Tiếng cười giễu cợt nhàn nhạt của Dạ Cô Tinh, cho dù ở trong tình trạng mồm năm miệng mười vây quanh, thì cũng tỏ ra rất rõ ràng – đặc biệt rõ ràng.
Giọng nói dễ nghe, ý giễu cợt, đám đông an tĩnh lại một cách thần kỳ sau tiếng cười chế nhạo này, mọi người trố mắt nhìn nhau, tất cả đều khó hiểu-
Coi như bị người khác chỉ trích, cô không phải nên khóc rồi đóng cửa lại, sau đó tiếp tục khóc, cuối cùng không chịu nổi sức ép của dư luận, tự giác nghỉ học sao? Làm thế nào bạn có thể đứng tại chỗ gió mưa bất động như không có chuyện gì xảy ra, mà lại còn ... cười? !
Một đám sinh viên tài cao học rộng đại học B lần đầu tiên không hẹn mà cùng cảm thấy đầu mình không đủ dùng.
“Cậu, cậu đang cười cái gì vậy?” Một tiểu nữ sinh trong đám người ấp úng đặt câu hỏi.
Dạ Cô Tinh dứt khoát dựa vào cửa, tư thế ung dung tự tại, không có chút áp lực nào, “Tôi đang cười cái gì?” Cô lặp lại vấn đề, giống như đang suy nghĩ một cách cẩn thận cẩn thận.
Sau đó hắn chậm rãi cười, ánh mắt lạnh tanh, "Cười các người ngu dốt a! Bị người ta đùa giỡn vây quanh, làm vũ khí cho họ, còn tưởng rằng mình là hiện thân của công lý," Dạ Cô Tinh ánh mắt dời tới tiểu nữa sinh đặt câu hỏi, Dạ Cô Tinh nhẹ nhàng cười hỏi: “Cậu nói có buồn cười hay không?”
Nữ sinh kia vừa tiếp xúc với ánh mắt của Dạ Cô Tinh theo bản năng lựa chọn tránh đi, bộ dáng rụt rè, thật giống như bị kinh sợ.
Thật là sắc bén ánh mắt ...
"Cậu có ý gì?!" Một nữ sinh gầy trong đám người nhảy ra, lớn tiếng chất vấn.
Nhưng ngoại trừ cô ta, hầu hết mọi người đều im lặng, khẽ cau mày, bắt đầu suy ngẫm về lời nói của Dạ Cô Tinh.
Lý Đại Hoa thấy Dạ Cô Tinh chỉ hời hợt nói mấy câu ngay lập tức đảo ngược tình hình, trong lòng đã hận đến hộc máu, giận đến sắp nổ tung liềnlấy sức gân cổ khóc lóc om sòm kéo lại sự chú ý xung quanh -
"Các bạn học, tất cả các bạn đều là nhân chứng, mặc dù tôi chỉ là người quản lí, nhưng mọi người ai cũng có tôn nghiêm, tôi cũng vậy! Đều nói: “Phật tranh một nén nhang, người tranh một ngụm khí*.” hôm nay tôi sẽ tìm hiệu trưởng phân xử , nhìn xem một chút có đạo lý sinh viên đánh lão sư này không! " *nguyên gốc佛争一炷香, 人争一口气 : con người sống phải có cốt cách phải có tự tôn
" Được! Không thành vấn đề! Chúng tôi sẽ làm chứng cho dì! "
"Được! Không thể để trường học thành nơi chứa chấp những hành vi xấu này, nó không thể có loại người cặn bã như vậy!"
"Đi! Chúng ta cùng nhau đi tìm hiệu trưởng ..."
Bị Lý Đại Hoa một tiếng “tôn nghiêm”, “cốt khí” hành động, lại nhìn lời nói như có chúng cứ chứng minh, không có chút gì là nói láo, đám đông vừa mới yên tĩnh không lâu lại bắt đầu sôi trào, giương cao ngọn cờ công lý, như muốn vì dân trừ hại vậy.
