì muốn tôi tìm đàn ông có tiền à, bà từng coi tôi là con sao? Bà coi tôi là hàng hóa để đem ra ngoài bán! Bây giờ cả tiền cả người đều đi hết rồi, đấy là bà đáng đời hahaha....."
Cô liếc mắt nhìn Trác Yến Thừa, hít sâu một hơi, lấy chìa khóa ra trực tiếp mở cửa bước vào.
Trong nhà vô cùng lộn xộn, đồ đạc trên đất gần như đều vỡ nát.
Hai mẹ con kia đang cãi nhau đỏ mắt, nhìn thấy cô bước vào thì ngây ra. Ninh Hoành Đạt thì đang ôm đầu ngồi trên sô pha, nghe thấy âm thanh cũng nhìn về phía cô.
"Tôi về lấy hộ khẩu, muốn chuyển hộ khẩu ra ngoài." Cô nhàn nhạt nói.
Ninh Sơ Du bỗng dưng như phát điên nhào đến: "Ninh Tinh, mày đến để xem trò cười của tao chứ gì? Mày đúng là có bản lĩnh, câu dẫn được Trác Yến Thừa. Trác Yến Thừa mắt cậu bị mù sao? Sao lại thích mà không thích mình...."
Trác Yến Thừa kéo cô vào lòng bảo vệ, lạnh lẽo nhìn Ninh Sơ Du: "Cô có thể đi soi gương thử xem, cô có chỗ nào so sánh được với Tinh Tinh."
Ninh Sơ Du oán hận trừng mắt nhìn cô: "Ninh Tinh, mày đừng vui mừng quá sớm, kết cục hôm nay của tao cũng sẽ là kết cục tương lai của mày thôi."
Cô vỗ nhẹ Trác Yến Thừa, biểu thị rằng cô không sao. Sau đó rời khỏi vòng ôm của anh, đến trước mặt Ninh Sơ Du.
"Tôi không phải cô, Ninh Sơ Du, tôi không dựa dẫm vào đàn ông. Kết cục này cô tự mà hưởng thụ đi."
Ninh Sơ Du hét chửi cô, dơ tay toan đánh.
Trước khi Trác Yến Thừa đi qua cô đã một tay bắt lấy cổ tay Ninh Sơ Du, ra sức cho cô ta một bạt tai.
Cái này là cô ta nợ cô.
Ninh Sơ Du bị cô đánh đến ngây ngốc, ôm má khó tin nhìn cô.
"Ninh Sơ Du, hồi sơ trung cô yêu sớm nhưng lại đẩy lên đầu tôi, hại tôi suýt chút nữa bị Diệp Vân đánh chết. Cao trung cô ở bên ngoài làm mình có thai, trộm 3000 tệ trong nhà đi bệnh viện phẫu thuật, một lần nữa lại đẩy lên người tôi. Đến cuối cùng người bị đánh luôn là tôi, những cái tát này căn bản không đủ...."
Nghe thấy lời cô nói, Ninh Hoành Đạt và Diệp Vân đều đứng phắt dậy.
Cô không nhìn bọn họ, chỉ chăm chăm nhìn Ninh Sơ Du: "Nhưng tôi chỉ cho cô một bạt tai, về sau hai chúng ta đều không còn bất cứ quan hệ gì, bởi vì sau này cô cũng không xứng đứng trước mặt tôi."
Cô nói xong mới đi tới chỗ Ninh Hoành Đạt: "Đưa hộ khẩu cho tôi."
Ninh Hoành Đạt bày ra bộ mặt áy náy nhìn cô: "Tinh Tinh, bố giờ mới biết sự tình thì ra như vậy, thì ra đoạn phim con quay đều là thật, là bố không tốt....."
"Hộ khẩu." Cô lạnh lẽo ngắt lời ông ta.
Diệp Vân đi qua, mắt bao hàm lệ: "Tinh Tinh, chúng ta rốt cuộc cũng là người một nhà, con chẳng lẽ thật sự không cần bố mẹ....."
"Đưa hộ khẩu cho Tinh Tinh." Trác Yến Thừa đi qua: "Nếu không muốn tôi ra tay."
Cứ như vậy, cô đã lấy được sổ hộ khẩu.
Trước khi ra khỏi cửa, thanh âm oán độc của Ninh Sơ Du vang lên: "Ninh Tinh, mày và Trác Yến Thừa sẽ không được lâu đâu. Anh ta đối với mày chỉ là hứng thú nhất thời, tao sẽ đợi mày, sẽ đợi mày ở nơi thấp kém này. Đời này của mày đừng nghĩ đến việc trèo lên đầu tao."
Cô quay đầu nhìn cô ta, Ninh Sơ Du lúc này sớm đã không phải nữ thần của ngày trước, cô ta giờ giống như kẻ điên. Cô bỗng một chút cũng không còn canh cánh trong lòng nữa.
Cô cùng Trác Yến Thừa rời đi.
Trác Yến Thừa và cô mười ngón tay đan xen, chặt chẽ nắm lấy tay cô, không một tiếng động tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Cô biết anh đang muốn nói với cô rằng, anh sẽ không rời bỏ cô, cô tin anh.
Nhưng cho dù không có Trác Yến Thừa, cô vẫn xem thường Ninh Sơ Du, bởi vì cô đã không còn là Ninh Tinh của lúc trước.