Tuy rằng Cát Trì không nghe được người bên kia điện thoại nói cái gì, nhưng dựa vào phản ứng và ngôn từ của Mao Minh Lê cũng đoán ra được một chút tình hình.
Sau khi Mao Minh Lễ cúp điện thoại, lần nữa ngồi lại vào chỗ, Cát Trì dè dặt hỏi, “Lăng đại thiếu vì Hạ tiểu thư mà đến viện nghiên cứu của chúng ta?" .
Mao Minh Lễ gật đầu, “ Từ xưa anh hùng cũng khó qua được ải mỹ nhân a, Lăng đại thiếu cũng như vậy, nhìn có vẻ là cậu ấy thực sự để tâm đến vị Hạ tiểu thư đó rồi.”
Cát Trì biết được từ miệng của Hạ Văn Huyên, quan hệ của cô ta và Lăng đại thiếu không tồi. Nhưng vẫn lo lắng, Hạ Văn Huyên cố ý thêu dệt, thổi phồng Lăng đại thiếu yêu thích cô ta 3 phần lên thành 10 phân.
Nhưng mà Lăng đại thiếu lại hạ mình đến viện nghiên cứu bọn họ tìm Hạ Văn Huyên.
Ít nhất nói rõ lần này, Hạ Văn Huyên là người trong lòng của Lăng đại thiếu,
Cát Trì cười đáp, “ Lăng đại thiếu để tâm đến Hạ tiểu thư cũng là chuyện tốt, chúng ta chỉ cần chiếu cố/chăm sóc tốt đến Hạ tiểu thư, sau này kinh phí của viện nghiên cứu chắc chắn cũng sẽ dễ nói chuyện.”
Mao Minh Lễ nhìn Cát Trì với ánh mắt sâu xa, “ Vì vậy tôi mới đem nhiệm vụ quan trọng này giao cho cậu."
Cát Trì vỗ ngực bảo đảm, “ Ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ, để Hạ tiểu thư sống thoải mái trong viện nghiên cứu chúng ta."
Mao Minh Lễ nhìn Cát Trì nịnh hót, không nói nhiều gì nữa.
Ông ta bây giờ cũng hơn 40 tuổi rồi, gặp qua không ít người và chuyện. Lúc còn trẻ cũng tràn đầy khí huyết, lao đầu vào phòng nghiên cứu, xem thường loại người đi cửa sau như Cắt
Tri.
Nhưng trải qua nhiều năm như vậy, Mao Minh Lễ đã bị mài giũa và hiểu được.
Đứng ở vị trí của ông ta, có một người khôn khéo như Cát Trì ở bên cạnh, cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt.
Có một số chuyện ông ta không ra mặt làm được, cứ giao cho anh ta làm là được. Nhưng lần này chuyện nịnh bợ con gái, ngoại trừ Cát
Trì ra thì thực sự không ai khác có thể làm được điều đó.
Hạ An Nhiên sau khi phân tích ra thành phần thuốc liền rời khỏi viện nghiên cứu với Lăng Mặc.
Lúc ở phòng thí nghiệm, Hạ An Nhiên còn tràn đầy sức sống, nhưng lúc trên xe lại bắt đầu mất hết sức sống.
Một lúc sau, đầu tựa vào cửa kính xe ngủ thiếp đi.
Lăng Mặc nhìn thấy, lặng lẽ để đầu của cô tựa vào trong lòng mình. Hạ An Nhiên có được một cái ôm mềm lại lại càng ngủ ngon hơn. Lăng Mặc nhìn dáng vẻ an nhiên khi ngủ của con mèo hoang nhỏ, ánh mắt ngày càng sâu.
Không thể kiềm chế dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lên má cô, “ Thật là không để người ta được an tâm.”
Lúc Hạ An Nhiên tỉnh lại,đã là ở trên giường.
Giật mình ngồi dậy, đầu óc trống rỗng, tự mình lẩm bẩm, Vừa nãy mình không phải là đang ở trên xe sao?"
Vì vậy...
Cô là được Lăng Mặc ôm quay về?
Trong đầu bất giác tưởng tượng ra khung cảnh Lăng Mặc ôm cô theo kiểu công chúa, nhịn không được mặt đỏ đến tận mang tai.
Nhưng một giây sau, trong đầu Hạ An Nhiên đột nhiên thắt lại một cái, nhíu mày thật sâu, “ Không đúng a.”
Không phải Lăng Mặc rất ghét tiếp xúc với con gái sao?
Hơn nữa còn đặc biệt ghét những người con gái xinh đẹp.
Dáng vẻ xinh đẹp, dễ thương, ngoan ngoãn này của cô có lẽ là loại Lăng Mặc ghét cay ghét đắng. Nhưng tại sao gần đây Lăng Mặc hết lần này đến lần khác có tiếp xúc thân mật với cô, có phải chỉ vì anh muốn sống lâu hơn nên tìm kiếm sự kích thích không? Suy nghĩ kỹ lại, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Vào lúc trong đầu Hạ An Nhiên tràn đầy nghi hoặc, điện thoại kêu lên.
Là video Bùi Kỳ bắn qua.
Hạ An Nhiên cầm điện thoại, sau khi mở video liền lườm một cái, “ Chị em à, mình với cậu không giống nhau. mình là người có gia đình, buổi tối cần có cuộc sống về đêm của vợ chồng