Thời gian qua Thiên Dương liên tiếp bị tấn công. Các kho vũ khí bị đột kích trở tay không kịp, người của tổ chức sau khi cứu viện trở về đều bị thương. Có vẻ bọn chúng đang cố tình nhắm đến người của Thiên Dương chứ không phải là số vũ khí kia.
Dương Thành chưa bao giờ chịu nhẫn nhịn như thế, lần này Thanh Yên vừa bị bắt cóc anh không muốn dây vào mấy chuyện chém giết nữa. Ấy vậy càng nhẫn nhịn bọn chúng càng lấn tới.
Bách Đại,có vẻ như chúng cố tình khiêu khích sự kiên nhẫn của tôi thì phải..."
Dương Thành ngồi trên ghế sô pha, nốc cạn ly rượu rồi hạ sâu giọng. Đôi mắt sắc bén nhìn về phía hư không. Bách Đại đứng dựa đầu vào cạnh cửa, đôi tay vẫn không ngừng nghịch con dao găm. Gương mặt không hề gợn sóng trước câu nói của chủ nhân.
" tôi chờ lệnh của anh đấy thôi "
Nhếch miệng cười, Dương Thành hiểu ý của tên đàn em, chỉ chậm rãi đặt cốc xuống rồi ném cho cậu ta chuôi dao.
" giờ mới đúng là lão đại này !"
Bách Đại tinh ý, phấn khích để lại một câu rồi rời đi. Ngày hôm đó Thiên Dương được một phen náo loạn. Kẻ súng người gươm, tên cung kẻ nó chỉ chờ lệnh là xuất phát.
" Thiên Dương nhẫn nhịn khiến nhiều kẻ coi thường, hôm nay chúng ta sẽ san bằng bọn chúng "
san bằng bọn chúng...."
Một người trong đám quân tinh nhuệ hô to như lời khiêu chiến khiến ai ai cũng nảy lửa. Bọn họ là ai chứ, là tinh anh của tinh anh.
Từng người một được sắp xếp theo kế hoạch, Bách Đại lau sạch họng súng chỉ đạo mai phục. Lần này chiến đấu chắc chắn sẽ làm hắc đạo dậy sóng .
Thanh Yên đã bình phục hoàn toàn,nghe tin Thiên Dương tham chiến với kẻ thù thì lo lắng không yên. Cô biết ngày này cuối cùng cũng đã đến
Gia Hào từ công ty trở về liền đến Thanh viên để gặp cô
phu nhân có việc giao phó ?"
Ngồi trên sô pha, sắc mặt cô càng trở nên trầm trọng, giọng nói cũng lạnh đi không ít.
"đúng là có việc thật, Gia Hào trận chiến lần này kẻ chủ mưu là Victor đã đánh sẽ phải đổ máu. Tôi không ngăn cản mọi người, chỉ nhắc nhở cẩn thận"
Gia Hào đứng đối diện, một thân âu phục nghiêm chỉnh đứng trước cô, giọng anh ta ấp úng không biết nên nói hay không. Nghĩ ngợi một hồi rồi cũng lấy can đảm nói ra.
. Chủ tịch sẽ tới gặp Vic, ngày hôm nay chỉ mới là bắt đầu !"
cậu giúp tôi làm một việc...
. Tôi sẽ chuẩn bị !"
Không biết cô đã giao phó gì nhưng sắc mặt Gia Hào ngày càng nghiêm trọng. Rời khỏi Thanh viên, cậu ta đi thẳng tới địa chỉ cô đưa,hành động hết sức bí mật.
Bên phía Bách Đại đã mai phục quanh kho vũ khí tiếp theo chờ con mồi sa bẫy.Đúng như dự đoán, chẳng bao lâu đã nhìn thấy vài tên cạy cửa, chiếc xe tải từ phía xa dần dần tiến lại gần.
Vệ sĩ canh cổng cũng bị chúng giết sạch, Bách Đại núp trên cây cao không khỏi tức giận, bàn tay xiết lại nổi gân xanh.
đại ca, bọn chúng vào bên trong rồi !"
' tấn công !"
Từ trong chỗ nấp, người của Thiên Dương lao ra, Vương Toàn là người nổ súng đầu tiên thu hút sự chú ý của chúng.
Bị phát hiện bọn chúng như chó cùng đứt dậu xông lên đánh nhau trực diện với người của Thiên Dương.
