Cô Vợ Bảo Bối Của Lão Đại Si Tình

Chương 5: Biển




Bãi biển mà họ đang hướng đến nằm khá xa trung tâm thành phố, nơi đây vẫn còn mang dáng vẻ hoang sơ, yên bình không ồn ào nhộn nhịp, không bị đô thị hóa. Những con người nơi đây sống bằng nghề đánh cá, quanh năm ngày tháng lênh đênh trên biển, cũng chính vì sự chân chất giản dị ấy làm cho anh cảm thấy mến nơi này. Cứ hễ có dịp Dương Thành đều sẽ ghé lại nơi đây một vài ngày coi như kì nghỉ dưỡng. Sau khi kết hôn, anh đã từng dẫn cô đến nơi này một lần nhưng Thanh Yên nói ghét biển từ đó trở đi anh cũng ít quay trở lại vùng biển này.

Vì đường xa Thanh Yên có chút mệt cô ngủ thiếp đi, khoảng 3h sau xe họ dừng lại trước một khách sạn ở ngoại ô. Dương Thành không vội gọi cô dậy, anh vào bên trong đặt phòng và mua chút gì đó cho cô. Anh đi được một lúc thì cô cũng thức, không còn thấy người bên cạnh, chiếc xe lại dừng ở một nơi xa lạ cô không khỏi sợ hãi. Mở cửa chạy ra bên ngoài nhìn xung quanh lại chẳng thấy ai Thanh Yên bật khóc. Cô sợ anh bỏ cô lại hoặc đã gặp phải chuyện gì đó chăng, bước chân có chút khẩn trương. Thanh Yên hoảng loạn giáo giác nhìn xung quanh, cô ngồi thụp xuống đất, nỗi sợ ngày càng dâng lên trong lòng người con gái. Dương Thành mua đồ xong cũng quay trở lại, nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé rất đỗi quen thuộc kia đang hoảng loạn anh chẳng giữ nổi bình tĩnh chạy lại, không biết cô đã gặp chuyện gì sau khi anh rời đi. Nghe thấy tiếng bước chân, Thanh Yên ngước đôi mắt đẫm nước hướng về phía người đàn ông đang lo lắng. Đứng phắt dậy rồi chạy tới ôm chầm lấy anh khóc nức nở điều này khiến Dương Thành càng trở nên lo lắng hơn.

-“ Ngoan tôi ở đây, đã xảy ra chuyện gì vậy?... Thanh Yên em nín đi, tôi xin lỗi... tôi xin lỗi , có tôi đây rồi!”. Dù không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì khiến cô khóc lớn như vậy nhưng Dương Thành vẫn rối rít xin lỗi cô, anh xoa đầu cô gái nhỏ tay còn lại vỗ về cô giúp cô bình tĩnh lại.

-“ Hức... hức... em tỉnh dậy thì không thấy anh đâu cả, em sợ anh bỏ em lại... hức .” Cô nghèn nghẹn trả lời, cái miệng nhỏ cũng mếu máo như muốn khóc thêm trận nữa.

-“ Tôi không bỏ em lại! Hồi nãy xuống xe để mua chút đồ thôi. Đi đường xa cũng mệt rồi chúng ta nghỉ ngơi trước rồi lát nữa đi tiếp được không? Tôi đặt phòng nghỉ rồi... em khóc tôi không biết dỗ kiểu gì cả’’

Vừa nói anh vừa lau nước mắt trên gương mặt cho cô, giọng nói cưng chiều xoa dịu người con gái nhỏ đang ôm ghì lấy người anh. Cúi người nhặt lại vài món đồ rơi ra ngoài, rồi dắt tay cô vào bên trong, dù nằm ở ngoại ô cách thành phố khá xa nhưng khách sạn này vẫn rất tiện nghi. Dương Thành đặt hai phòng sát cạnh nhau vì sợ cô không muốn ở chung.

-“ Em vào đi, tôi ở ngay bên cạnh, có chuyện gì thì gọi cho tôi”. Anh đưa túi đồ mới mua cho cô rồi bước vào phòng, dù không muốn ở riêng nhưng Thanh Yên cũng không thể vội vàng cô phải từ từ cho anh thời gian thích nghi với sự thay đổi đột ngột của mình. Đẩy cửa bước vào, vì hồi nãy đã ngủ ở trên xe nen giờ cô cũng chẳng buồn ngủ nữa. Lấy điện thoại ra chơi cô bất ngờ nhận được tin nhắn của Lương Bằng.

