Cô yêu anh, cả đời này đều yêu anh. Nhưng ánh mắt anh chưa bao giờ chịu nhìn về phía cô lấy một lần. Cô đau lòng! Sẽ chẳng ai có thể thấu nỗi đau như cắt thịt ấy. Cô yêu anh. Anh lại yêu em gái cô. Đứng trước tam giác tình đầy khổ sở này, trong lòng cô từng đợt tuyệt vọng nối tiếp tuyệt vọng. Với anh, cô không xứng đáng! Anh một chút cũng không chừa lại chút tình cảm nào dành cho cô. Tại sao với cô ấy anh dịu dàng như nước, nhưng với cô lại không thể? Buông tay...cô lặng lẽ rời đi, nước mắt khẽ rơi xuống đọng đầy trong khoang miệng. Đắng chát! Cô muốn nói cùng anh lời chúc phúc, nhưng cô sợ hãi khi nhìn thấy nụ cười như gió xuân của anh .
Cô đâu ngờ rằng, ngày cô đi, anh điên cuồng tìm kiếm bóng dáng cô. Trong đầu anh tràn ngập hình ảnh của cô. Bà xã, em ở đâu?Xin lỗi em. Ván cờ này, anh đã thua thực thảm hại, hại anh yêu cô, hại anh thương nhớ cô, rất rất rất nhớ cô! Vô cùng...