Cô Vợ Bảo Bối Của Lão Đại Si Tình

Chương 60: Che chở cho em




Dương Thành tay không đánh với kẻ địch, bàn tay đã đầy máu. Có máu của kẻ thù bị anh tấn công và cả máu của vết rách dài trên mu bàn tay.

Thanh Yên trở vào trong, bước đi chậm rãi tránh phát ra tiếng động. Cô quan sát tình hình xung quanh

Bên dưới, chồng cô đang phải vật lộn với đám tay sai của Vic, gương mặt anh đã hắn máu. Giọt nước mắt vô thức rơi xuống, Thanh Yên lấy hết dũng khí gạt đi.

Trên trần nhà Thanh Yên nhìn thấy một sợi dây thừng thõng xuống, lùi một bước cô lấy đà nhảy mạnh.

" oh...!"

Victor khá bất ngờ khi ở chỗ ông lại xuất hiện một người phụ nữ lại còn từ trên trời rơi xuống.

"Thẩm Thanh Yên sao em lại ở đây ?"

Dương Thành kéo cô về phía mình tránh né những đòn tấn Gương mặt anh tỏ ra vẻ hoảng hốt sau đó là giận giữ khi cô một mình tới chỗ này.Đám người A Thanh cũng dần thu lại thành vòng tròn để phòng thủ.

Xung quanh nhà kho bây giờ kẻ nào cũng bị thương,lưa thưa vài tên còn đủ sức lết thân mình lùi lại gần cầu thang

" Xem ai đến kìa, là Dương phu nhân. Cô nhớ tôi thì phải ?"

Victor phấn khích nhìn xuống đôi nam nữ đang cố bảo vệ nhau, hắn nở nụ cười tàn ác

'Đúng là tôi nhớ ông, vậy nên hôm nay tôi đặc biệt tới để tiễn ông một đoạn

Thanh Yên giương đôi mắt thù hận về phía lão ta, không hề tỏ ra run sợ còn nở nụ cười khiêu khích .

" đi đâu nhỉ..?"

Hắn ta với lấy tách trà đằng sau rồi thô lỗ ngậm vào chiếc vòi tu ừng ực, đôi mắt vẫn không rời khỏi người phụ nữ

Nhìn thấy lão ta có ý đồ xấu, Dương Thành tiến lên một bước giấu cô vào sau lưng mình.

" Ai cho phép em tới đây? Em điên rồi sao?"

Anh hét lớn, lòng bàn tay đẫm máu xiết chặt cố kìm nén sự tức giận để không làm cô sợ



em tới không chỉ vì anh mà còn là vì trả thù cho chính em !"

" em...

cô điên thật rồi, không bàn trước với chúng tôi lại tự ý đến đây, muốn chết hå?"

Bách Đại thở hổn hển, cậu ta nắm chặt khẩu súng trên tay, giọng nói đầy phẫn nộ.

" Phu nhân người mau rời khỏi đây !"

Gia Hào đằng sau lưng cũng lên tiếng. Nhìn thấy đám người bên dưới khuyên bảo nhau mà hắn bật cười

" tình thâm quá nhỉ? Vậy hôm nay các người cùng nhau chết hả ?"

Dương Thành lạnh lùng nhìn Victor chễm trệ trên cao, anh không trả lời bọn họ cũng không ai trả lời. Chỉ có cô, Thẩm Thanh Yên chen từ bên trong ra trước mặt.

được vậy hôm nay cùng nhau chết. Victor ...à phải gọi ông là Quách Khang mới phải, hôm nay tôi cùng ông chết, chúng ta đi có bạn !"

" hahaha... Tôi thích tính cách ngông cuồng này của cô, chết cũng đỡ làm tôi bận tâm. Hay...hay..hahah"

Dương Thành muốn nói thêm nhưng bị cô cản lại, đôi tay bị cô xiết chặt. Anh biết cô quyết tâm rồi sẽ không cản được, gục đầu vài vai cô như lời đồng ý

Thanh Yên ném cho anh khẩu súng đã chuẩn bị trước, bọn họ cứ thế mà đánh, bao nhiêu hận thù ngày hôm nay sẽ được trút bỏ bằng hết.

" Các người đúng là làm tôi cảm động quá"

đúng rồi, vì chúng tôi được yêu còn Quách Khang ông thì không!"

Cô rời khỏi vòng tay anh lao thẳng về phía tên sát thủ, hắn ta nhanh nhẹn né tránh.

Thanh Yên sau thời gian rèn luyện, kỹ năng và sức lực đều có khả năng đấu lại. Những cú đấm cô tung ra đều khiến tên sát thủ kia phải dè chừng

Khi đang tận hưởng bầu không khí chết chóc thì tên tay sai hớt hải chạy ra báo cáo

ông chủ... !"

" nói..."



" Như... Như Lan biến mất rồi "

cái gì ?"

Nghe thấy thế hắn không khỏi căng thẳng, bà ấy làm sao có thể thoát ra bên ngoài được chứ.

Như nhớ ra điều gì đó hắn quay đầu lại nhìn về phía Thanh Yên đang gắng sức vật lộn với tên đàn em.

" à ... Tôi quên mất bà cũng từng là một người trong số bọn họ...và bà có cô ta."

Nhân lúc Victor đang phân tâm, Bách Đại đã hướng nòng súng về phía hắn ta, viên đạn ghim vào vai khiến hắn nghiến chặt răng.

Nhưng cùng lúc đó Dương Thành cũng gục xuống. Thanh Yên bị một tên bắn lén, nhìn thấy vậy Dương Thành không ngại đứng ra dùng thân mình che chắn cho cô

Năm viên đạn liên tiếp ghim vào lưng anh, Dương Thanh ngã xuống ngay trước mặt cô.

"lão đại...

A Thanh bất ngờ, cô hét lớn mặc kẻ địch đang lao vào mình. Gia Hào cũng nhanh chong chạy lại chỗ hai người

' Anh...a...chồng à! Tại sao...tại...không được... không được !"

Thanh Yên đỡ lấy cơ thể anh, gương mặt sợ hãi cắt không còn giọt máu. Cố gắng đánh thức người đàn ông, chiếc áo trắng đã nhuộm đẫm máu tươi

anh phải chết vì mình nhưng nhìn xem... người đàn ông ấy vẫn chịu thương tổn.

Dương Thành... Anh mau tỉnh lại đi, đừng để em lo mà... Tỉnh dậy đi anh, anh không được chết, em đã hứa là không để anh chết rồi mà... Dương Thành...

Người ta có thể nhìn thấy sự thống khổ của cô ngay lúc này, người đàn ông cô yêu đã vì cô mà một lần nữa nhận lấy cái chết.

Thời gian như đóng băng,mặc cho tiếng gọi của mọi người bên tai bây giờ cô chỉ có mình anh.

Chẳng lẽ ông trời cho cô quay trở lại là để trừng phạt cô hay sao ? Buộc cô phải nhìn thấy cái chết của bọn họ, của anh, nhìn thấy mọi sự cố gắng bấy lâu sụp đổ

không... Tôi không chấp nhận số phận... Tôi quay trở về là để trả thù không phải là để nhân từ. Tôi sẽ không để ai làm hại bọn họ nữa."