* Thanh Thanh ( tên hắn hay gọi cô) sao dạo này em không nhắn tin với anh\, tên Dương Thành đó lại bắt ép em cái gì à? Nhận được tin nhắn thì trả lời anh ngay nhé! Anh rất lo cho em*

Nếu là kiếp trước nhận được tin nhắn này chắc chắn cô sẽ rất vui, có khi còn gọi cho hắn ta ngay lập tức, nhưng sau những gì cô trải qua thì Thanh Yên lại dửng dưng thậm chí là còn cảm thấy khó chịu khi bị làm phiền. Chưa vội trở mặt, Thanh Yên đành giả vờ thâm tình trả lời lại.

* Em không sao\, Dương Thành không ép em cái gì cả chỉ là dạo này em có chút không khỏe nên quên mất không báo với anh thôi. Anh không cần lo cho em.* “ọe” \, trả lời lại bằng giọng điệu này khiến cô cảm thấy buồn nôn.



* Không sao là tốt rồi\, anh rất nhớ em\, rất muốn gặp em nhưng chủ tịch Dương anh ta luôn canh chừng anh nên anh chẳng thể làm gì cả. Bây giờ chỉ có thể chờ cơ hội lật đổ hắn là chúng ta có thể về bên nhau rồi*.

* vâng\, em có chút việc không tiện trả lời anh nữa*

Không thể giả vờ nổi nữa cô nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện đầy giả tạo này, nhìn dòng tin nhắn của hắn khiến tâm trạng cô không thể bình tĩnh nổi. Thời cơ sao? Lật đổ hả? Anh sẽ không nếm được cái ngày đó đâu vì tôi sẽ đâm anh bằng con dao anh chuẩn bị. Mất cả vui Thanh Yên ném điện thoại sang một bên rồi vào nhà vệ sinh rửa mặt...

Cứ thế buổi trưa của hai người trôi qua với tâm trạng không vui vẻ của Thanh Yên

*************************

Hai người lại tiếp tục khởi hành, vì tâm trang bị tên Lương Bằng kia phá hỏng nên giờ cô cũng chẳng còn tâm trí mà hỏi chuyện anh. Nhìn ra bên ngoài, họ đang đi qua một cánh đồng lúa đã tới vụ gặt, nhìn cánh đồng vàng ươm màu lúa chín cô thích thú ngắm nhìn bất chợt lại nhớ về cô nhi viện. Thanh Yên là trẻ mồ côi, mùa đông năm ấy khi chỉ vừa mới sinh ra, toàn thân đỏ hỏn đến cả dây rốn cũng chưa cắt cô đã bị bỏ lại trước cổng cô nhi viện. Từ đó cô lớn lên dưới vòng tay của các mẹ, cuộc sống Nhân Tâm trở thành mảng kí ức không thể xóa nhòa trong tâm trí của cô gái ấy.

Chạy xe một chặng đường dài thì cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại, đồng hồ cũng điểm 5h chiều. Hai người đến kịp lúc để đón hoàng hôn. Nhìn thấy sóng biển cô có chút sợ nhưng cứ như bị thôi miên cô bước xuống xe, chậm rãi tiến lại gần hơn với làn nước đỏ rực được nhuộm bởi ánh mặt trời.

Cái ngày cô tới đây gào khóc gọi tên anh cũng là lúc hoàng hôn gần tàn, ánh mặt trời đỏ như máu khiến cho thân ảnh Thanh Yên càng thê lương hơn. Cô nhớ nước biển rất lạnh, rất lạnh dần dàn nhấn chìm cơ thể cô, chẳng mấy chốc cô đã bị cuốn ra ngoài. Ngày hôm ấy cô kết liễu cuộc đời sai lầm của mình ở đây thay lời tạ tội với anh ở trên cao. Không ngờ sau đó cô lại có thể quay trở lại, ông trời muốn cô bù đắp muốn cô sửa chữa lỗi lầm của mình nên mới để người tồi tệ như cô sống thêm một kiếp.

Ngày hôm nay, cô quay trở lại muốn vứt bỏ con người ngu muội trước đây, bắt đầu một cuộc đời mới với anh. Ánh mắt cô kiên định nhìn về phía quả cầu lửa dần dần lặn xuống mặt nước.

Từ phía xa Dương Thành ầm thầm nhìn cô, trong lòng anh cũng chứa rất nhiều bộn bề; nhìn người con gái từ phía xa anh có muôn vàn câu hỏi muốn hỏi cô nhưng lại chẳng đủ can đảm. Thật chẳng tin người như anh lại có phút giây yếu lòng, đứng trước họng súng của kẻ thù Dương Thành anh còn chẳng hề run sợ nhưng trước cô anh luôn dưới một bậc. Nhìn Thanh Yên yếu đuối, cô độc đứng dưới hoàng hôn, anh không thể nhìn thấu suy nghĩ của cô cũng chẳng dám lại gần, chỉ có thể ngắm nhìn người anh yêu từ xa.