Cô Vợ Bá Đạo Của Trương Tổng

Chương 19




Anh ở bên kia sau khi đưa bờm cho cô liền đi đến nhà hàng để gặp Nhược Di. Bước vào cửa mọi nhân viên đều cung kính cúi đầu tỏ lòng kính trọng. Anh được nhân viên đưa lên tầng 2 phòng VIP 3 là nơi Nhược Di đã chọn và ngồi chờ anh sẵn trong này.

Anh bước vào cô đang nhắn tin lập tức tắt đi và đứng lên chào hỏi:

"Anh! Anh đến rồi à. Anh ngồi đi."

Anh kéo ghế ngồi xuống đồng thời cùng lúc đó nhân viên phục vụ được hiệu lệnh mang thức ăn lên. Bàn thức ăn vô cùng sang trọng và nhiều món ngon. Sơn hào hài vị được bày hết trên bàn ăn hình tròn của hai người.

"Em toàn gọi những món anh thích thôi. Hôm nay anh ăn nhiều vào nhé!"

Trước khi ăn anh và cô được phục vụ rót một cốc rượu vang đỏ nâu. Rượu sóng sánh trong cốc cùng ánh nến vang lung linh khắp căn phòng tạo cảm giác giống một cuộc hẹn hò lãng mạn hơn cuộc gặp gỡ của anh em lâu ngày chưa gặp.
Trước khi đến đây anh cũng đã có sự đề phòng trước với tất cả những tình huống có thể xảy ra. Trước khi vào bữa ăn chính hai người đã mở miệng bằng một ngụm rượu vang thượng hạng trong cốc.

Tiếp sau đó là ăn một bát súp cua hảo hạng của nhà hàng. Sau khi mở đầu bằng những món ăn nhẹ lót dạ thì cả hai đi vào món chinh. Trên bàn có rất nhiều món phương Tây đặc sắc xen lẫn các món ăn phương Đông. Món chính hôm nay là thịt bò KOBE nướng. sò bơ mỹ nướng và bò bít tết.

Cô nhẹ nhàng gặp vào đĩa của anh một miếng bò kobe nướng thơm phức mỡ màng đang nằm trên đĩa.

"Anh ăn đi. Em nhớ là anh thích ăn món này lắm đó."

"Cảm ơn em. Anh làm được rồi em ngồi xuống ăn đi." Anh thấy sự dịu dàng của cô hơi không thoải mái một chút. Anh nhận lấy đồ ăn rồi cũng lịch sự gặp lại cho cô một con sò bỏ lên trên đĩa.
Cô thấy từng hành động vô cùng nhẹ nhàng của anh mà tưởng bở. Tưởng rằng anh cũng đã có để ý đến mình, tưởng bở đến chức danh Trương thiếu phu nhân. Cô nở một nụ cười tươi rồi đáp:

"Anh yên tâm đi, mai sao em sẽ nấu thật nhiều món ngon cho anh và con."

Anh nghe đến đây thì giật mình. Gì mà sẽ nấu cho con và anh ăn. Có lẽ cô đã đi hơi xa rồi. Anh cất tiếng kéo cô xuống mặt đất dõng dạc nói:

"Nhược Di anh có chuyện muốn nói với em."

Trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ đến cảnh siêu đám cưới của cô và anh. Nghĩ xem nên đặt tên con là gì? Con trai sẽ là một cái tên mạnh mẽ giống bố nó còn con gái thì chắc chắc không được vô duyên như mẹ nó.

"Hihi, anh nói đi ạ. Em nghe đây." Vừa nói cô vừa đưa tay vén tóc ra đằng sau tai tạo cảm giác nhẹ nhàng thanh thoát.

"Anh thấy chúng ta không hợp nhau đâu. Em hãy từ bỏ và hãy tìm người xứng đáng hơn với tình của em dành cho anh đi."
Sau khi nghe anh nói câu này tâm trí Nhược Di lúc này như sụp đổ. Sụp đổ thành một đống đỏ nát ngay trước mắt. Cô run run cất giọng đáp lại:

"Anh nói gì đấy? Sao anh biết là chúng ta không hợp. Anh còn chưa thử mà."

"Nhược Di, anh không thích em. Từ trước đến nay em là cô em gái anh yêu quý nhất."