Bách Đại nhanh thoăn thoắt từng bước đi đều mang theo sự cẩn trọng, chơi đùa với khẩu súng hạng nặng trên tay chỉ cần là kẻ thù thì đều phải chết.
Từng người một ngã xuống, nhà kho rộng lớn bây giờ chen chúc những xác người bị thương kẻ bỏ mạng. Mùi máu tanh xộc lên cay mũi, sau một hồi đối đầu Bách Đại cũng kiệt sức. Nhưng là người chiến thắng, hắn ta không khỏi kênh mặt kiêu ngạo.
Giữ lại kẻ cầm đầu, không được để hắn chết!"
Giọng nói khàn đặc mang theo sự tàn nhẫn đến thấu xương tủy của Bách Đại làm cấp dưới có chút nổi da gà. Thu lại khẩu súng trên mặt đất, anh hết cơ thể mệt mỏi trở về tổ chức.
A Thanh cũng rời khỏi trường bắn, lần này cô không tham gia chỉ mặc cho Bách Đại có cơ hội rèn luyện kỹ năng.
Vốn định đi tìm Hoa Lê để nói chuyện nhưng cô đã tìm cả chỗ này cũng không thấy người.
chị ấy có thể đi đâu được chứ?"
Nhìn quanh không thấy ai, A Thanh đành quay về phòng nghỉ, cởi bỏ chiếc áo chống đạn trên người, cô thoải mái ngâm mình trong bồn thư giãn.
Thanh Yên ngồi trên giường đọc sách trong đầu vẫn không ngừng nghĩ về chuyện trả thù.
Cô trở lại đây đã lâu, giết được Lương Bằng khiến công ty hắn ta phá sản. Cô nói được lời xin lỗi với anh, điều muộn màng cô không thể nói ở kiếp trước. Đến nay mục đích đã gần đạt được, chỉ còn lại Victor ngáng đường, nếu đối đầu chắc chắn sẽ tổn hại...có thể là sẽ mất mạng.
Kiếp trước anh vì cô mà hiến dâng tất cả, kiếp này cô sống lại nhất định sẽ bảo vệ người đàn ông yêu cô.
Gạt đi giọt nước mắt lăn dài trên má, cô mỉm cười chờ đợi người đàn ông từ phòng tắm bước ra
em chưa ngủ ?"
em chờ anh ôm em ngủ"
Dương Thành cưng chiều nhìn cô, trên người chỉ mặc chiếc quần đùi để lộ phần thân trên săn chắc. Mái tóc ướt nhỏ từng giọt càng làm người đàn ông thêm quyến rũ.
" anh đây là cố tình ?"
" vậy em có thích không?"
" ưm... Em thích"
Dương Thành gian tà hướng về phía chiếc giường, ghé sát gương mặt đẹp đến ma mị của mình hôn nhẹ lên môi cô.
Thanh Yên nheo mắt choàng tay qua cổ anh rồi đen tối quan sát từ trên xuống dưới, giọng ngọt sớt trả lời.
em sấy tóc cho anh!"
Cô đứng dậy đi về phía tủ lấy máy sấy, cắm điện rồi ngoắc tay gọi Dương Thành lại. Tiếng máy sấy ù ù bên tai cũng không thể át đi nhịp tim của hai người họ
Vuốt vẻ mái tóc, Thanh Yên lại dâng lên cảm xúc xót xa
" tóc chồng em đẹp nhỉ, sau này nhớ chăm tốt một chút ha...
em chăm giúp anh được không?"
em không thèm '
Dương Thành bật cười trước thái độ lật lọng của cô vợ nhỏ
chuyện của Thiên Dương anh định làm thế nào ?"
' sau lần này sẽ giao lại cho chị em A Thanh, anh không muốn em mắc phải những chuyện không hay"
' ừm vậy cũng tốt, tiền của Dương thị cũng đủ nuôi thân"
'em sợ anh thiếu tiền ? Tiền anh kiếm được đủ cho em tiêu mấy đời "
Thanh Yên nhìn ngắm gương mặt này thật cẩn thận, khắc ghi từng chút một vào trong tâm trí mình.
* nếu có thể em cũng muốn yên bình sống cạnh anh, nhưng chắc không thể rồi chồng ạ *
Hôn chụt lẻn môi anh một cái, cô tắt máy sấy rồi nhanh chân leo lên giường. Anh nhìn cô vợ nhỏ đầy cưng chiều, thu dọn gọn gàng rồi cũng nằm cạnh cô.
* nếu cứ thế này thì tốt anh nhỉ?"