Cô Vợ Bảo Bối Của Lão Đại Si Tình

Chương 65: Ngoại truyện




Chuyện tưởng như hoang đường nhưng lại có thật trước mắt. Một người biến mất 5 năm, đã tưởng như chìm trong biển lửa ấy vậy mà lại xuất hiện

Thanh Yên trở lại nơi cô đã quên trong một thời gian dài, thành phố đã thay đổi không ít. Nhưng có lẽ thứ vĩnh cửu nhất vẫn là tình yêu của người đàn ông này

Trong khoảng sân rộng được trồng rất nhiều hoa tươi, đang độ nở rộ rực rỡ vô cùng. Một cô bé nhỏ con chừng 3 4 tuổi tung tăng đuổi bắt mấy chú bướm

chào con, con là Lưu Ly đúng không?"

Thanh Yên cúi người chào hỏi bé con, đôi mắt long lanh to tròn chớp chớp

"dą !"

" Này cô là ai? Tránh xa con bé ra!"

A Thanh đang cắm hoa thì thấy bé con của mình đâu mất nên hốt hoảng đi tìm. Vừa ra đến cửa thì nhìn thấy một người phụ nữ lạ xuất hiện trong vườn

Cảm giác bất an dâng lên, cô hét lớn cảnh cáo

' Cô vẫn lớn tiếng như ngày nào

" cô...cô..là ...Thanh Yên, là cô thật đúng không ?"

' thấy tôi lạ không? Tôi về rồi "

A Thanh hết bất ngờ rồi đến xúc động. Cô lao lên ôm chầm lấy Thanh Yên khóc thút thít

" cô chưa chết này ! Cô đã ở đâu vậy chứ? Chúng tôi không thể tìm thấy cô trong đống đổ nát đó !"

" Tôi ... Nhìn xem cô khóc to lắm kìa !"



Thanh Yên vỗ về tấm lưng người bạn cũ, họ nhớ cô và cô cũng vậy

Rất nhanh việc cô còn sống truyền đến tai bạn bè và đối tác. Ai ai cũng bất ngờ và vui mừng cho cô, đám Bách Đại nghe tin thì bỏ luôn công việc ở nước ngoài trong khi chỉ mới bay qua chưa lâu.

Mọi người nhìn thấy cô càng không tin vào mắt mình, một người phụ nữ biến mất tăm mấy năm trời nay lại lành lặn khoẻ mạnh quay trở về.

" cô đã ở đâu trong những năm qua ?"

" ngày hôm đó đúng là tôi đã nổ súng, cũng tưởng là bản thân sẽ chết thật. Nhưng may mắn, trời vẫn thương tôi, vụ nổ đánh bật tôi ra gần vịnh, bị thương nặng. Lúc đó, có một cặp vợ chồng ngư dân già đã cưu mang đưa tôi đi chữa trị. Cơ thể bị bỏng nặng, đầu cũng bị thương dẫn đến mất trí nhớ"

Thanh Yên tường tận kể lại mọi chuyện cho mọi người nghe

" tôi chỉ vừa mới nhớ lại cách đây một năm..."

sao cô không tìm chúng tôi ?"

" tôi ... Vốn không định trở lại, vốn muốn sống một cuộc đời bình thường với một thân phận mới. Thế nhưng sau lần tôi đi tái khám, vô tình nghe được câu chuyện mà mọi người nói về đám giỗ của tôi. Biết không quên được.."

'vậy là cô vẫn sống ở Đế Đô suốt bao nhiêu năm qua? Chúng tôi lật tung cả thành phố cũng không ra một mảnh của cô!"

' giờ tôi là Hoàng Bảo Trâm, con gái người ngư dân !"

Đang trò chuyện thì từ bên ngoài, tên đàn ông khoác trên mình bộ vest lịch thiệp hốt hoảng chạy vào

vừa vào đến cửa đã nhìn thấy Thanh Yên, hắn ta hét lên

" Lão bà bà, cô còn sống ?"



Thanh Yên nhìn thấy người trước mặt chẳng buồn chào hỏi, cô quay ngoắt đi.

Hoàng Cảnh bên ngoài rơi nước mắt khóc lên thút thít

cô về rồi... Tôi còn sợ bạn tôi chết trong cô độc đó !".

"cậu mau cút ra khỏi vợ tôi !"

Dương Thành nóng máu tách hẳn ra khỏi người cô,tính chiếm hữu dâng lên cao trào

" cô còn chưa kể chuyện bên trong nhà kho... Còn."

" hắn chết rồi ! Hắn dùng thân mình đỡ cho tôi một mạng, không biết vì lí do gì nhưng...hắn đã cứu tôi !"

Ngày xảy ra vụ nổ, pháp y tìm thấy một cánh tay đã không còn nguyên vẹn, vài ngón tay chỉ còn trơ xương. Ấy thế mà vẫn nắm rất chặt một cái kẹp tóc, nó cũ kĩ bụi bặm. Có lẽ đó là chiếc kẹp tóc của người hắn thương, người mà cả đời này hắn chẳng thể có được.

Chắc vì nhận ra bản thân đã sai, sau cùng tình yêu mù quáng của hắn đã sai nên hắn chọn cứu cô. Bằng thứ hy vọng nào đó hắn đỡ lấy Thanh Yên để cô toàn vẹn. Còn...hắn phải trả giá rồi !

Sau tất cả những khó khăn, hơn cả cái chết Thanh Yên đã sống trọn vẹn những gì cô ao ước.

Cô có một cái đám cưới thật hạnh phúc bên người cô yêu. Được nhìn thấy những người bằng hữu vì cô mà hy sinh

Thanh Yên có những đứa trẻ cho riêng mình, một gia đình hạnh phúc bù đắp những tổn thương mà tất cả đã phải chịu

đặc biệt, giờ đây cô đã có bố mẹ, người không sinh cô ra nhưng lại cưu mang cô lúc đứng giữa ranh giới của cái chết

ông trời có mắt, sai lầm sẽ phải trả giá. Cô dùng kiếp này để sửa sai, dùng kiếp này để yêu những người yêu cô

em yêu anh...kiếp nào cũng vậy!