Xem kịch đủ rồi, Dạ Cô Tinh ngáp dài một tiếng, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, thật sự rất là nhàm chán!
Cốt truyện nhàm chán, diễn viên thì mặt mũi khó ưa, cũng đủ để co thấy chán ghét.
Nếu nó không thú vị vậy thì tốc chiến tốc thắng thôi-
Chỉ nghe cô nhàn nhạt mở miệng, “Tôi yêu cầu cảnh sát can thiệp.” Câu nói một lần nữa làm rung chuyển đám đông ồn ào, cùng với Lý Dật Hoa kiêu ngạo.
“Hả?”
Dạ Cô Tinh không cho mọi người có cơ hội phản ứng và tiếp tục nói -
“Hiến pháp của chúng ta đã quy định rõ ràng quyền và nghĩa vụ của công dân. Trong đó, công dân được hưởng quyền danh dự, chủ yếu được thể hiện ở quyền để kiểm soát danh tiếng và quyền duy trì danh tiếng. Hiện tại, hành động của cô bị nghi ngờ là bôi nhọ danh tiếng của tôi và cấu thành tội phỉ báng. Tôi có quyền thực hiện quyền bảo vệ danh tiếng của mình với tư cách là một công dân Hoa Hạ. "
" Vì vậy, tôi yêu cầu cảnh sát can thiệp. Tôi có quyền giữ im lặng trước khi cảnh sát đến, dì quản lý tôn kính , à, không...... nên gọi cô một tiếng lão sư, ngài nói xem? " " Nếu các bạn học coi như là nhân chứng, xin tất cả lưu lại , sau khi cảnh sát đến, mọi thứ đúng sai đều có thể biết được. "
Một phen mọi người trố mắt nhìn nhau, đều là một đám sinh viên đại học không rành thế sự, cũng không phải là những người miệng lưỡi sắc sảo gì, vừa nghe Dạ Cô Tinh nói muốn tìm cảnh sát, biết rằng cô làm thật, tất cả đều không hẹn thoáng lộ vẻ lo lắng.
Nghĩ kỹ lại, bọn họ cũng không có chính mắt nhìn thấy Dạ Cô Tinh đưa tay đẩy người, hơn nữa Lý Đại Hoa luôn thích ở không gây sự, chẳng qua là nhìn người ta dễ bắt nạt, cố ý vu oan giá họa!
Mọi người hoàn toàn tỉnh ngộ, càng nghĩ càng thấy khả năng này rất lớn, theo bản năng nhìn lại Lý Đại Hoa.
Chỉ thấy Lý Đại Hoa đâu còn cái dáng vẻ đoan chính tự tin như vừa rồi, thân hình tròn trịa như một quả bóng da xẹp xuống, ánh mắt né tránh, sắc mặt tái nhợt.
Rõ ràng là dáng vẻ chột dạ.
Trên thực tế, Lý Đại Hoa vừa nghe cảnh sát, lòng liền luống cuống, thế hệ của cô ta, vừa nghe tới cảnh sát liền sợ!
Dạ Cô Tinh đem thần sắc của mọi người thu hết vào mắt, cười lạnh nhếch môi, cuối cùng lấy điện thoại chuẩn bị gọi cảnh sát tại chỗ.
Khi mọi người vây xem thấy tình hình không ổn, họ rối tít tìm cớ chuồn đi.
Đùa! Hôm nay chuyện này rõ ràng là do Lý Dật Hoa gây ra! Bọn họ lại tự làm một trò ngu ngốc, nếu thực sự kinh động tới đồn cảnh sát, bọn họ đều sẽ bị xử phạt từng cái một, cho nên chuồn là thượng sách!
"Hey! Các người--" Lý Đại Hoa nhìn đám đông vây xem nhanh chóng tản ra, sự tự tin đã sớm vơi đi một nửa.
Quay đầu lại, thấy Dạ Cô Tinh đã để điện thoại lên tai mình, cô ta lao tới, làm bộ muốn cướp lại bị Cô Tinh lắc người một cái, linh hoạt tránh được.