"Em không muốn làm em gái." Đôi mắt đã rưng rưng mạnh mẽ đáp lại anh.

"Em muốn có một vị trí cao hơn trong lòng anh. Em muốn làm vợ anh, làm mẹ của con anh. Em không muốn làm em gái." Vừa nói nước mắt của cô vừa rơi lã chã trên khuôn mặt phủ đầy phấn.

"Sẽ có người yêu thương và che chở em. Đừng lãng phí thời gian và thanh xuân để cố gắng thay đổi anh." Anh vô cùng cứng rắn đáp trả

Lúc này sự kiên nhẫn của Nhược Di dần dần đã biến mất. Nước mắt đã rơi ướt đấm chiếc khăn trải bàn bên dưới rồi. Cô mất bình tĩnh hỏi anh:

"Vậy anh nói đi. Em cần một lí do."

"Nhược Di, từ trước đến giờ anh chỉ coi em là em gái. Đơn giản là anh không có tình cảm khi ở bên cạnh em. Chúng ta là anh em tốt sẽ không có bất cứ quan hệ nào làm chúng ta mất đi tình anh em này cả. Chỉ đơn giản thế thôi và cũng đã có người trong lòng rồi."

Không biết hôm nay cô ra khỏi cửa bằng chân nào đi gặp anh mà lại bị anh từ chối thẳng thừng như thế. Cô sụp đổ thật rồi nhưng ý chí vẫn le lói trong cô. Nếu cô không được làm Trương thiếu phu nhân thì đừng ai hòng có thể yên vị trên chiếc ghế đó.

"Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao lại như thế? Em thích anh từng đấy năm, theo đuổi từ lúc còn là cô bé 14 tuổi. Tất cả tình cảm của em dành cho anh từng đấy năm chưa hề có giấu hiệu phai nhạt đi. Tại sao anh không thử đón nhận em. Không thử để em làm người phụ nữ của anh, sao anh không thử cảm nhận tình cảm của em dành cho anh? Người con gái đó đã làm gì cho anh? Họ có thật sự yêu anh hay không? Họ ở bên cạnh anh đã lâu bằng em chưa? Em đã làm gì để anh chưa từng thích em như thế hả Trương Minh Khánh?" Vừa nói nước mắt cô vừa tuôn ra như mưa.

"Anh xin lỗi, nhưng chúng ta sẽ không có bất kì quan hệ nào khác ngoài anh em và đối tác cả." Anh cầm ly rượu mệt mỏi uống cạn một ly rượu.

"Được, vậy hôm nay em sẽ uống đến chết cho anh xem. Với cả bố mẹ anh cũng sẽ không chấp nhận người trong lòng của anh đâu. Hai bác đã coi em là con dâu của Trương thiếu gia rồi." Vừa khóc vừa nở nụ cười đầy bi thương rồi uống cạn cốc rượu trên tay.

Hết cốc này đến cốc khác, cô cứ thể rót và uống hết. Tình hình đã trở nên rối ren anh liền đứng lên cầm lấy chai rượu trên tay Nhược Di nói:

"Nhược Di, đừng quậy nữa. Em say rồi để anh gọi người đưa em về."

"Không, không. Minh Khánh, em chưa muốn về. Em muốn ở cùng anh." Cô đứng dậy ôm chặt lấy anh vừa khóc vừa nói

"Em thích anh. Em thật sự thật sự rất thích anh. Tại sao anh chưa từng thích em chứ?" Cô khóc càng ngày càng to và ôm anh càng ngày càng chặt. Muốn giữ anh cho riêng bản thân mình.

"Anh đưa em về, Nhược Di." Anh bế cô lên rồi tiến ra cửa.

Rượu đã đánh gục ý chí của bản thân Nhược Di. Cô hành động không suy nghĩ. Được anh bế lên tiếng xúc mặt càng gần nhau hơn cô đưa tay lên sờ từng ngũ quan của anh mà nói:

"Hôm nay anh rất đẹp trai, Minh Khánh ạ."

Nói rồi cô đưa tay ra sau gáy anh kéo về sát mặt mình mà đặt một nụ hôn lên. Cô đã hôn anh nhưng ngay lúc đó ý thức của anh đã đẩy cô ra.

"Nhược Di, em làm gì vậy hả?"