Lý Đại Hoa đập đầu vào cửa ký túc xá, đầu óc choáng váng, nhưng vẫn băn khoăn về việc báo cảnh sát, vội vàng nhào tới trước mặt Cô Tinh--
"Bà cô, tôi cầu xin cô! Đừng báo cảnh sát! Ngàn vạn lần không nên báo cảnh sát! Tôi lạy cô, tôi lạy cô ... "
Dạ Cô Tinh nhanh chóng lùi lại một bước , từ từ thu về điện thoại.
Thật ra cô ấy không hề quay số, chỉ là giả vờ thôi, nhưng không ngờ Lý Đại Hoa lại có thể sợ hãi như vậy!
"Cầu xin cô, đừng báo cảnh sát. Tôi, tôi sai rồi! Tôi đáng chết, tôi nói bậy nói bạ, loạn tát nước dơ, vu khống người, tôi không phải người tốt...... Tôi biết lỗi rồi, tôi cầu xin cô ngàn vạn lần đừng báo cảnh sát ... ... ”
Mỗi câu đều là cầu xin, xem ra thật sự bị hù dọa.
"Lần này, tôi sẽ không cùng cô so đo, nếu còn cho rằng tôi dễ bắt nạt, hoặc là muốn trả thù, cũng đừng trách tôi ..."
Lý Đại Hoa khoát tay lia lịa, "Không, không! Ta. không dám, không dám nữa ...… "
Cứ tưởng mình nhặt được quả hồng mềm, không ngờ lại đạp phải tấm sắt! Lý Đại Hoa hối hận , sợ hãi trước hành tím cả ruột, lại bị hành động báo cảnh sát của Cô Tinh hù dọa, nơi nào còn có tâm tư trả thù.
Nói trắng ra, chính là người thích bắt nạt kẻ yếu!
Tôi mạnh cô yếu, tôi yếu cô liền mạnh, việc leo lên đầu tôi kéo phân cũng có thể làm!
Tuy nhiên, cô nhớ rằng, trước đây Dạ Cô Tinh không phải như vậy ...
Cái này ...
"Cô tìm tôi chuyện gì?"
"A? Nga ... Lầu dưới có một lão đầu nói là tìm em. "
Dạ Cô Tinh thay quần áo xong, nhìn mình trong gương, hài lòng gật đầu.
Vì kinh tế eo hẹp nên hầu hết quần áo của cô đều là hàng vỉa hè, áo phông trị giá hơn mười hai mươi tệ, quần jean thô thường giá khoảng ba mươi tệ đều được mua với giá rẻ ở chợ đêm hoặc sạp hàng ven đường.
Tuy nhiên, nguyên chủ rất yêu thích sạch sẽ. Mặc dù chất lượng quần áo bình thường, kiểu dáng bình dân, giá thành rẻ nhưng cô luôn giặt sạch sẽ rồi xếp gọn gàng vào tủ.
Mỗi lần Lăng Tuyết nhìn thấy tủ quần áo sạch sẽ ngăn nắp của Dạ Cô Tinh, cô ấy sẽ kinh thường bĩu môi một cái minh bao ám biếm địa nói một câu: "Cô Tinh, tủ của cậu sạch sẽ thật đấy! Xem ra ít quần áo cũng có lợi." ! ” *minh bao ám biếm địa (nguyên gốc 明褒暗贬地 : bề ngoài thì khen nhưng nghĩ kĩ thì thực ra là đang mỉa mai khing bỉ)
Mà Dạ Cô Tinh không tức giận, chỉ cười cười, rồi bỏ đi.
Trên thực tế, nguyên chủ Dạ Cô Tinh có kiểu tính cách hiền lành gần như đần độn, đối với nhiều chuyện đều không quan tâm - bởi vì nếu không quan tâm sẽ không để ý, nếu không để ý cũng sẽ không ngại, nếu không ngại sẽ không tức giận.